Vân Xuyên và U Linh đem theo đám tiểu quỷ đi tìm cha mẹ, nhưng nào có tìm được ai, đứa thì không nhớ, đứa thì ở cô nhi viện, đứa thì cha mẹ chúng đã chuyển đi xa mất rồi, cô chỉ đành bất lực quay về U Linh Cốc.
Sau hai ngày ở lại U Linh Cốc cùng con Mơ và thằng ** Thóc, Vân Xuyên quay trở về phủ.
U Linh không đi theo cô, bởi mấy ngày qua anh ta cũng đã hao tổn rất nhiều tu vi, cần có thời gian nghỉ ngơi hồi phục, cô không muốn quá dựa dẫm vào anh ta thêm nữa.
Về đến nơi thì trời cũng đã tối, việc lớn nhỏ trong phủ một tay Tuyền cô cô lo liệu, cho nên Vân Xuyên cũng không cần phí tâm sức.
Trên hành lang tối, cô trông thấy A Duệ đã về, hắn vừa bước ra khỏi căn nhà kho mà cô gái điên từng ở, cô nghĩ thầm, lẽ nào hắn đã đưa cô ấy về đây rồi?
Đợi cho hắn đi khỏi, Vân Xuyên khẽ mở cửa nhà kho đi vào kiểm tra, nhưng không có ai ở đây cả, bên trong chất đầy những thứ đồ làm vườn và dụng cụ chưa dùng tới.
Cô lặng lẽ đi ra, cẩn thận quan sát xung quanh rồi mới đi về phòng của mình.
Nào ngờ ngay lúc đi tới cửa phòng, vừa đẩy cánh cửa ra, đã bị một giọng nói âm trầm làm cho giật mình.
“Phu nhân đi đâu giờ này mới về?”
Nghe thứ giọng nói âm u tràn ngập bóng tối này, Vân Xuyên biết kẻ đó là ai.
Cô quay sang, mở to mắt nhìn A Duệ đang từng bước tiến đến, phân nửa khuôn mặt của hắn bị bóng tối nuốt chửng, cô hơi lùi lại, tay giữ chặt cánh cửa.
“A Duệ, ngươi chỉ là gia đinh trong phủ, Bổn Phu nhân đi đâu còn phải báo cáo với ngươi sao?”
A Duệ không có biểu cảm gì, lạnh lùng nheo mắt, bàn tay nắm bao kiếm hơi siết chặt lại.
“Nô tài phục vụ trong Triệu phủ, sự an toàn của chủ nhân đều nằm trong phận sự của nô tài.
Trên người Phu nhân toàn mùi của yêu quỷ, Phu nhân tốt nhất nên nói rõ cho nô tài biết người đã đi đâu và làm những gì.”
Vân Xuyên cau nhẹ mày, tỏ ra không để tâm nói.
“Bổn Phu nhân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, ngươi lui đi.”
Vân Xuyên cố tình bước vào trong, nhưng còn chưa kịp đóng cửa đã bị A Duệ nhanh tay giữ lấy.
Cô hừ lạnh một tiếng, tránh qua bên, đạp chân vào một thanh gỗ ngay cạnh cửa, khởi động chiếc bẫy chết chóc đầu tiên.
Vù! Vù!
Từ trên sà nhà, hai bàn chông cắm đinh sắt nhọn hoắt nhằm thẳng hướng cửa mà lao nhanh xuống.
Vân Xuyên hơi quay mặt đi, không muốn nhìn máu me văng tung toé.
Nào ngờ A Duệ rất nhanh nhẹn, giơ tay dùng bao kiếm đỡ được, chỉ bị vài cây đinh sắt sượt qua mu bàn tay rỉ máu, sau đó nhân cơ hội nhảy vào bên trong, rút kiếm chém đứt hai sợi dây thừng buộc bàn chông.
Vân Xuyên cả kinh, nhưng cô vẫn không nao núng, cô cũng không nghĩ cái bẫy đầu tiên đã có thể giết được Dục Quỷ.
