Khu vực thành Giang Hải biến thành một mớ hỗn độn sau trận chiến.
Từ bên trong thành cho đến doanh trại phía ngoài rồi cầu cảng, khắp nơi đều là xác chết của binh sỹ hai bên.
Mà rất nhiều trong số đó bị cháy đen hoặc bị xé thành từng mảnh do Huyền Lôi của Lương An gây ra.
Đến lúc này chẳng còn có ai có tâm trí nào kiểm tra xem cuối cùng Lương An đã giết chết bao nhiêu người bên địch bao nhiêu người bên ta.Quân Lương hiện tại đang tiến hành sửa chữa khẩn cấp khu vực thành lâu và cổng thành Giang Hải.
Gỗ đá được lấy từ chính vách núi mà thành Giang Hải dựa lưng vào.
Cùng với việc đó thì thuỷ quân nước Lương cũng đang tiến hành sửa chữa lại cầu cảng cùng những tháp canh nhìn ra biển.
May mà hôm qua Lương An không tấn công vào xưởng đóng tàu cho nên nơi này hiện tại vẫn còn khá nguyên vẹn dù một số chỗ vẫn bị cháy lan đến.
Họ cũng tận dụng luôn những mảnh vỡ của các tàu nước Giang để bù đắp vào lượng gỗ cần thiết.
Vì dù sao trong vài ngày muốn kiếm nhiều gỗ như vậy thì cũng không dễ dàng gì.Công việc thu thập xác chết cũng như cứu chữa người bị thương được tiến hành một cách khẩn trương.
Doanh trại tạm thời của quân Lương ở ngoài thành bây giờ đang vô cùng hối hả với mọi công việc.
Đặc biệt quan trọng là việc bảo vệ cho Lương An người không hề có dấu hiệu tỉnh lại từ lúc ngất đi đến giờ.
Lâm Hảo cũng thế, tình hình của Lâm Hảo còn tồi tề hơn Lương An nhiều và hiện tại thì không có y sư giỏi nào ở trong quân cả.
Hắc Long Quân đã cử người đi hộ tống Diệp Tinh Hà nhằm rút ngắn thời gian hết sức có thể.Bên phía đông Diệp Tinh Hà đang một mình tiến lên trước chứ không chờ đội quân phía sau.
Dù sao tốc độ của một người cưỡi ngựa cũng sẽ nhanh hơn nhiều so với cả một đoàn quân đang hành quân.
Khu vực phía đông cách khu vực chiến trường chính chỉ khoảng 3 ngày hành quân.
Theo tốc độ của Diệp Tinh Hà hiện tại thì chỉ hơn 1 ngày là sẽ đến nơi.
Mà Diệp Tinh Hà đã lên đường từ chiều hôm qua, dự kiến là đến tối hôm nay là sẽ đến nơi.Trong khi đó thì quân Giang rút quân về trong nước với những thông tin kinh khủng được gửi đến cho vua Thuần Chính.
Nước Giang hiện tại mất 3 Lĩnh Vực bao gồm cả Giang Hạo chỉ có duy nhất Giang Sách may mắn chạy thoát trở về cùng với tàn quân thì cơ thể cũng đã bị tổn thương khá nặng.
Tổng số quân ở khu vực Thành Giang Hải có 16 vạn thì có đến 10 vạn bị thương và chết.
50 tàu chiến được cử để đến thì có 13 tàu đã chìm cộng với 6 tàu bị hỏng.
Đây là trận thua thảm khốc nhất mà nước Giang từng chịu từ lúc lập quốc cho đến bây giờ.
Quan trọng nhất là thành Giang Hải đã mất, biểu tượng bất bại của nước Giang đã bị phá vỡ khiến cho tinh thần trên dưới nước Giang ngập trong khủng hoảng.Tin tức may mắn nhất mà nước Giang nhận được là có khả năng họ cũng đã giết được 1 Lĩnh Vực của nước Lương và Lương An đã bị mất kiểm soát.
Việc Lương An mất kiểm soát sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thế cục về sau khi mà nước Lương mất đi Lương An thì còn nguy hiểm hơn bất cứ tổn thất nào khác.Tình hình quân Lương cũng không khá hơn quân Giang là bao khi mà vốn bao đầu binh sỹ của họ đã ít hơn khi tham chiến.
6 vạn quân ở Liên Đông Doanh hiện tại chỉ còn 2 vạn.
Tuy nhiên có 1 vạn người bị thương vẫn có khả năng khôi phục cho nên sau một thời gian thì họ sẽ hồi phục được một nửa quân số.
Thần Võ Doanh có 5 vạn quân thì cũng tổn thất quá nửa họ chỉ còn 22000 quân.
Đơn vị như Hắc Long Quân mà trận này còn tổn thất đến 7000 người do bị Lĩnh Vực của nước Giang tấn công.
