Ám Sát Đối Tượng Là Hồ Ly FULL


"Cái gì? Làm cho Thiện Trung phát ghen?"
Tiểu vương gia nghe thấy lời đề nghị của ta xong mặt đầy kinh ngạc.

"Không sai."
Ta nói.

"Thật ra ta cảm thấy Thiện Trung là có động tâm, bằng không hắn cũng đã không chủ động tới làm thị vệ vương phủ, bằng bản lĩnh của hắn muốn đi chỗ nào mà không được? Sao hả, chẳng phải ngươi cảm thấy ánh mắt hắn bây giờ nhìn ngươi khác với trước đây?"
"Thì, hình như cũng không được giống lắm."
Người đối diện mặt đầy đau khổ nói.

"Bây giờ hắn gặp ta chỉ hận không thể nghiêng đầu làm như không thấy."
...!Thê thảm như vậy?
"Khụ khụ, vậy thì càng đúng, né tránh không dám nhìn thẳng ngươi, chứng minh hắn xấu hổ có để ý a!"
Ta nheo mắt lại, ngón tay điểm nhẹ lên bàn, thâm trầm nói.

"Hai người các ngươi bây giờ chỉ cách nhau một tầng giấy, tiếp theo chính là làm sao để chọt thủng tầng giấy mỏng này.

Mà phương pháp tốt nhất chính là để Thiện Trung ghen, kích thích tính chiếm hữu trong hắn, để hắn cảm thấy nguy cơ hắc hắc."
Nhớ lại lúc đó ta bị con hồ ly nào đó dùng chiêu này làm cho tâm thần bất định.

"Được không vậy..."
Tiểu vương gia có chút hoài nghi.

Ta không nhìn được bộ dạng kinh sợ này của hắn.

"Chẳng phải trong truyện cũng viết như thế."
"Cũng đúng, trong truyện tiểu thư chính là làm cho Thủy nhi ghen, Thủy nhi mới dám bày tỏ tâm ý..."
"Ngươi còn dám nói chưa từng đọc truyện Tiêu Dao đại nhân?!"
"Phi, bây giờ không phải lúc để thảo luận chuyện này!"
Tiểu vương gia có lý chẳng sợ, nhưng rất nhanh lại ủ rũ cúi đầu.

"Trong lòng ta quả thật thấy không yên a.

Lúc trước tỏ tình với hắn, kết quả chẳng những bị cự tuyệt, còn hù cho người chạy mất..."
"Cho nên lần này nên để Thiện Trung chủ động."
Ta an ủi vỗ vai hắn.

"Ngươi liền làm theo lời ta, giả vờ thân mật người khác để Thiện Trung ghen, cũng cùng lúc dò xét xem tâm ý hắn thế nào."
"Vậy tìm ai tới diễn phối hợp với ta đây?"
Quả thật khó nhằn.

Ta nói.

"Ngươi có thể tìm Lôi tiểu thư hỗ trợ a."
"Nha đầu Kiều Kiều?"
Tiểu vương gia lúc này lộ ra thần sắc chê bai, quấn quýt hồi lâu mới miễn cưỡng đồng ý cùng ta đi tìm nàng ấy thương lượng.

Không ngờ Lôi tiểu thư nghe xong càng chê bai hơn, một bên sờ con cẩu đầy lông nhà mình một bên liếc mắt nhìn hắn.

"Đừng có nằm mơ.

Mới không cần giả vờ thân mật với huynh."
Tiểu vương gia cứ như bị người trước mặt bộp tai một cái, một chút căng thẳng cùng kiêu ngạo sót lại cũng bị đánh bay.

Muốn phát tát nhưng lại nhẫn xuống, hòa nhã nói.

"Kiều Kiều muội giúp đỡ huynh lần này đi mà, hôm khác huynh sẽ dẫn các muội đi bờ hồ ăn cua lớn."
"Haha, giúp huynh cũng được, có điều phải là phương pháp của muội."
Nàng phủi tay bộp bộp đứng dậy, nói ra lời kinh người.


"Thật ra muốn đối phương ghen chẳng phải đơn giản quá sao, trực tiếp đi thanh lâu."
Cái gì! Ta cùng Tiểu vương gia đồng thanh nói.

"Sao mà được!"
"Sao không được, một chiêu liền đánh trúng điểm yếu đối phương, đỡ cho ta phải giả vờ mấy điệu bộ kỳ cục."
Lôi đại tiểu thư khoanh tay trước ngực, lời nói ra lúc này của nàng tản mát một loại khí chất tà mị không cách chi che giấu được.

Cuối cùng là một bộ hứng thú, muốn nháo muốn trãi nghiệm.