Vân Xuyên lùi lại, giật một sợi dây ngay bên cột trụ, hai bên vách tường bắn ra những mũi tên sắc lẹm.
“Sao không lộ diện mạo thật của ngươi cho ta xem đi, thứ đáng chết, mau trả mắt cho con Mơ.”
A Duệ không hề đơn giản, hắn xô vào cái bàn tròn, kéo lên, dùng mặt bàn để đỡ tên bắn.
Phập phập liên tục, chục mũi tên Vân Xuyên khổ công giăng ra đều bị đỡ được.
Vân Xuyên nghiến chặt răng, cô không thể ngờ A Duệ lại nhanh nhẹn đến thế.
Nhưng mãi mà hắn không chịu lộ hình dạng thật lại khiến cô càng khó chịu hơn.
A Duệ tuy đỡ được hai cái bẫy Vân Xuyên giăng ra, nhưng cũng đã thấm mệt, chân tay xây xước.
Hắn rên rỉ vài tiếng, ném cái bàn sang một bên, quay ngoắt ra nhìn Vân Xuyên, ánh mắt vô cùng đáng sợ và nảy lửa, hắn gầm lên đầy giận dữ.
“Phu nhân…a…”
Lời còn chưa dứt, Vân Xuyên đã khởi động cái bẫy thứ ba.
Lần này từ dưới gầm giường lao ra ba lưỡi liềm sắc lẹm.
Mắt A Duệ tràn ngập kinh hãi, hắn chồm người ra sau cái bàn, nhưng vẫn không thể nhanh bằng ba lưỡi liềm kia được, chân hắn bị một lưỡi liềm cắt ngang qua, máu tuôn ra xối xả.
Vân Xuyên đưa tay rút một cây giáo ngắn bên cạnh giường, nhằm về hướng trốn của A Duệ.
“Dục Quỷ, mau trả lại mắt cho con Mơ, bằng không hôm nay có phải chết ta cũng sẽ đem ngươi đi cùng.”
A Duệ trốn sau chiếc bàn đổ nghiêng, hắn đau đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn cẳng chân tuôn máu đầm đìa, hắn nhất thời không thể đứng dậy nổi.
Trong lòng hắn dâng trào một nỗi khiếp sợ vô hình, hắn không thể nào tưởng tượng vị Phu nhân thứ năm này lại còn biết làm ra những cái bẫy giết người không chớp mắt, quả thật hợp với Tướng quân nhà hắn.
“Phu nhân, khoan đã, hãy nghe nô tài nói.”
A Duệ gắng gượng vừa thở hổn hển vừa gằn từng tiếng.
Vân Xuyên biết chắc chắn hắn đã bị thương nặng, nhưng trong tay A Duệ còn cầm kiếm, cô không dám tiến lên.
“Nô tài không phải Dục Quỷ, phu nhân hiểu lầm rồi.”
Vân Xuyên chấn động.
Bảo sao nãy giờ không thấy A Duệ biến thành Dục Quỷ, cô còn nghĩ hôm nay hắn không đổi dạng được.
Nhưng cô chưa thể tin lời này, trầm giọng nói.
“Ta không tin ngươi, trong Triệu phủ này không có ai có thể tin tưởng được, bao gồm cả Thái Bà.
Ngươi là người ở bên cạnh Thái Bà lâu năm, ta cũng đã đâm ngươi hai lần bằng trâm Mộc Tử, chỉ loài quỷ mới bị thương bởi cây trâm này.”
A Duệ sắc mặt đã tái nhợt do mất máu, dòng máu tuôn từ cẳng chân hắn chảy dài ra.
“Phu nhân, nô tài…có thể chứng minh…”
Vân Xuyên biết hắn muốn chứng minh thế nào, nhưng cô rất cảnh giác, phòng trường hợp A Duệ dở trò, đợi cô đến gần rồi nhảy ra cắn chết mình.
A Duệ gồng hết sức lực cuối cùng, ném kiếm sang một bên, giơ tay đầu hàng.
Hắn không còn sức để phản kháng, càng không muốn đánh lại phu nhân.
