“Phu nhân, lần sau có giận cũng đừng để bản thân gặp nguy hiểm.”
Tướng quân nhà ta vẫn là đỉnh nhất!
--------------------------
Ông lão thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng.
“Không thể nào.
Hải Nữ không phải cô gái trẻ này đâu, cô ta chẳng qua chỉ là có cây trâm giống của Hải Nữ mà thôi, nếu cô ấy là Hải Nữ thì đã đánh lại được quỷ tặc rồi.”
Bà lão cũng đứng về phía Vân Xuyên.
“Đúng vậy, cô ấy làm sao có thể là Hải Nữ được, bọn chúng đang lừa chúng ta đấy, chúng sẽ không tha cho chúng ta đâu.”
Nhưng có vẻ như lời của ông bà lão không khiến những người khác lọt tai, một người nói.
“Kể cả cô ta không phải Hải Nữ, nhưng chỉ cần giao nộp cô ta cho quỷ tặc, chúng sẽ tha cho chúng ta không phải sao?”
“Đúng vậy.
Chỉ cần giao cô ta ra là được, cho dù cô ta có phải Hải Nữ không cũng chẳng quan trọng.”
Trong tình huống thế này, ai cũng muốn được bảo toàn tính mạng, hy sinh một người để cứu những người còn lại được xem là cách tốt nhất.
“Hồ đồ.
Các người không thể tuỳ tiện đẩy người khác vào chỗ nguy hiểm như thế được.”
Ông lão đã nhịn không nổi, lại một lần nữa quát lên.
“Tổ tiên của chúng ta năm đó đã cùng Hải Nữ chống lại giao long như thế nào, các người không được nghe kể hay sao? Chúng ta làm con rùa rụt cổ, để mặc bọn quỷ tàn ác hại chết bao nhiêu người trong làng rồi, bây giờ vẫn muốn làm những kẻ táng tận lương tâm như thế sao? Khụ khụ…”
Đối với trận cãi vã nảy lửa bên trong miếu, thủ lĩnh quỷ tặc lại thong thả nhìn trời, vẻ tự đắc vô cùng.
Tình hình càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Đa số người dân đều muốn giao nộp Vân Xuyên cho quỷ tặc, số ít không đồng ý, sau đó xảy ra tranh chấp, cuối cùng chỉ nghe thấy một tiếng thét đau đớn vang lên.
“Ông ơi!”
Ông lão bị ai đó xô mạnh, ngã đập đầu vào cạnh bàn làm bằng đá, máu tuôn ra xối xả, bà lão và đứa cháu gái bổ nhào đến.
Vân Xuyên bị cảnh này làm cho chấn động, cô nhào tới, đỡ lấy đầu ông lão, nhìn bàn tay dính toàn máu của ông lão, thấy hai bà cháu nhà họ khổ sở gào khóc, những người khác thì kinh hãi co cụm vào, cô vô thức từ từ đứng lên.
“Giao tôi cho chúng đi.
Mặc dù tôi không phải Hải Nữ gì cả, nhưng nếu mạng của tôi có thể đổi mạng của mọi người, tôi đồng ý, mọi người đừng vì chuyện này mà xô xát nữa.”
U Linh vẫn đang kiên trì giữ kết giới, nghe lời của Vân Xuyên mà tức cái lồng ngực, nói như gào.
“Xuyên Nhi, cô không được làm thế.
Hãy thử dùng Mộc Tử trâm đi Xuyên Nhi.”
Thủ lĩnh quỷ tặc cũng không phải tên đần, hắn gầm lên.
“Giao nó ra đây ngay, nếu không tao giết hết chúng mày ngay bây giờ.”
Thế là vài người liền xông đến chỗ Vân Xuyên, cô bị họ giữ lấy tay đưa ra bên ngoài miếu.
Giao long lượn lờ trong mây lúc này liền hiện ra.
Hai tròng mắt cồ cộ nhìn xuống, nó đã chờ cơ hội báo thù cả trăm năm rồi, phải sống nhờ âm khí của đám quỷ tặc chẳng dễ chịu gì.
Bây giờ chỉ cần ăn thịt Hải Nữ, nó sẽ lấy lại được dáng vẻ oai phong như xưa.
