Thuỷ quân nước Lương sau khi cắt ra một đội 10 tàu hộ tống thương nhân Hải Quốc về Thiên Đông Cảng cộng với số lượng tổn thất trong trận chiến thì còn lại 34 tàu.
Trong đó có 4 tàu cần ở lại sửa chữa cho nên lực lượng của họ xuất phát có 30 với 10 tàu là tàu cỡ lớn.
Nhiệm vụ mà Lương An giao cho họ là tấn công ra bến cảng chính của vùng bán đảo nước Giang sau đó chiếm đóng nơi đó.
Lương An cho họ thêm 1 vạn bộ binh của Liên Đông Doanh để làm nhiệm vụ đổ bộ.Diệp Tinh Hà tất nhiên là cùng với họ ra trận để giảm thiểu tối đa biến số có thể xảy ra.
Diệp Tinh Hà vẫn còn chút mệt mỏi, tuy nhiên không có bất cứ đối thủ nào ở trên vùng bán đảo cho nên Diệp Tinh Hà không cần phải dùng quá nhiều sức lực.
Cùng lúc thì Lương An cũng dẫn đầu Hắc Long Quân tấn công theo đường bộ lên vùng bán đảo.
Mục tiêu của Lương An là cắt đứt toàn bộ liên hệ của vùng bán đảo với nước Giang.Hắc Long Quân đi theo đường ven biển tấn công và kiểm soát toàn bộ các bến cảng nhỏ lẻ dọc đường đi.
Quân sỹ ở đây vừa ít lại vừa không tinh nhuệ cho nên nhanh chóng bị áp đảo hoàn toàn bởi Hắc Long Quân và nước Giang mất quyền kiểm soát những bến cảng nhỏ này.
Chính quyền nước Giang ở vùng bán đảo lúc này trở nên cực kỳ hoang mang khi mà họ không có bất cứ cách nào báo tin về trong nước khi mà bến cảng chính là nơi cuối cùng có thể liên lạc với bên ngoài cũng đang bị tấn công bởi quân Lương.Diệp Tinh Hà đích thân chỉ huy chiến đấu cho nên mọi việc đều diễn ra thuận lợi.
1 vạn quân của Liên Đông Doanh đã đổ bộ và chiếm đóng thành công nơi này.
Và chính thức là khu vực bán đảo bị cô lập hoàn toàn với phần lãnh thổ chính của nước Giang.
Quân Lương cũng vì thế mà chỉ để lại Thần Võ Doanh bảo vệ cho thành Giang Hải cùng với khôi phục nơi này.
Còn lại thì Liên Đông Doanh theo sau Hắc Long Quân đánh trên đường bộ còn Đông Hải Doanh thì bắt đầu mở đường về phía đông nhằm thông suốt lại khu vực từ Thiên Đông Cảng đến thành Giang Hải.Vì quân Giang đã ngăn chặn còn đường quay về của họ cho nên Minh Võ buộc phải quay lại phía thành Giang Hải để chờ lệnh của Lương An.
Bây giờ mà một mình chiến đấu thì Đông Hải Doanh cũng sẽ mất nốt cho nên Minh Võ buộc phải lựa chọn cẩn thận.
Có thêm Đông Hải Doanh quay trở lại thì khu vực thành Giang Hải lại có thêm ba vạn quân.
Quân số ở đây lại trở nên đông đảo không lo bị phản công từ nước Giang nữa.Quân của Liên Đông Doanh từ hai cánh trên bộ trên biển đánh thành hình gọng kìm nhanh chóng kiếm soát toàn bộ một phần ba gần của vùng bán đảo nối liền với vùng eo đất vẫn do nước Lương Kiểm soát từ trước.
Sau khi chiếm được đất thì chỉ có Hắc Long Quân cùng Lương An và Diệp Tinh Hà quay trở về theo đường biển còn toàn bộ quân của Liên Đông Doanh đều ở lại giữ khu vực bán đảo cùng với vùng eo đất.
Còn Thần Võ Doanh vẫn được giữ lại trong thành Giang Hải.
Việc mất cả chủ tướng lẫn hơn một nửa quân số làm cho Thần Võ Doanh bị tổn thương nặng nề.Quân Lương lại một lần nữa tập hợp lại trong tình hình mới thì Lương An buộc phải thay đổi kế hoạch.
Hắc Long Quân và Thần Võ Doanh sẽ được cho quay về trong khi đó thì Nam Giang Doanh được đưa đến thay thế để chiếm giữ thành Giang Hải.
Thần Võ Doanh đã bị tổn thương quá nặng không thể chiến đấu tiếp được nữa.Hắc Long Quân cũng được quay về vì không còn các trận quyết chiến.