Xét về độ thảm thì hai bên một chín một mười.Dân chúng sinh sống trong thành nhà nào cũng đóng chặt cửa không dám ra ngoài vì sợ những điều khủng khiếp mà hôm qua họ chứng kiến lại xảy ra.
Khu vực bên trong thành cũng bị ảnh hưởng chẳng kém gì bên ngoài khi mà Lương An dùng Huyền Lôi mở đường từ cổng thành vào đến tận phủ thành chủ.
Đoạn đường này đã biến thành một đống đổ nát và tất nhiên cũng có những người dân không may thiệt mạng vì sức công phá của Huyền Lôi.
Cũng may là dân chúng trốn hết trong nhà thì trị an trong thành lại không xảy ra biến cố gì cả.
Dù không khí có nặng nề một chút thì cũng còn hơn là xảy ra cảnh cướp bóc đốt phá.Khi Diệp Tinh Hà đến nơi nhìn thấy những gì Lương An gây ra khi không có mình bên cạnh thì vô cùng bất lực.
Thế nhưng điều quan trọng nhất hiện giờ không phải nghĩ đến những thứ này mà là kiểm tra tình hình của Lương An và Lâm Hảo.
Lương An đang nằm trong lều chính được thiết giáp kỵ binh của Hắc Long Quân do Dương Mạnh tướng quân chỉ huy bảo vệ cẩn thận.- Nương nương đã đến.- Bệ hạ thế nào rồi?- Bẩm nương nương.
Bệ hạ vẫn chưa hề tỉnh lại kể từ lúc ngất đi.- Được rồi.
Còn lại giao cho ta.Diệp Tinh Hà vào trong lều kiểm tra cho Lương An một cách cẩn thận.
Tâm mạch của Lương An vẫn còn bình thường tuy nhiên Diệp Tinh Hà cảm thấy rõ việc nội khí của Lương An đang cuồng bạo và Lương Anh có vẻ như đang không khống chế được nó.
Vậy là không còn cách nào khác, Diệp Tinh Hà lại phải dùng cách cũ khi dùng nội khí Phượng Hoàng để kiềm chế Hắc Khí.
Cũng may là cơ thể Lương An có thể chịu đựng được việc này chứ đổi lại là người khác thì dưới áp lực của hai luồng nội khí cực mạnh này thì cơ thể sớm đã nổ tung thành thịt vụn.Cảnh tượng thường thấy trong cung bây giờ lại hiện lên bên trong doanh trại tạm thời của nước Lương.
Hai luồng nội khí một đen một đỏ máu đang hoà làm một với nhau tạo thành một huyết nhật lơ lửng trên lều chính của doanh trại tạm thời nước Lương.
Hắc Long Quân đang làm nhiệm vụ bảo vệ vội vàng tránh ra ngoài 20 bộ.
Tuy nhiên khoảng cách này vẫn chưa đủ làm cho họ cảm thấy an toàn khi mà vầng mặt trời nhỏ kia càng lúc trông càng đáng sợ.
Dù vậy thì họ không thể lùi thêm nữa vì như vậy thì quá mất mặt.
Đội quân của bệ hạ mà lại sợ hãi trước nội khí của thống lĩnh thì quá xấu hổ.Lương An trong lúc mê man lại cảm nhận được thứ quen thuộc kia.
Mỗi một lần việc này xảy ra thì Lương An luôn không tự chủ được mà giải phóng nội khí ra ngoài làm cho Diệp Tinh Hà cũng phải gắng sức lên để không bị Hắc Khí áp chế.
Cứ như thế Diệp Tinh Hà giữ cho hai bên ở một thế cân bằng suốt một khắc đến khi Hắc Khí của Lương An hoàn toàn ngoan ngoãn dưới sức nóng của Phượng Hoàng thì mới dừng.Khi Diệp Tinh Hà bước ra khỏi lều chính thì Dương Mạnh tướng quân ngay lập tức chạy đến.- Nương nương.
Bệ hạ sao rồi?- Chắc sẽ mất 1 2 ngày mới tỉnh lại được.- Vậy thì tốt quá.- Mau đưa ta đi xem Lâm Hảo.- Thần vội quá mà quên mất.
Mời nương nương theo thần.Lâm Hảo tình hình nặng hơn Lương An rất nhiều cho nên khi Diệp Tinh Hà đến thì đã không cứu được nữa.
Vậy là nước Lương chính thức mất đi một Lĩnh Vực.
Thần Võ Doanh mất đi chủ tướng, đây được tính là thiệt hại nặng nhất của nước Lương trong suốt 10 năm qua.
Diệp Tinh Hà dù rất bực mình thì cũng không còn cách nào khác ngoài việc kiềm chế.Sau đó thì Diệp Tinh Hà vào thành rồi tiến vào phủ thành chủ.
Mệnh lệnh sau đó được ban ra gồm có những điều sau.