Vài tia sét chớp ngang, Vân Xuyên nhìn U Linh nói.
“U Linh, bảo vệ mọi người.”
“Chết tiệt, Xuyên Nhi, cô đứng lại đó cho bổn thượng.”
Thủ lĩnh quỷ tặc cười man rợ, cầm lấy cái chuỳ sắt, hắn chòng chọc nhìn Vân Xuyên đang được mấy người khác đưa ra.
“Thưa…thưa ngài, chúng tôi đã đưa cô ta ra đây rồi, xin ngài tha mạng cho chúng tôi.”
Thủ lĩnh quỷ tặc liếc mắt nhìn, hất hàm ra hiệu cho họ quay trở vào.
Nhưng họ vừa đi được vài bước, đã bị binh khí trong tay quỷ tặc đâm ngang người, máu mồm máu mũi hộc ra, chết ngay lập tức.
Người trong miếu kinh hãi thét lên, loạn cào cào.
“Bọn chúng không giữ lời hứa.”
Vân Xuyên biết lúc này đã không thể chạy đi đâu được nữa, cô rút Mộc Tử trâm, nhân lúc thủ lĩnh quỷ tặc không để ý đâm vào cái mặt ở trước ngực hắn.
Hắn gầm lên, đạp cô một cái văng ra xa.
“Con khốn, tao giết mày.”
U Linh lúc này cũng không thèm chống đỡ nổi kết giới nữa, nhảy bổ đến chỗ Vân Xuyên che chắn cho cô, chuỳ sắt của thủ lĩnh quỷ tặc đập vào kết giới liền toé lên tia lửa.
U Linh ban nãy giao đấu với giao long đã bị thương, sức lực cũng cạn kiệt, bị đẩy ngược về sau.
Giao long từ trên lao xuống, cái đầu to lớn như tảng đá choán hết cả tầm nhìn.
“Con ả này để ta.
Cút ra chỗ khác.
Dáng vẻ này thì đúng là có vài phần giống Hải Nữ, nhưng nhìn sao cũng chẳng thể so sánh nổi.”
U Linh gằn giọng hỏi.
“Mạn Long và các người có giao ước gì?”
Thủ lĩnh quỷ tặc đã nhảy qua một bên, cười nói.
“Bao nhiêu năm nay bọn tao đi qua đi lại trên vùng biển của Mạn Long, đám thuỷ tộc tham lam đó lại dễ dàng cho không hay sao? Đôi bên đều có lợi, chuyện gì có lợi nó sẽ làm.”
U Linh biết mình tin tưởng nhầm người.
Cho dù hắn đã cứu Mạn Long một lần, nhưng so ra, thì lợi ích của thuỷ tộc vẫn là trên hết, cho nên Mạn Long bắt tay với quỷ tặc dồn mọi người vào chỗ chết.
“Nói thế quá nhiều rồi, chúng bay đâu, giết hết đám dân làng này cho ta, không để đứa nào sống sót.”
Đám quỷ tặc lăm lăm binh khí muốn xông vào miếu, đột nhiên lại thấy giao long gầm rú ghê rợn, thân mình to lớn vặn vẹo quăng quật sang hai bên, nó rống lên đầy giận dữ.
“Là kẻ nào? Kẻ nào dám đánh lén ta?”
Tiếng vó ngựa dồn dập kéo tới.
Đám quỷ tặc không còn bận tâm đến chuyện giết chóc nữa, cảm thấy có một mối đe doạ đang tiến đến.
Từ dưới đuôi giao long, một thanh gươm sắc bén đâm thẳng xuống, mũi gươm cắm vào đất rồi lại bị một đôi tay to lớn rút lên.
Giao long quằn quại, kéo cơ thể bay lên không trung.
Người vừa đâm giao long một nhát lại nhảy lên hắc mã, thúc ngựa phi tới miếu Hải Nữ.
“Tướng quân.”
Vân Xuyên lẩm bẩm.
U Linh cũng thở phào một hơi, chưa bao giờ hắn thấy sự xuất hiện của Triệu Ý lại không khiến mình chướng tai gai mắt như lúc này.
U Linh bị thương khá nặng, hai chân khuỵ xuống, Vân Xuyên đỡ lấy anh ta kéo vào trong.