"Thiện Trung hắn có quan tâm huynh hay không, tối nay liền có thể biết được, sao hả, có đi? Hay là không?"
"Đừng quậy nữa, ngươi chỉ đơn thuần chính là muốn đi chơi mà thôi!"
Ta thấy bộ dạng hai mắt sáng trưng của nàng liền sợ hãi trong lòng, một chưởng túm lấy sau ót mang bộ mặt xích lại gần của nàng kéo ra xa.

Thế mà lúc này Tiểu vương gia lại dao động trước.

"Đai Hoa, ta cảm thấy biện pháp này hình như cũng không phải không được, bằng không chúng ta hãy thử một chút xem sao?"
"..."
Lại đồng ý đi thanh lâu a đúng là không có tiền đồ mà! Phẩm giá cao quý chính trực lúc trước của ngươi đâu rồi!
"Chậc, vậy các ngươi đi đi, ta có công chuyện đi trước."
Ta thấy tình hình không ổn liền đánh bài chuồn, kết quả bị Lôi Kiều Kiều sống chết kéo lại không buông.

"Đi đâu? Ngươi cứ yên tâm để lại cô nương ta một mình cùng đại lão gia đi thanh lâu? Ta sẽ gặp nguy hiểm a!"
Đi cùng ngươi mới là gặp nguy hiểm á! Ta cả giận lôi kéo ống tay áo trở lại, cảm thấy chuyện này mỗi lúc một phát triển theo chiều hướng không thể khống chế được.

Còn Tiểu vương gia một bên chẳng biết xấu hổ khuyên nhủ theo.

"Đai Hoa ngươi liền đi theo một lần thôi, đến lúc đó ta cũng sẽ nghĩ cách giùm ngươi."
Nói xong liền cùng Lôi Kiều Kiều nhìn ta bằng đôi mắt đáng thương, là giả vờ đáng thương.

Haha, hai tên này không trở thành phu phụ thật sự đáng tiếc ah! Ta đều sắp bị giận mà làm cho bật cười, không cưỡng lại bọn họ được, chỉ đành trở về phòng thay đổi nam trang.

Trong hai đứa chẳng có đứa nào nên thân, đi theo cũng tốt, tránh cho sinh chuyện.

Đợi cũng lâu, Lôi Kiều Kiều mới thay đồ xong bước ra, cả người một thân trang phục công tử, tứ tà linh động hoạt bát, có chút hương vị quần áo lụa là của mấy tên con nhà giàu.

Ta nhìn không khỏi nhớ lại mỗi lần quận chúa mặc nam phục, nét ngọc mạo phong lưu hào phóng tiên tư đó, quả thật...!
"Tưởng tượng gì mà nước miếng chảy ròng vậy."
Lôi Kiều Kiều dùng cây quạt nâng cằm ta lên, một bộ trêu chọc.

Tiểu vương gia bên cạnh lập tức bắn tới ánh mắt mập mờ, hắc hắc cười không ngừng, tràn đầy ý chế nhạo.

Ta xụ mặt xuống.

"Ở đó mà nói nhảm, lẹ lên giùm ta cho xong chuyện."
"Hừ, hung dữ quá vậy."
Nàng trề môi hừ hừ.

Cắm cái quạt sau eo liền kéo chúng ta ra ngoài, cố ý đi vòng qua chỗ Thiện Trung, lúc hắn đang luyện kiếm mời hắn đi Phú Xuân lâu uống rượu.

Ta nhìn gương mặt mỹ nam tử thoáng qua kinh ngạc sau đó như bị thụ thương, mà có chút không đành lòng.

Trước kia sao ta không phát hiện Lôi Kiều Kiều lại có một mặt hư hỏng như vậy, còn cho rằng nàng thiên chân vô tà thẳng thắng hiền lành là một cô nương tốt.

Tiểu vương gia ngược lại một bộ trấn định, chỉ có điều vừa rời phủ liền không kềm được, chân mày nhíu chặt tâm sự nặng nề.

Sắc trời đã tối, Lôi Kiều Kiều sai phu tử cách đó không xa mang xe ngựa và đuốc sáng chở chúng ta đi kỹ viện.

Sau đó dưới ánh nhìn không rõ của phu xe, chúng ta bước xuống xe rẽ vào dòng người huyên náo.

Tuy tuyết đã được dọn sạch, nhưng mặt đường vẫn còn hơi trơn trượt.


Dọc theo đường đi có mấy rạp hát thanh lâu.