“Phu nhân, người có thể dùng Mộc Tử trâm để kiểm tra.
Nếu là quỷ, sẽ bị Mộc Tử trâm làm thương tổn.”
Vân Xuyên chăm chú nhìn A Duệ, cảm thấy hắn thực sự đã bị mất máu quá nhiều đến trắng bệch cả mặt mũi, cô liền rút cây trâm trên đầu tiến tới, mũi giáo ngắn vẫn giơ lên phòng bị.
Sức cô thế nào cô thừa biết, nếu A Duệ không bị thương, cô sẽ không dám tiến đến gần hắn, hắn chỉ cần một tay cũng đủ bóp cổ cô đến chết rồi.
A Duệ giơ một cánh tay ra, chủ động để Vân Xuyên kiểm chứng, cô chẳng ngần ngại, cắm mạnh đầu trâm vào bắp tay A Duệ, chẳng có làn khói nào bay lên, chỉ thấy một dòng máu đỏ thẫm chảy xuống ròng ròng.
“Phu nhân, nô tài là Thiết Ngôn.
A Duệ là…”
Bên ngoài truyền tới một âm thanh đạp cửa.
Bóng dáng to lớn đứng sừng sững, vảy mọc khắp thân thể, quanh cổ là một dải lông dài màu nâu, miệng không ngừng phát ra âm thanh của dã thú.
“Dục Quỷ.”
“Phu nhân, tránh qua một bên.”
Thiết Ngôn đẩy Vân Xuyên qua một bên, còn mình nhặt lấy thanh kiếm dưới đất, vừa đúng lúc Dục Quỷ nhảy chồm từ ngoài vào hòng tấn công Vân Xuyên.
Một kiếm của Thiết Ngôn sượt qua bụng Dục Quỷ, nhưng chẳng hề hấn gì, ngoài một vết trầy nhỏ.
Lớp vảy ngoài của Dục Quỷ rất chắc chắn, Thiết Ngôn đã mất nhiều máu, hai mắt hắn đã bắt đầu mờ dần đi, lảo đảo vịn vào vách tường, sức chống đỡ hiện tại đã gần như không còn.
Chưa kể mấy hôm trước hắn đã cùng đánh với Dục Quỷ một trận, vết thương còn chưa lành, hôm nay lại bị phu nhân tặng cho mấy cái bẫy, lúc này hắn mới cảm thán kiếp này của mình đi theo Tướng quân thực vất vả.
Dục Quỷ đá văng cái bàn vào góc nhà, tiến về phía Thiết Ngôn, sốc cổ áo Thiết Ngôn lên, phả vào mặt hắn một luồng khí nồng nặc mùi hôi hám.
Lúc Dục Quỷ giơ bàn tay móng vuốt của mình lên giáng cho Thiết Ngôn một cú bạt, thì ‘phập’ một tiếng, cây giáo ngắn từ phía sau đã đâm xuyên qua bụng trái lồi ra phía trước.
“Hự…con tiện nhân…”
Vân Xuyên dùng hết sức rút lưỡi giáo ra, trong mắt cô chỉ còn lại sự căm thù cực hạn.
Dục Quỷ thả Thiết Ngôn Xuống, vừa xoay đầu đã phải chịu tiếp một cú đâm thẳng vào mắt phải, cây trâm Mộc Tử trong tay Vân Xuyên là vật khắc tinh của yêu quỷ, rơi vào tay cô lại càng như được tăng thêm sức mạnh.
Cơn đau chạy rần rần trong cơ thể Dục Quỷ, nó rống lên đau đớn, khuỵ hai đầu gối xuống.
Khói xám từ bên mắt bị đâm lồi ra bốc lên khét lẹt.
Vân Xuyên lùi lại, cô cũng không biết sức mạnh đó từ đâu ra, hẳn là từ sự căm thù tột hạn đối với Dục Quỷ mà thành.
Hắn móc mắt con Mơ, làm nhục cô gái điên khiến cô ta mang thai con của hắn, rồi sau đó chia năm xẻ bảy thi thể thầy lang, cô không muốn hắn tiếp tục làm hại người nữa.