Bên ngoài, quân của Triệu Ý đã áp sát, cung tên gắn bùa chú cũng đã sẵn sàng.
Đám quỷ tặc bắt đầu loạn, chúng muốn xông vào trong miếu, nhưng đã bị chặn lại bởi một con chiến mã to lớn.
Người ngồi trên hắc mã vung gươm lên, chém ngang người một lúc hai tên quỷ tặc.
Chúng ngay lập tức tan thành tro bụi.
“Mày là ai?”
Thủ lĩnh quỷ tặc rít lên, cơn giận dữ đã bốc thành khói đen ngùn ngụt, cây chuỳ vung lên.
“Ta là Triệu Ý, đến đây để đưa các ngươi về địa phủ.”
“Ha ha ha.
Một tên người phàm như mày mà cũng dám ở đây lên mặt, chán sống rồi sao?”
Triệu Ý sắc mặt âm trầm không đáp, ấn đường đen kịt, hơi quay đầu nhìn qua vai nói với Vân Xuyên.
“Phu nhân, lần sau có giận cũng đừng để bản thân gặp nguy hiểm.”
Giọng của Triệu Ý rất bình thường, nhưng Vân Xuyên nghe sao cũng thấy y đang có chút tức giận, cô chẳng biết nói gì, chỉ có thể trút ra một hơi, mím chặt môi lại.
U Linh nói nhỏ với cô.
“Xuyên Nhi, sao cô nói với ta, tên đần này có mới nới cũ, đá cô ra khỏi nhà rồi cơ mà.”
Vân Xuyên lườm U Linh một cái sắc lẹm, hắn lại chuyển qua chuyện khác hỏi cô.
“Xuyên Nhi, ta nói cô thử mở trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo sao cô còn chưa chịu thử?”
“Tôi không biết phải làm sao mới mở được.
Cây trâm này tôi còn chưa hiểu rõ về nó.”
Triệu Ý nghe được hai người nói chuyện, chen vào.
“Phu nhân, nếu Mộc Tử trâm đã có duyên với phu nhân, thì cứ thử xem, mọi trận pháp đều dùng máu để khai mở.”
Triệu Ý dứt lời, cũng bắt đầu cắt máu tay của mình, văng vô số vào không trung, từng giọt máu theo lời chú của y biến thành những vòng tròn nhỏ màu vàng kim rực rỡ.
Những vòng tròn đó bay lơ lửng trước mặt Triệu Ý, y vung gươm lên, đánh vào từng vòng tròn bay rào rào tới đám quỷ tặc.
Tên quỷ nào trúng đòn đều tan thành tro bụi.
Nhìn thuộc hạ của mình bị vây giữ, lại thấy sức mạnh kinh người của Triệu Ý, thủ lĩnh quỷ tặc dồn hết sức lực, phân thành mười ảo ảnh cùng lúc tấn công.
Ở trong miếu, U Linh đến chỗ ông lão, ông ấy mất máu quá nhiều, hơi thở thoi thóp.
U Linh nhét một viên đan dược vào miệng ông lão, ép phải nuốt xuống.
Sau đó bắt đầu trị thương vùng đầu loang lổ máu.
Vân Xuyên nhìn cây trâm Mộc Tử trong tay, cô cố gắng tập trung suy nghĩ, sau đó dùng đầu trâm rạch một đường trên cổ tay.
Cô chưa bao giờ thử dùng trâm này làm mình chảy máu, nhưng hiện giờ cũng chẳng biết làm sao, giao long đang bị thương, nhưng rất nhanh sẽ quay trở lại.
Máu Vân Xuyên vừa chảy ra, Mộc Tử trâm liền có cảm ứng.
Cặp mắt nhỏ như hạt vừng của hai con cá gỗ nhấp nháy liên tục.
Vân Xuyên lúng túng không biết làm sao, vẫn giữ nguyên đầu trâm trên cổ tay, miệng thì lẩm bẩm khẩn thiết.
“Song…Song Ngư Lưỡng Đạo, hãy mở ra đi.”
U Linh đang chữa cho ông lão cũng phải ngoái đầu lại, ngao ngán nói.
“Xuyên Nhi, cô không cần cầu xin nó, cô phải triệu hồi trận pháp.”