Hiện tại dù chiến dịch chưa kết thúc nhưng Lương An muốn chuyển hướng sang phòng ngự.
Thần Võ Doanh khi quay về thì cũng không quay về hẳn mà họ sẽ đóng tại đại doanh của Nam Giang Doanh trên khu vực Bình Giang để có thể quay lại nếu tình hình cần thiết.Lúc này thì quân Lương đang có 3 vạn quân đóng ở vùng bán đảo nước Giang.
3 vạn quân đóng trong thành Giang Hải cùng với 3 vạn quân nữa đóng ở mặt phía đông che chắn từ cánh phải.
Lực lượng thuỷ quân của nước Lương được huy động gần như toàn bộ với 70 tàu chiến trong đó có 20 tàu cỡ lớn chia ra đóng ở cảng Giang Hải cũng như đóng ở cảng chính vùng bán đảo.
Mục tiêu rất rõ ràng là cắt mọi liên lạc trên biển mà nước Giang cố gắng thực hiện với vùng bán đảo.Cảng chính ở vùng bán đảo cũng được xây dựng các tháp canh phòng thủ y như những cảng biển khác của nước Lương.
Lực lượng thợ của thuỷ quân nước Lương đang nhanh chóng thiết lập khả năng phòng thủ tại chỗ cho cảng chính của vùng bán đảo.
Hiện tại cảng này theo cách gọi của nước Lương gọi là Bắc Lưu Cảng vì theo bản đồ thì đây chính là cảng chính xa nhất của toàn bộ ba nước chứ không phải mỗi nước Lương.Tính ra thì nước Giang hiện tại đã mất 3 trong số 4 cảng biển lớn nhất của họ.
Hiện tại nước Giang từ một nước có rất nhiều tài nguyên biển thì hiện tại biển của họ đã bị thu hẹp khi chỉ còn lại vùng ở giữa với Giang Đô Cảng còn lại thì phía bắc mất Bắc Lưu phía nam mất Nam Hải.
Trừ những thương nhân đến Giang Đô còn lại thì sẽ chẳng có ai đến nước Giang theo đường biển nữa.Một vấn đề nghiêm trọng khác với nước Giang là vùng bán đảo của họ bị cách ly hoàn toàn với nội địa.
Tất nhiên vẫn có thể đi đến những cảng nhỏ nằm ở vùng phía bắc bắc đảo nhưng mà như thế sẽ phải đi vòng so với việc chỉ cần đi đến Bắc Lưu Cảng thì rõ ràng là khó khăn hơn nhiều.
Hơn nữa thuỷ quân nước Lương đang cố gắng ngăn cản tuyến đường đi vòng kia.Nước Giang không hề muốn việc này xảy ra cho nên vua Thuần Chính dù đã mất gần như toàn bộ lực lượng tinh anh của mình thì vẫn phải ra lệnh cho toàn bộ thuỷ quân có thể chiến đấu của họ cùng với hai Lĩnh Vực mở đường đến vùng bán đảo.
Vùng bán đảo chỉ có thể tự cung tự cấp khoảng một nửa đến hai phần ba tổng nhu cầu của họ.
Nếu mất liên lạc nửa năm đến một năm thì vùng này sẽ bị sụp đổ.Lương An không định ra quân ngăn cản họ mà nhân lúc nước Giang dồn lực ra kết nối với vùng bán đảo thì Lương An lại cùng với Diệp Tinh Hà mở đường về phía đông tiến về phía Thiên Đông Cảng.
Lương An định một lần nữa xé lẻ nước Giang ra khi mà nếu đường từ Giang Hải về Thiên Đông thông thì một phần phía bắc nước Giang sẽ lại bị tách ra.
Chỉ còn lại phần lãnh thổ chính của nước Giang với thành Giang Đô là trung tâm.
Tuy nhiên quân Lương lại gặp một vấn đề là không có đủ quân số để có thể kiểm soát phần đất này.
Vì thế mà Đông Hải Doanh chỉ có thể quay về kiểm soát khu vực xung quanh Thiên Đông Cảng để bảo vệ nơi này.Việc nước Giang cố gắng giữ liên lạc với vùng bán đảo bằng cách đi vòng cũng không hề thoải mái gì.
Thứ nhất là không có cảng nào đủ lớn ở phía bắc vùng bán đảo để có thể tiếp nhận các tàu vận tải chở theo lương thực và hàng hoá từ trong nước ra.
Thứ hai là thời tiết mùa đông càng lúc càng khó khăn hơn cho việc đi vòng.
Đợi đến khi thời tiết tốt hơn thì có khi nước Giang đã mất vùng đất này rồi.
Lương An thực ra cũng đã tính đến việc này mà đẩy nước Giang vào tình huống khó khăn.