Vân Xuyên thấy Dục Quỷ đã bị thương nặng, liền muốn nhân cơ hội này diệt trừ luôn.
Nhưng cô còn chưa kịp thực hiện, Thiết Ngôn đã thều thào nói.
“Phu nhân, khoan đã, nó…là em của nô tài.”
Vân Xuyên sững cả người, chòng chọc nhìn một người một quỷ trước mắt mình.
Thiết Ngôn xé vạt áo, buộc lại vết thương còn chảy máu ở chân, sau đó chống kiếm xuống đất đứng lên.
Dục Quỷ vẫn chưa chịu thua, nó càng rống lên dữ tợn, một tay giữ bên mắt bị đã chọc đến lòi ra ngoài, một tay khua khoắng muốn bắt lấy.
Thiết Ngôn lắc lắc đầu, cố gắng giơ chân kia đạp cho Dục Quỷ một cái.
Dục Quỷ bình thường sẽ rất khoẻ mạnh, nhanh nhẹn, nhưng hiện giờ đã bị thương, sức phản kháng cũng giảm đi nhiều lần.
Thiết Ngôn vớ lấy một chiếc bình lớn đặt trong góc tường, đánh mạnh vào đầu Dục Quỷ, nó chỉ kịp gầm lên một tiếng đứt quãng rồi gục xuống, con mắt bị lồi văng ra giữa căn phòng ngổn ngang.
Thiết Ngôn đã cạn kiệt sức lực, tựa người vào cột trụ trượt xuống, hổn hển thở từng hơi.
Vân Xuyên thấy Dục Quỷ đã bất tỉnh, cô vội vàng đến chỗ Thiết Ngôn xem hắn ra sao.
“Phu nhân, mau trói Dục Quỷ lại.”
Vân Xuyên lục trong rương, lôi ra một cuộn dây chão lớn, từng chút kéo Dục Quỷ lại bên cột nhà chính, quấn nhiều vòng đến khi biến hắn thành bó giò mới chịu dừng lại.
Cô ngồi bệt xuống sàn thở dốc, mấy cái bẫy cô mất công sức giăng ra, cuối cùng lại không phải dành để đối phó với Dục Quỷ mà là anh trai của hắn.
Nhìn bề ngoài, Thiết Ngôn và A Duệ rất giống nhau, như cô và Thục Hiên vậy, nghĩ thế cô liền hỏi Thiết Ngôn.
“Ngươi và Dục Quỷ là song trùng sao?”
Thiết Ngôn lắc đầu, hắn vừa rút trong ngực áo ra thuốc cầm máu, tự rắc thuốc vào vết chém dưới chân, vừa đáp.
“Bọn nô tài là anh em sinh đôi, cùng một mẹ sinh ra, nhưng chỉ có A Duệ là Dục Quỷ, nô tài chỉ là người bình thường.”
Vân Xuyên kinh ngạc, trong cùng một bào thai lại có một người một quỷ cùng lớn lên, thật kỳ lạ.
“Nhưng ta nghe nói, mang thai quỷ sẽ sinh sớm, làm sao ngươi có thể cùng sinh ra với A Duệ được?”
“Đúng là như thế, nhưng chính vì trong một bào thai có cả người cả quỷ, nên thời gian mang thai cũng kéo dài hơn, bảy tháng thì mẹ sinh ra hai anh em nô tài.
Cha nô tài là Dục Quỷ, không muốn giữ lại nô tài, cho nên đã ném nô tài xuống sông cho chết đuối, còn mang em nô tài là A Duệ đi mất, mẹ nô tài thì bị bỏ lại trong miếu hoang, không biết còn sống hay đã chết.”
Số phận thật nghiệt ngã, Vân Xuyên cứ ngỡ chỉ có mình bị đem đi chôn sống, không ngờ Thiết Ngôn mới đẻ ra cũng bị chính cha ruột của mình ném xuống sông cho chết.
“Nô tài được Tướng quân vớt lên, từ đó đi theo Tướng quân.