Uỳnh một tiếng.
Mái miếu thờ bị lật tung lên, đất đá rơi lạo xạo.
Cả cái đầu giao long hiện ra.
Nó khè một tiếng, hơi lạnh đem theo mùi muối mặn tràn vào bên trong.
Ngay lúc con giao long há miệng muốn đớp Vân Xuyên, cô nhào qua một góc tường, giơ cây trâm lên bằng hai tay, miệng thét lớn.
“Song Ngư Lưỡng Đạo trận pháp.
Triệu hồi.”
Cây trâm rung lên bần bật, từ trong hai con cá gỗ xuất lên hai làn khói, một trắng một đen, hai làn khói đẩy con giao long lên phía trên, sau đó tụ thành hình hai con cá lớn một đen một trắng.
Gió lốc ào ào tràn tới.
Hai con cá cắn vào đuôi nhau, tạo thành một hình bát quái cân xứng, hai chấm mắt đen mở ra.
Vân Xuyên lao ra ngoài.
U Linh cũng kéo ông lão, cùng những người khác rời khỏi miếu.
Bên ngoài, Triệu Ý vẫn đang đánh nhau với thủ lĩnh quỷ tặc.
Trên bầu trời mây đen giăng kín, xuất hiện cảnh tượng y hệt như một trăm năm trước.
Một bên là giao long, bên kia là Song Ngư Lưỡng Đạo.
“Không thể nào.
Ta không thể bị tiêu diệt.”
Giao long gầm lên lao tới.
Vòng bát quái Song Ngư cũng xoay tròn trên không, dần dần to ra, bắn vô số những tia chói loà về phía giao long, vảy trên người giao long bong tróc vô số, tan biến trong hư không.
Những tiếng rên rỉ quằn quại nổ ra, giao long muốn chạy trốn phi thân vào trong mây đen.
Vân Xuyên ở bên dưới hét lên.
“Không cho nó thoát, mau đuổi theo.”
Vòng bát quái Song Ngư nghe lệnh, liền chui vào tầng mây, âm thanh ầm ầm vang dội khắp vùng.
Rất nhanh sau đó, chỉ còn nghe được tiếng rống thống thiết cuối cùng của giao long trước khi tan thành tro bụi.
Hai con cá rời đuôi nhau, biến thành hai làn khói quay trở về nhập vào trâm Mộc Tử.
Vân Xuyên vẫn chưa tin nổi vào mắt mình, cô thế mà đã triệu hồi được trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo trong cây trâm này, thành công đánh tan hồn phách của giao long.
Thủ lĩnh quỷ tặc thấy giao long đã bị tiêu diệt, liền mau chóng kéo thuộc hạ rút lui.
Tên lửa phóng tới, đánh tan hồn rất nhiều quỷ tặc.
Bọn chúng kéo nhau tới bờ biển, nhảy lên thuyền, hướng về phía biển gọi lớn.
“Mạn Long, giúp chúng ta!”
Mạn Long lúc này đứng trên lưng cá voi, hai tay khoanh trước ngực, hét lại với thủ lĩnh quỷ tặc.
“Người anh em, ân tình tạm bợ của chúng ta đến đây là chấm hết.”
Thủ lĩnh quỷ tặc giống như phát điên, chửi không được, đánh chẳng xong, hắn không thể làm gì ngoài trơ mắt nhìn đàn cá voi đưa theo Mạn Long lặn xuống nước.
Thuỷ triều lúc này cũng rút xuống, trơ ra những thân cọc nhọn, thuyền của quỷ tặc vừa mới di chuyển đã đâm vào hàng cọc nổi.
Lúc này trên bờ, Triệu Ý cũng đã dẫn quân của mình đi tới, thong thả đứng nhìn gần hai mươi tên quỷ hải tặc tiến thoái lưỡng nan, liêu xiêu trên con thuyền sắp vỡ tung.
Phu nhân của y lại dùng bãi cọc này để chặn đường tháo chạy của quỷ tặc, không biết là đã đoán được y sẽ đuổi theo mình, hay là tự tin vào bản thân có thể sống mái với đám quỷ tặc này.
Dù thế nào, Triệu Ý cũng không thể không thừa nhận Vân Xuyên khiến mình rất bất ngờ.