Nếu họ tiếp tục giữ phần đất này.
Nước Giang sẽ phải tiêu tốn rất nhiều nguồn lực mà nếu họ bỏ vùng đất này thì nước Lương chẳng cần phải tốn công cũng có thêm đất.Vì đã chiếm được thành Giang Hải cho nên nước Lương cũng phải kết nối toà thành này với phần còn lại của đất nước.
Hiện tại thì chưa có đường từ vùng Đông Giang và Hạ Liên đi đến đây.
Bây giờ muốn xây dựng cần có thời gian và nhân lực.
Mà chắc chắn nước Giang sẽ không để yên cho nước Lương làm như vậy.
Cho nên nước Lương buộc phải điều quân ra trấn giữ các khu vực xung quanh thành Giang Hải.
Mặt phía bán đảo thì vẫn đang có quân của Liên Đông Doanh còn mặt phía đông thì trống hoàn toàn.
Lúc này điều quân ở đâu đến đang là vấn đề với Lương An.Nước Lương hiện tại không còn bất cứ đội quân nào có khả năng được điều đến đây nữa khi mà Thần Võ Doanh đã bị tổn thương quá nặng.
Vậy là một lần nữa người Lạc lại đứng ra nhận trách nhiệm khó khăn này.
Hai vạn quân người Lạc từ Thiên Mộ lại hành quân theo chiều ngang của đất nước để đến vùng phía đông của thành Giang Hải.
Họ đóng quân ở đây giống y như doanh trại ngoài thành của nước Giang khi trước nhưng lui ra phía đông 30 dặm.
Nếu có một cuộc tấn công từ nước Giang thì họ chính là đội quân phải chiến đấu đầu tiên với lực lượng ít ỏi của mình.Nếu xét theo mức độ khó khăn của nhiệm vụ thì đội quân 2 vạn người của người Lạc này đang làm nhiệm vụ nguy hiểm nhất trong toàn bộ quân đội nước Lương.
Họ đang phải bảo vệ một khu vực quan trọng với một lực lượng mỏng chỉ 2 vạn người.
Thế nên Lương An có thêm một yêu cầu khác với họ là nếu phải đối mặt với một cuộc tấn công lớn của nươc Giang thì phải rút vào trong thành Giang Hải để phòng ngự.
Không được chiến đấu một mình bởi vì nước Lương hiện tại không còn quân đội để mất thêm nữa.
Mạng sống của họ bây giờ là rất quan trọng với nước Lương.Lực lượng thuỷ quân nước Lương cũng nhận được một mệnh lệnh tương tự khi không được phép ham chiến với lực lượng đông hơn 3 4 lần của nước Giang.
Hiện tại nước Giang đã mất đến 3 cảng chính cho nên thuỷ quân của họ bị dồn về một khu vực trung tâm nên phải chia ra một phần về khu vực phía bắc vùng bán đảo vừa để giữ được nơi này vừa để cho thuỷ quân nước Giang giữ được sự cơ động.
Cái chết của Giang Hạo khiến cho nước Giang mất đi người giỏi thuỷ chiến nhất cho nên thuỷ quân nước Giang bây giờ chỉ đánh bằng số lượng được mà thôi.Cũng vì thế mà Cảng Bắc Lưu sẽ là khu vực giao chiến rất nhiều của thuỷ quân hai bên trong thời gian tới và khu vực nối giữa cảng Giang Hải với Cảng Bắc Lưu sẽ là khu vực mà cả hai nước đều muốn có được.
Thuỷ quân nước Lương sẽ gặp bất lợi nếu giao chiến trực diện vì thế mà họ chỉ được phòng ngự dựa vào sự hỗ trợ từ bờ biển.
Với 70 tàu của nước Lương thì dù nước Giang có dùng 3 đổi 1 thì cũng thắng.Lương An lo quá xa khi mà nước Giang đã mất 10 vạn quân trong trận chiến vừa rồi.
Hiện tại tổng quân số nước Giang chỉ còn khoảng 17 18 vạn người.
Họ mà tập hợp một lực lượng lớn tấn công thành Giang Hải mà thất bại tiếp thì nước Giang coi như xong.
Cho nên vua Thuần Chính đang không có ý định này.
Mục tiêu tập trung của nước Giang vẫn là bảo vệ cho bằng được những vùng còn lại mà thôi.
Một nguyên nhân nữa mà nước Giang không dám đánh tiếp là vì hiện tại họ đã bị cắt đứt mọi liên hệ với nước Thịnh khi mà khu vực biên giới chạc ba cho đến thành Giang Hải đều bị chiếm mất.
Chiến đấu một mình thì chắc chắn nước Giang sẽ thua nước Lương..