Thứ nhất thủ quân trong thành được thả đi vô điều kiện, dân chúng ai muốn đi cũng được thả.
Thứ hai quân Lương sẽ chính thức tiếp quản nơi này cho nên ai ở lại cũng phải tuân theo luật lệ của nước Lương.
Cuối cùng Diệp Tinh Hà sẽ tự mình thống kê thiệt hại mà những thương nhân Hải Quốc ở đây phải chịu sau đó đền bù cho họ.
Tuy nhiên tạm thời họ phải rời khỏi nơi này cho đến khi mọi thứ bình thường trở lại.
Thành Giang Hải sẽ không mở cảng cho đến lúc đó.Vậy là thuỷ quân nước Lương có thêm một nhiệm vụ là hộ tống thương nhân Hải Quốc ở thành Giang Hải rời đi.
Họ có thể quay về nước hoặc là đến cảng Thiên Đông sẽ được Thương Bộ nước Lương đền bù ngay tại đó.
Cũng may mà mấy chục tàu chiến của nước Lương gần như còn nguyên vẹn cho nên nhiệm vụ này với họ không có khó khăn gì.Ngày hôm sau thì Đông Hải Doanh của nước Lương cũng đến hội quân tại Giang Hải.
Minh Võ hoàn toàn không thể tin được khi nghe tin Lâm Hảo đã chết.
Dù sao hai người họ cũng đã cùng nhau luyện tập một khoảng thời gian, tình cảm không có nhiều thì cũng gọi là quen biết.
Thảm cảnh trước mặt cũng là ngoài sức tưởng tượng của Minh Võ.
Thật ra thì Đông Hải Doanh cũng mất đến gần 2 vạn người trước sự cản chân của nước Giang.Có thêm lực lượng của Đông Hải Doanh cho nên công việc sửa chữa cũng như thu dọn chiến trường liền tăng tốc thêm một bậc.
Đến khi Lương An tỉnh lại thì mọi việc gần như đã xong chỉ còn mỗi việc sửa chữa khu vực thành lâu và xây lại cầu cảng là con đang tiến hành.
Dù sao thì hai nơi này cũng là hai nơi bị phá hoại nhiều nhất.
Không thể trong vài ngày mà khôi phục lại được.Diệp Tinh Hà đã dặn dò tất cả người dưới không được cho Lương An biết về thiệt hại do Lương An gây ra.
Chỉ được thông báo những thứ không thể giấu được.
Lương An nhận được thống kê về tổn thất cũng như việc Lâm Hảo tử trận thì mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Việc này là ngoài suy đoán của tất cả mọi người bao gồm cả Diệp Tinh Hà.
Diệp Tinh Hà còn đang lo lắng Lương An sẽ lại bộc phát thêm lần nữa.- Dương Mạnh tướng quân.
Ra lệnh cho một đội kỵ binh nhanh nhất của Hắc Long Quân đưa Lâm Hảo về trong nước kèm theo chiếu chỉ của ta.
"Lâm thống lĩnh của Thần Võ Doanh hy sinh anh dũng vì đất nước được truy phong Hoàng Ưng Hầu.
Ban thưởng 1 vạn lượng vàng, 500 mẫu đất, gia quyến 3 đời được nhận tước phong".- Thần tuân chỉ.- Tinh Hà.
Em còn đánh được chứ?- Em chỉ hơi mệt chút thôi.
Vẫn được.- Vậy ngày mai em đi theo anh.- Anh vừa mới tỉnh lại.
Đừng sử dụng nội khí.- Anh không ra tay mà là em.Sau đó Lương An gọi Ngũ Nhất đến thông báo cho lực lượng còn lại của thuỷ quân nước Lương vẫn đang đóng ở bến cảng thành Giang Hải chuẩn bị.
Ngay ngày mai họ sẽ phải lên đường làm nhiệm vụ tiếp theo.Nước Giang lúc này còn đang bị sự thảm khốc của cuộc chiến làm cho choáng váng cho nên chưa có bất cứ động thái nào ứng phó với việc chuẩn bị xảy ra tiếp theo cả.
Vua Thuần Chính lúc này chỉ đang tập hợp một lực lượng cố gắng ngăn cản quân Lương rút về theo phía đông.
Thế nhưng đâu phải chỉ có một con đường đó khi mà hiện tại nước Lương đã thông hoàn toàn con đường phía nam lên và chia nước Giang ra làm hai phần.
Khu vực bán đảo hiện tại chỉ còn kết nối với lãnh thổ nước Giang qua đường biển mà thôi.Thực ra Lương An không phải không nổi giận mà là Lương An đang trút nó ra bằng hành động của mình.
Là một vị quân vương hiện tại Lương An đã biết làm sao để không biến sự giận dữ của mình thành mối hoạ cho đất nước.
Trong khi nước Giang còn đang sợ hãi thì Lương An cần phải làm cho họ không gượng dậy nổi luôn..