Còn em nô tài không biết vì cơ duyên gì lại đi theo Thái Bà.”
“Nếu nói thế, chuyện trong phủ có Dục Quỷ, Tướng quân nhà ta đã biết rồi sao?”
“Cũng chỉ mới gần đây biết được.
Vì trước kia Tướng quân quanh năm chinh chiến, chẳng mấy khi ở trong phủ, cứ khi nào Tướng quân về thì A Duệ đều biến mất, cho nên Tướng quân không biết được sự tồn tại của nó.
Không lâu trước, Tướng quân nghe tin Thái Bà lại muốn cưới vợ cho mình, bốn lần trước các Phu nhân đều chết không rõ nguyên do, cho nên Tướng quân âm thầm điều tra, mới phát giác ra chuyện Dục Quỷ ở Triệu phủ.”
Vân Xuyên suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi.
“Cho nên, ngươi đã trà trộn vào, cải trang thành A Duệ sao?”
“Dạ đúng là thế.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Từ sau khi Dục Quỷ tấn công tỳ nữ của Phu nhân, sau đó giết thầy lang ở ngoài thành.
Nô tài biết hắn lùng sục tìm Phu nhân, nên đã bắt hắn, sau đó giả làm hắn để ở bên cạnh Thái Bà, không ngờ hắn giết người của nô tài mà thoát được, còn không biết đã đem cô gái điên kia đi đâu.”
Nghe tới đây, Vân Xuyên càng thêm lo lắng, mọi nghi vấn bây giờ đều dồn cả lên vị Thái Bà kia.
“Tướng quân có phải nghi ngờ Thái Bà không?”
Thiết Ngôn còn do dự chưa biết trả lời sao, Vân Xuyên đã nói.
“Ta phát hiện ra, mắt của Thái Bà trước và sau khi con Mơ bị móc mắt rất khác nhau, Thiết Ngôn, nói ra chuyện này có thể sẽ khiến Tướng quân đau lòng, nhưng mà, Thái Bà chắc chắn có vấn đề, liên quan rất lớn tới cái chết của bốn Phu nhân trước và sự xuất hiện của Dục Quỷ.”
Thiết Ngôn cụp mắt xuống, không nhìn Vân Xuyên mà gật nhẹ đầu.
“Những lời Phu nhân nói, Tướng quân đều biết hết, chỉ là, Thái Bà nuôi dưỡng Tướng quân từ lúc còn đỏ hỏn, để phải tin rằng Thái Bà một tay sắp xếp tất cả thì quá khó khăn.”
Vân Xuyên thở hắt ra, cô hiểu hết sự khó xử của Tướng quân, cho nên chuyện này cứ để cô tìm cách tự giải quyết.
“Ta hiểu rồi, chuyện liên quan đến Thái Bà, Tướng quân không tiện lộ diện thì cứ để Bổn Phu nhân ra tay.
Thái Bà dù sao đối với ta cũng không có quan hệ gì, nếu bà ấy thực sự lấy mắt của con Mơ, ta sẽ không nhân nhượng.”
Thiết Ngôn ngẩng phắt đầu, thều thào nói với bóng lưng Vân Xuyên đang chuẩn bị rời đi.
“Phu nhân xin đừng hiểu lầm Tướng quân, chính Tướng quân cử nô tài về đây để bảo vệ cho người.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Vân Xuyên chỉ nói có thế, gài cây trâm Mộc Tử lên đầu rồi ra ngoài, cô muốn đến viện của Thái Bà tìm hiểu một chuyến.
Viện của Thái Bà rất rộng, cả một khu có tới ba dãy nhà lớn, nơi nào cũng trồng đầy hoa tú cầu.
Không ở trong phủ nhiều, nhưng Vân Xuyên cũng biết đêm tối đám người hầu không dám ra bên ngoài, có muốn đi giải quyết cũng sẽ dùng thùng gỗ, ngày hôm sau sẽ đem đi đổ.
Vân Xuyên đã trải qua quá nhiều chuyện, đầm lầy chết cũng đi qua rồi, sự sợ hãi trong cô cũng giảm đi rất nhiều.
