Nước Giang nhận được tin nước Thịnh muốn công hạ thành Giang Hải thì lập tức mở một cuộc thảo luận bên trong triều đình.
Vấn đề được đưa ra là hiện tại có nên tham gia cùng nước Thịnh hay không.
Đầu tiên nếu có thể hợp tác với nước Thịnh đánh bại nước Lương thì đây là việc cực tốt với nước Giang.
Nước Lương bị đánh bại thì vùng bán đảo của họ có thể được bảo tồn.
Ngược lại thì nó cũng có mặt hại của nó khi mà nước Thịnh chắc chắn sẽ không tay không mà về.
Họ nhất định sẽ chiếm thành Giang Hải còn có quay ra đánh nhau với nước Giang hay không thì chưa rõ.Thứ hai nếu nước Giang không tham gia vào trận này thì họ chắc chắn sẽ không bị tổn thất gì thêm lại có thể nhìn hai bên kia tổn thương lẫn nhau.
Cái hại của việc này chính là tình hình trước mắt sẽ không giải quyết được.
Dù nước Lương thắng hay nước Thịnh thắng thì bước tiếp theo họ cũng sẽ nhắm vào vùng bán đảo của nước Giang.Việc bàn luận được diễn ra ngay trong những ngày tết và sau cùng thì vua Thuần Chính quyết định đánh liều.
Quân Giang tập hợp một lực lượng khoảng 7 8 vạn người do hai người Triệu Thường và Mạnh Khương chỉ huy từ phía đông đi về phía thành Giang Hải.
Mục tiêu của họ là cùng với nước Thịnh giết chết Lương An vì hiện tại nước Giang nhận được tin Lương An chỉ có một mình ở thành Giang Hải.
Lương An có thể 1 đánh 3 cùng lắm là 1 đánh 4 chứ chắc chắn không thể đánh được 5 người có Lĩnh Vực mạnh như những gì nước Thịnh và nước Giang tập hợp.
Hơn nữa quân số hai bên cộng lại là 24 vạn người hơn gấp đôi số quân trong thành Giang Hải của nước Lương.Quân Thịnh hoàn toàn chưa biết việc nước Giang xuất binh cho nên vẫn tổ chức công thành như bình thường.
Ba người Thịnh Văn chủ động kiềm chân Lương An cho quân Thịnh có cơ hội công thành.
Thành Giang Hải là thế dễ thủ khó công, lần trước nếu như Lương An không phá được cửa thành cho quân sỹ tràn vào thì quân Lương không biết sẽ tổn thất bao nhiêu người để vượt qua được tường thành Giang Hải.
Lần này quân Thịnh không thể làm được như Lương An cho nên họ đang dùng mạng sống của binh sỹ để mở đường vào thành.Quân Lương có cung tiễn thủ mạnh nhất trong ba nước cộng với từ ngoài biển máy bắn tên của các tàu chiến nước Lương cũng bắn vào làm cho khu vực chân thành Giang Hải bị bao phủ bởi một cơn mưa tên.
Vì biết trước phải phòng thủ cho nên quân Lương chuẩn bị đến cả mấy trăm vạn mũi tên đã được chuyển đến theo Thần Võ Doanh cho nên hiện tại dù có đánh cả 5 7 ngày liên tục quân Lương cũng không sợ thiếu tên.
Hơn nữa nếu quân Thịnh rút lui quân Lương có thể thu hồi số tên và tái sử dụng chúng.Tất cả tên của quân Lương kể cả tên của thuỷ quân đều được tẩm dầu và đốt cháy để tạo thành hoả tiễn.
Ưu thế từ trên cao bắn xuống làm cho uy lực của những mũi tên của nước Lương càng thêm mạnh hơn.
Dù đông hơn gấp rưỡi thì quân Thịnh cũng không sao vượt qua được tường thành Giang Hải.
Tất cả xe công thành của họ đều bị bắn hạ bởi hoả tiễn nước Lương.
Cảnh tượng bên dưới thành Giang Hải lúc này chẳng khác gì thành Bách Điền ngày xưa do Diệp Tinh Hà tạo ra.
Tất cả chìm trong biển lửa.
Và quân sỹ nước Thịnh đang tử thương vô số.Ba người Thịnh Văn quả thật đã đánh giá hơi thấp Lương An khi mà Lương An hiện tại không ra tay với họ mà chuyển Huyền Lôi thành tầm màn sét như lần trước phòng thủ ở La Thành.
Quân Thịnh tiến lên bao nhiêu bị sét đánh cháy bấy nhiêu mà Lương An không chủ động tấn công thì Thịnh Văn hay Cáo Lửa cũng chẳng làm gì được.
Còn Vũ Văn thì là Lĩnh Vực có tính chất phòng ngự.
Vũ Văn cố gắng dùng Lĩnh Vực của Câu Trận để bảo vệ cho quân sỹ áp sát thành trì nhưng rõ ràng là độ cứng chắc của Lĩnh Vực của Vũ Văn kém xa so với Vũ Bình tướng quân năm xưa.