Vân Xuyên cùng dân trong làng kéo nhau chạy ra bờ biển.
Thấy thủ lĩnh quỷ tặc đã nổi cơn tam bành, hắn nhảy khỏi thuyền, túm lấy những sợi xích tròng trên cổ quỷ hồn ngư dân đã chết mà kéo lê theo chân mình.
Hắn cưỡng chế ép những quỷ hồn đó quỳ trên bãi cát, nói với đám dân làng.
“Hôm nay tao không rời được khỏi đây, cũng sẽ đánh tan hồn những người thân đã chết của chúng mày.”
Thủ lĩnh quỷ tặc vung chuỳ lên, một mũi tên lao vút đến, cắm vào chiếc đầu giữa ngực hắn.
Mũi tên gắn bùa màu đen, bên trên là chữ bùa bằng máu, đây là bùa độc, dùng để chế ngự những quỷ hồn tàn ác.
Phần đầu trên ngực hắn rống lên những tiếng quái dị, sau đó liền bất động.
“Không thể như thế.
Ta không thể chết được…”
Vút! Vút!
Những mũi tên tiếp tục bay tới, đâm ngang dọc trên người thủ lĩnh quỷ tặc và thuộc hạ.
Bọn chúng cuối cùng cũng gục xuống, tan thành những làn khói hoà trong gió biển.
Những chiếc thuyền ma đột nhiên bốc lửa cháy sáng cả một vùng biển khơi.
Dân làng chài ôm lấy nhau khóc rưng rức, nỗi thống khổ những tháng qua đã thực sự kết thúc, sẽ chẳng còn quỷ tặc tới đây bắt bớ, hành hạ, giết chóc dã man nữa.
Nơi thôn làng này giờ đây chỉ còn vài chục nhân mạng, nhưng họ sẽ bắt tay gây dựng lại từ đầu.
Vân Xuyên ôm lấy ** Thóc bên cạnh, quay sang lại thấy Triệu Ý cũng đang nhìn mình, y hơi cau mày, vẻ mặt giống như có tâm sự gì, sau đó quay ngựa vào thôn.
Ông lão đã được cứu sống, được đưa về nhà chăm sóc.
Người dân trong thôn Vĩnh Niệm tụ tập trên miếu thờ Hải Nữ, dựa vào những gì mắt thấy tai nghe, họ đã mặc nhiên coi Vân Xuyên chính là Hải Nữ của mình.
Vân Xuyên từ chối không muốn được lập đền thờ, cô nào đã chết mà tự nhiên xuất hiện một cái miếu thờ mình, thật khó mà tưởng tượng được.
“Miếu thờ thì thôi đi, mọi người cứ thờ Hải Nữ của mình, tôi không phải Hải Nữ, tôi dùng được cây trâm này chẳng qua là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Lần này tôi tới đây là muốn tìm một người tên là Du, không biết bà ấy còn ở trong làng không?”
Một người phụ nữ trung tuổi lên tiếng.
“Thị Du đã mất cách đây vài tháng rồi, thuyền gia đình thị bị đắm, đến lúc trôi dạt vào bờ thì đã bị cá rỉa gần hết.
Haiz, thật tội nghiệp.”
Người họ hàng cuối cùng và duy nhất trên cõi đời của ** Thóc cũng đã chết, Vân Xuyên âm thầm thở dài, những người bên cạnh cô cũng thật giống cô, đều chẳng còn người thân nào.
Nếu số mệnh đã sắp đặt như vậy, cô cũng chỉ còn biết nương theo mà tiếp tục tiến về phía trước.
Trong lúc đó, Triệu Ý giải đất yểm bằng dầu xác chết, từ nay người dân trong thôn Vĩnh Niệm không còn bị giam cầm nữa, có thể rời đi hoặc ở lại tuỳ ý.
“Tướng quân sao lại tìm tới tận đây mà cứu bọn em vậy?”
Triệu Ý buộc ngựa vào gốc dừa, lẳng lặng nhìn Vân Xuyên, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
“Chị gái đó của em, ta đã xử lý rồi.”
___________________________
Xử lý là xử lý gì đây? Chậc chậc, đừng đùa với Tướng quân!