Cô đi băng qua những rặng tú cầu, bước lên bậc tam cấp, nhìn ngó xung quanh, muốn đưa tay đẩy thử cánh cửa chính viện, nhưng thấy cửa đã bị khoá mất rồi.
Cô liền đi qua cửa sổ, thứ đến cánh cửa thứ sáu thì mở ra được, hoá ra là bản lề đã bị long ra.
Cô trèo vào bên trong phòng, khắp nơi đều chìm trong bóng tối.
Bình thường có qua viện Thái Bà cô cũng không chú ý lắm, chỉ thấy tất cả mọi thứ đồ dùng đều rất xa hoa, chứng tỏ địa vị của chủ nhân.
Nghe nói Thái Bà và vị Hoàng phi trong cung cũng có mối giao hảo rất tốt, nếu không phải năm xưa Hoàng đế nhìn trúng nàng, thì Thái Bà đã đưa sính lễ tới hỏi cưới cho Tướng quân rồi.
Nhưng đó chỉ là lời đồn thổi ngoài dân chúng, thực hư ra sao Vân Xuyên cũng không rõ.
Cho nên Thái Bà không những có địa vị trong trấn, mà còn có tiếng nói chốn Hoàng thành xa xôi.
Vân Xuyên đợi một chút cho quen với bóng tối, sau đó mới nhờ vào chút ánh đèn đá bên ngoài le lói để dò dẫm tìm kiếm.
Cô không biết mình cần tìm thứ gì, cứ hành động theo bản năng như vậy.
Đột nhiên cô nghe thấy một tiếng ‘cạch’ nhất nhỏ, quay đầu lại nhìn, thì ra là một chiếc đồng hồ cát có thể tự động đổi chiều khi đã chảy hết cát xuống dưới.
Trong đồng hồ cát hình như loé lên một ánh sáng, Vân Xuyên từ từ bước tới, hơi cúi người xuống quan sát.
Phì một tiếng, cát từ bên trong đột nhiên phun ra, bắn vào mắt Vân Xuyên, cô khó khăn dụi mắt lùi lại.
Đầu óc đột nhiên choáng váng, mơ hồ, hai mắt đã hoa lên, đồng hồ cát trước mắt tựa hồ như biến thành mấy chiếc.
Vân Xuyên nhắm tịt mắt lại, đợi cho đầu óc tỉnh táo lại mới dám mở mắt ra.
Vừa mở mắt, trước mặt cô đã xuất hiện bốn bóng người, là bốn cô gái, người nào cũng đang mặc y phục tân nương, bên trong viền lĩnh trắng thêu hoa văn chữ Vạn, bên ngoài khoác đối khâm lụa đỏ thắm, tóc xoã dài đính kèm chuỗi trang sức óng ánh.
Đây là bốn vị phu nhân lần trước đã từng muốn giết Vân Xuyên mà.
Nhìn ai cũng không còn sức sống, nhưng họ không còn ở trong hình dạng như lần trước cô thấy nữa, lúc này trên người họ đều có đầy đủ các bộ phận.
Chỉ có điều, sát khí toả ra còn mãnh liệt hơn trước gấp nhiều lần.
Người cầm xích sắt, người mang liềm dài có cán, người lại dùng một dây sắt có đính quả cầu đá, người cuối cùng thì giơ lên một cây rìu sáng bóng.
Căn phòng nhỏ lúc này đã chẳng còn thấy bóng dáng đồ vật nào, chỉ còn chiếc đồng hồ cát vẫn đang chảy chầm chậm.
Tiếng binh khí kéo lê trên mặt sàn, âm thanh rin rít truyền thẳng vào tai khiến Vân Xuyên rùng mình kinh hãi.
Vân Xuyên nhìn quanh, nơi đây chẳng có lấy một thứ gì có thể làm vũ khí, chỉ có mỗi chiếc đồng hồ cát.
Cô cảm thấy bản thân bây giờ như một con chuột sa vào giữa bầy mèo hoang, sắp sửa bị xé xác tới nơi rồi.
Vút! Vút!