Cho nên nó hoàn toàn không chống đỡ được những tia sét đến từ Huyền Lôi đánh xuống binh sỹ nước Thịnh.Dù sao cũng không thể đòi hỏi một người mới hơn 20 tuổi vừa có Lĩnh Vực không bao lâu mạnh bằng một người tích luỹ nội khí đến ngoài 70 tuổi lại còn sống sót qua tâm mạch phá được.
Chưa kể đến việc binh sỹ nào cũng mặc chiến giáp mà chúng đều làm bằng sắt.
Khi bị sét đánh sẽ làm cho vết thương trở nên trầm trọng hơn vì thế mà Vũ Văn trận này hoàn toàn không thể hiện được gì.
Trong khi những đòn tấn công diện rộng của Thịnh Văn và Cáo Lửa đều bị Lương An dùng sức mạnh của nội khí ngăn cản.Quân Thịnh công thành trong nửa canh giờ thì phải dừng lại vì Lĩnh Vực của ba người Thịnh Văn không thể tiếp tục sử dụng nữa.
Họ mà cố sức hơn thì Lương An có thể ra tay đoạt mạng họ trong 1 đòn khi nội khí của họ suy yếu đến lúc đó thì quân Thịnh sẽ đại bại khi Lương An mở thành xông ra tấn công.
Ba người Thịnh Văn buộc phải lui quân ra ngoài khu vực thành Giang Hải hạ trại nghỉ ngơi.
Họ định nghỉ ít nhất 1 ngày rồi đánh tiếp.
Dù sao nội khí cũng cần thời gian hồi phục không thể dùng liên tục được.
Thịnh Văn đang định gửi thư về xin nước Thịnh cử thêm Lĩnh Vực đến cùng nhau áp chế Lương An nhưng hai người kia không đồng ý.Nước Thịnh cử thêm người đến thì nước Lương cũng làm thế.
Từ vùng phía bắc nước Thịnh đến đây chắc chắn xa hơn từ thành Lương Kinh đến đây.
Mà tính theo số lượng Lĩnh Vực hiện tại thì cùng lắm hai bên hoà nhau mà như vậy một khi Lương An và Diệp Tinh Hà kết hợp lại thì họ sẽ khó chạy thoát.
Vậy nên bây giờ nên nhân cơ hội Lương An chỉ có một mình thì tìm mọi cách mà triệt hạ Lương An thì hơn.
Đúng lúc đó thì Cáo Lửa nghĩ ra cách kêu gọi nước Giang, nước Thịnh có thể chịu thiệt một chút trả thành Giang Hải cho nước Giang nhưng giết được Lương An thì coi như trừ được mối hoạ trong cả 20 năm tới.
Thành trì còn đó thích lấy lúc nào cũng được.Ba người nước Thịnh tiến tới cùng chung một quyết định như thế.
Và cũng đúng lúc này thì họ nhận được tin nước Giang quả thật đang tới.
Có lẽ là nước Giang cũng có chung một mục đích với nước Thịnh cho nên họ có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày đợi nước Giang tới rồi bàn bạc việc hợp tác.
Vấn đề là ngay sau đó họ nhận được tin Bắc Lương Doanh và Lạc Thành Doanh của nước Lương đã tấn công vùng phía đông nước Thịnh.
Hơn nữa Lạc Thành Doanh còn đang cắt thẳng sang phía đông chặn đường quay về của họ.Bắc Lương Doanh thì có Võ Trọng.
Lạc Thành Doanh thì có Lạc Hà.
Nếu như hai người này đến thì quân Thịnh đừng nói là công được thành đến mạng của họ cũng khó cầm về.
Bây giờ họ buộc phải trong thời gian ngắn nhất công được thành hoặc là rút lui luôn.
Họ có ba Lĩnh Vực mở đường thì cũng không quá lo về việc bị chặn đường.Không chỉ nước Giang chọn đánh liều mà cả ba người nước Thịnh cũng chọn y như vậy.
Họ lập tức sai người gửi tin cho nước Giang về việc hợp tác chỉ cần nước Giang đến thành Giang Hải càng nhanh càng tốt.
Quân Giang sau khi nhận được tin tức từ nước Thịnh thì tăng tốc lên đường bởi vì nước Thịnh cũng chia sẻ cho họ việc nước Lương đang có thêm quân đến.Không chỉ có họ đang cấp tốc đến mà lúc này Diệp Tinh Hà cũng đã đến.
Nhưng khi phát hiện ra doanh trại phía nước Thịnh thì Diệp Tinh Hà cũng dựng trại phía ngoài theo.
Ý đồ của Diệp Tinh Hà là đợi khi quân Thịnh tấn công thành lần nữa thì sẽ đánh vào từ phía sau lưng bọn họ.
Cấm Vệ Quân nước Lương chỉ có 5000 người bình thường thì sẽ chẳng thay đổi được gì trong một trận chiến có đến cả mười mấy vạn quân thế này.
Chỉ là họ có Diệp Tinh Hà đi cùng, chỉ cần Diệp Tinh Hà xuất hiện thôi thì trong nháy mắt cả vạn quân địch sẽ biến thành đuốc sống.Sau một ngày quân Thịnh nghỉ ngơi thì hôm sau quân Giang cũng đến.