Sân khấu lộ thiên la hét kêu gọi khách tiến vào, không ít cô nương không có xương sống nắm khăn đứng trên lầu nhìn chúng ta cười híp mắt, dưới lầu bày ra sạp thịt nướng, những xâu thịt nổ bộp bộp tí tách nhả khói dưới ánh đèn lồng.

Thỉnh thoảng còn có vài người uống say dìu nhau bước ra cửa, mấy vị cô nương thì cười nói phía sau nói lời từ biệt.

Mấy quang cảnh dây dưa lôi kéo ta không thích nhất xuất hiện ngay trước mắt.

Lôi Kiều Kiều đi nhanh mấy bước thân mật ôm lấy cánh tay ta.

"Đừng một bộ không tình nguyện vậy mà, cười một cái.

Dù sao cũng không có gì làm, chúng ta ra ngoài giải sầu một tí cũng tốt mà phải không? Có phúc cùng hưởng."
Là có họa một mình ta chịu thì có! Lỡ đâu bị quận chúa biết được? Ta tức giận trừng nàng.

Nàng hoạt bát the lưỡi với ta, sau đó kéo chúng ta xuyên qua đám người thanh lâu vẫy khăn đỏ mời gọi, cuối cùng tới trước một chỗ thanh lâu cũng khá yên tĩnh.

"Đây chính là Phú Xuân lâu, thấy sao, rất trí nhã đúng không?"
Nàng hất cằm lên đắc ý nói.

Ta liền thấy kỳ quái, một cô nương thế quái nào biết được loại địa phương này, hơn nữa còn hình như đã tới đây rất nhiều lần.

Vào lúc này nàng lại thọt cùi chỏ Tiểu vương gia.

"Thấy sao, khác hẳn với những thanh lâu khác trong Thuận Thiên thành đúng không, phong nhã bao trùm, không dùng mấy thủ đoạn ẻo lã lôi kéo xấu xí như những nơi khác.

Điểm này Thanh Sơn ca huynh sẽ không không biết chứ?"
"Ta...!ta đương nhiên là biết! Bằng không sao có thể đồng ý cùng tới đây với muội."
Mặt Tiểu vương gia đỏ lên.

"Haha, ta đặc biệt mang các huynh tới Phú Xuân lâu, cô nương ở đây đều đa tài đa nghệ cốt cách thanh quan, hơn hữa dáng dấp ai cũng xinh đẹp thoát tục, dáng mạo không thua gì tiên nữ."
Nàng dẫn chúng ta tiến vào.

"Về sau mấy loại địa phương này muội tốt nhất bớt lui tới, để cha muội biết được tha cho muội mới lạ."
Tiểu vương gia lớn tiếng nói, đại khái cũng vì chưa quá thích ứng hoàn cảnh nơi đây, tỏ rõ cẩn trọng quẫn bách, ánh mắt cũng không dám ngó nghiêng nhiều, rất sợ sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.

Ta bị mặt mũi đỏ chín của hắn chọc cho buồn cười.

Quan sát bốn phía một phen, phát hiện nơi đây không giống một nơi xác thịt như trong tưởng tượng của ta, tương đối yên tĩnh, mấy chỗ đàn hát cười nói cũng không hề dâm mỹ phóng đãng, nếu không phải những sóng mắt lưu chuyển yêu kiều cùng nụ cười chúm chím của mấy vị cô nương đang phất khăn tay vẫy chào chúng ta kia, thì đúng là ta sẽ chỉ nghĩ đây chẳng qua chỉ là một trà lâu thông thường.

"Chao ôi, các vị công tử anh tuấn a."
Giọng the thé của lão bản cất lên.

Trước khi Lôi Kiều Kiều kịp lên tiếng ta trước một bước vội vàng đặt một phòng riêng, dùng bạc đuổi nữ nhân tự xưng phú mẫu này, dẫn chúng ta lên lầu.

"Đó, đợi lát nữa liền vào trong ngồi uống trà đợi Thiện Trung, không cho phép phát sinh chuyện."
"Như vậy thì còn gì thú vị."
Lôi Kiều Kiều bất mãn.

"Ngại còn chưa đủ mấy món ăn hả."
"Ôi chao Đại Hoa, mấy cô nương kia một mực không ngừng ném cho ngươi ánh mắt quyến rũ kìa, thấy không?"
Nàng đột nhiên nói sang chuyện khác, hất cằm sang kia.

"Sẽ không phải vừa ý ngươi đi, qua bển giao lưu đi."
"Ở đó mà nói nhảm!"
"Hihi, còn xấu hổ..."
Cửa đóng lại, Tiểu vương gia liền không đợi kịp tiến tới mở cửa sổ, huýt sáo một tiếng.