Sợi xích sắt trong tay một tân nương vung về phía Vân Xuyên, cho dù đã cố tránh né nhưng vẫn sượt qua gót chân cô, máu lập tức rỉ ra đau buốt.
Không để cho cô kịp hít thở, cây rìu trong tay một tân nương đã nhằm Vân Xuyên mà bổ xuống.
Vân Xuyên né được, lưỡi rìu chém xuống sàn nhà.
Cả mười sáu năm cuộc đời, ngay cả lúc bị chôn sống trong quan tài với bà nội, Vân Xuyên cũng chưa cảm thấy kinh hãi như lúc này.
Chỉ cần dính một rìu kia thì có lẽ người cô sẽ bị bổ làm đôi mất thôi.
Cô quay lưng bỏ chạy, mặc cho chân chảy máu vẫn tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
Xung quanh đều là màn đêm tối đặc quánh, dù cô có chạy thế nào cũng không thể thấy đường ra.
Phía sau cô bốn tân nương vẫn cầm vũ khí đuổi theo, tiếng bén ngọt chạy dọc trên sàn càng khiến Vân Xuyên thêm hoảng hốt.
Đột nhiên bên tai Vân Xuyên truyền tới một âm thanh bén ngọt.
Một tân nương đã đuổi kịp cô, vung ra lưỡi liềm dài, một phần tóc cô bị lưỡi liềm cắt qua, rơi xuống.
Vân Xuyên bị một bàn tay lạnh lẽo với những móng dài tóm lấy cổ, ép mạnh xuống sàn.
Tân nương kia vung lưỡi liềm lên, hai hốc mắt không tròng đang nhỏ máu xuống mặt cô.
Vân Xuyên sắp ngạt thở, quờ quạng với được cây trâm Mộc Tử trên đầu liền đâm thẳng vào mặt tân nương.
“A… Mặt của ta.
Đau quá.”
Liềm trong tay tân nương bổ xuống ngay bên tai cô.
Vân Xuyên liền đạp cô ta ra rồi tiếp tục bò dậy bỏ chạy.
“Hừ, giết cô ta đi, không cho cô ta chạy.”
“Tướng quân phủ này là của ta! Cô đừng hòng chiếm vị trí Phu nhân của ta!”
“Chúng ta chết rồi, cũng không để cho kẻ khác có cơ hội trở thành Triệu Phu nhân.”
Bốn vị Phu nhân kia đã phát điên rồi, lòng hư vinh trong họ đã trỗi dậy, càng khiến cho tâm ma bên trong bộc phát mãnh liệt, cho nên mới muốn giết Vân Xuyên đến vậy.
Tâm ma một khi bị lợi dụng và kích thích đúng điểm trí mạng thì sẽ biến người và quỷ trở nên cực kỳ đáng sợ và dã man.
Âm thanh sắc ngọt cứ tìm tới chỗ Vân Xuyên mà lia tới, hai chân cô đều đã mỏi nhừ rồi, cứ chạy thế này, chỉ một lúc nữa cô cũng sẽ kiệt sức và bị giết chết.
Nhưng hiện giờ trong tay cô chỉ có trâm Mộc Tử, còn không mang theo nhẫn của U Linh và gọi anh ta, nếu biết trước phòng Thái Bà có bốn quỷ hồn Phu nhân này, Vân Xuyên đã chuẩn bị kỹ lưỡng hơn.
Đột nhiên từ trên đầu Vân Xuyên truyền tới tiếng ‘phì phì’, cô nhìn lên, một con rắn lớn buông thõng thân mình, thè cái lưỡi ra ngay trước mặt cô.
Vân Xuyên chết lặng, cứ tưởng con rắn kia sẽ mổ vào mặt mình, nhưng một bàn tay đã che mắt cô hơi kéo lại phía sau khiến lưng cô đập nhẹ vào một thân người cứng như đá.
Người phía sau liền cười hai tiếng, rủ rỉ vào tai cô.
“Cứu cô lần thứ hai, để xem cô sẽ dùng thứ gì để cảm tạ.”