Để bày tỏ thiện chí ba người Thịnh Văn là bên ra chào hỏi trước.
Họ không mang theo binh sỹ mà tự mình tiến lên.- Bằng hữu nước Giang.
Chúng ta có chung mục đích, nước Thịnh chúng ta sẵn sàng chịu thiệt một chút.- Mời vị bằng hữu nước Thịnh nói rõ hơn.Hai người ra đối thoại của hai bên là Cáo Lửa và Triệu Thường.- Nếu như chiến thắng nước Thịnh chúng ta có thể trả lại thành Giang Hải cho nước Giang.
Đổi lại mong các vị cung cấp nửa năm muối cho nước ta miễn phí.
Như vậy hai bên cùng được lợi.- Việc này đều là việc đại sự.
Không biết các vị có thẩm quyền quyết định không?- Ta là hoàng tộc nước Thịnh tên gọi là Thịnh Hào.
Đây là kim bài hoàng gia của ta.
Các vị có thể lấy về làm tin.- Nếu đã như vậy.
Ta xin được đại diện nước Giang đồng ý.
Đây là chiếu mệnh do bệ hạ ban cho ta toàn quyền quyết định trận này.Sau khi hai bên cùng nhau trao đổi xong thì lập tức bắt đầu chuẩn bị công thành.
Được tăng cường lực lượng về cả chất và lượng cho nên sỹ khí liên quân cao vút.
Trong khi đó thì trên thành quân Lương bắt đầu tỏ ra lo lắng.
Họ tin tưởng vào bệ hạ nhưng mà tình hình thế này lỡ như bệ hạ mất kiểm soát thì bọn họ lành ít dữ nhiều.
Lương An cũng nhận ra tâm trạng của binh sỹ cho nên động viên họ.- Binh sỹ nước Lương.
Các ngươi đang sợ hãi sao?- Không thưa bệ hạ.- Ngự Lâm Quân.
Ta ra lệnh cho các ngươi bảo vệ đại kỳ của nước ta trên thành lâu.- Chúng thần tuân chỉ.- Binh sỹ nước Lương.
Hãy nhớ kỹ rằng, nước ta sẽ không để mất dù chỉ một tấc đất.Sau đó Lương An đi xuống khỏi tường thành.
Một mình cưỡi Ô Vân lao về phía đội quân cả mười mấy vạn người đang lao đến.
Quân sỹ thủ thành nước Lương hiểu bệ hạ muốn tránh xa bọn họ để khi mất kiểm soát sẽ không gây hại cho binh sỹ bên mình.
Việc này làm cho tinh thần của binh sỹ nước Lương đang chùng xuống thì lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Bệ hạ vì bọn họ mà chấp nhận mạo hiểm thì cái mạng nhỏ của họ có đáng là gì.
Tiếng trống trận trở nên dồn đập hơn trên tường thành Giang Hải.
Khắp tường thành vang lên những tiếp hô quyết tâm của binh sỹ nước Lương.- Thề chết bảo vệ quốc thổ.- Thề chết bảo vệ quốc thổ.Dân chúng trong thành nghe thấy những tiếng hô trên tường cũng phải công nhận rằng.
Chưa bao giờ quân Giang ở đây có được tinh thần chiến đấu cao như thế.
Họ đã hiểu được vì sao nước Lương lại chiến thắng bọn họ.Bên ngoài thành Diệp Tinh Hà cũng bắt đầu chuẩn bị cho cho đòn đánh từ sau lưng của mình.
Từ phía xa dù có bị không biết bao nhiêu lớp quân Thịnh và quân Giang chắn trước mặt thì quân Lương cũng có thể dễ dàng nhìn thấy Lĩnh Vực của bệ hạ đang xuất hiện bên ngoài tường thành Giang Hải.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng hùng tráng như thế.
Một người một ngựa lao về phía hơn 20 vạn quân.- Cấm Vệ Quân.
Làm đúng như những gì ta đã căn dặn.- Tuân lệnh nương nương.Ra lệnh cho binh sỹ xong, Diệp Tinh Hà cưỡi Hồng Nguyệt chạy lên trước.
Sau đó thì nội khí Phượng Hoàng cũng tung cánh bay lên đi về Hắc Long đang ẩn trong mây đen của Lương An.
Hai vợ chồng từ hai đầu chiến tuyến đang đi về phía nhau.
Cùng lúc Diệp Tinh Hà lao lên thì binh khí của toàn bộ 5000 Cấm Vệ Quân nước Lương đều được bao bọc trong ngọn lửa màu máu của Phượng Hoàng.
Rồi bọn họ cũng lao về phía quân địch.Từ ngoài biển thuỷ quân của nước Lương cũng có thể nhìn thấy rõ bệ hạ đã xuất thành.
Họ lập tức điều chỉnh máy bắn tên.- Tất cả bắn yểm trợ cho bệ hạ.Vậy là trận chiến chính thức bắt đầu bằng những mũi đại tiễn bắn từ máy bắn tên từ trên các tàu chiến nước Lương từ phía ngoài biển bắn vào..