Ngay sau đó một bóng đen liền nhảy xuống cạnh hắn, tới gần rỉ tai vài câi, hẳn là người hắn phái theo dõi Thiện Trung tới báo cáo tình huống.

"Nói thế nào?"
Lôi Kiều Kiều tò mò hỏi.

Tiểu vương gia vẫy tay để ám vệ rời đi, tâm trạng không cao.

"Hắn nói Thiện Trung vẫn luyện kiếm."
"Không cần gấp gáp, chúng ta đợi một chút, lát nữa Thiện Trung còn chưa thấy ngươi về sẽ tới đây tìm."
Nàng tùy ý ngồi xuống, đợi hầu bàn đặt vài dĩa thức ăn ngon xuống liền động đũa gắp ăn.

Nhưng vừa an phận không được bao lâu lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, muốn uống vài ly với Tiểu vương gia.

Tiểu vương gia nhìn ta, có lương tâm một chút lại gần nói nhỏ.

"Ngươi yên tâm, tỷ ta hôm nay nhất định phải tối khuya mới hồi phủ, còn chúng ta chỉ đơn thuần uống rượu, cũng không làm chuyện gì thất thường.

Nếu nàng biết được trách ngươi, ta sẽ giải thích thay ngươi."
Dù cảm thấy yên tâm vui vẻ được chút, nhưng ta cứ cảm thấy không đáng tin.

Ta che trán.

"Được rồi, chỉ cần các ngươi không gây chuyện là đã đỡ cho ta lắm rồi."
Vì vậy liền để mặc bọn họ gọi vài bầu rượu.

Phú mẫu đại khái chưa từng thấy vị khách quan nào tới thanh lâu chỉ uống rượu ăn đồ ăn mà không gọi cô nương, còn nhỏ giọng thì thầm đúng là chuyện lạ có thật.

Ta rãnh rỗi ngồi một bên cắn hạt dưa, nghe thấy phòng cách vách truyền tới tiếng tỳ bà, cứ vậy được nửa canh giờ.

Lúc này Tiểu vương gia đã nghe ám vệ báo cáo hai lần, nhưng càng hỏi xong sắc mặt càng không xong, xem ra tiến triển không hề thuận lợi.

Lẽ nào Thiện Trung thật sự không quan tâm hắn sao?
Lúc này Lôi Kiều Kiều lại bắt đầu không yên tĩnh.

"Chán quá đi mất, không thì gọi vài cô nương vào đây đi."
"Không được!"
Ta và Tiểu vương gia đồng thanh hô lên.

"Trời ơi, đã nói mấy cô nương ở đây bán nghệ chứ không bán thân.

Khách đến cửa, các nàng chũng chỉ ca múa phụng bồi khách, không thì cùng ngồi nói chuyện phiếm đối ẩm uống rượu, sợ cái gì mà sợ."
Nàng phong tao lắc quạt, nhìn lão luyện có nghề.

"Đương nhiên, nếu được vị cô nương nào xem trọng cũng có thể thỉnh người ta nhập mạc chi tân nha."
"Nhập mạc chi tân gì chứ!"
Đúng là chưa sợ thiên hạ đại loạn hay sao! Tối nay ta không nên mềm lòng để bọn họ tùy ý quấy rối.

Ta có chút nóng nảy, một bên ra sức nháy mắt với Tiểu vương gia, thế nhưng lúc này hắn chỉ biết lâm vào tâm trạng ưu sầu ai oán của hắn, chỉ biết cắm đầu uống rượu, ly này nối tiếp ly kia.

Đã không còn ngăn được Lôi Kiều Kiều.

Nàng gọi một tiếng, phú mẫu thấy thời đã tới liền mặt mày hớn hở dẫn một đám cô nương chen chúc tiến vào.

Ta kinh ngạc trước khí thế của đám người, cảm thấy trong không khí phút chốc liền chỉ toàn mùi phấn với phấn.

Quả là đáng sợ, làm sao chỉ vừa kêu một tiếng mà một đám người đã liền tràn vào ngay liền và luôn như vậy! Quay đầu nhìn Tiểu vương gia lại kinh hoàng phát hiện hắn đã chết chìm trong một biển cô nương, trên mặt đầy những vết son môi đỏ...!thế mà còn nói phong nhã này nọ!
"Á hihihi, bồi tiểu gia uống hai chung nào."
Lôi Kiều Kiều vui vẻ lên tới nóc.

Ta xem mà không vừa mắt nổi, né tránh mấy cô nương mời rượu chạy ra ngoài ban công hóng gió.

Còn may ở đây tương đối thanh tịnh, ta ỷ vào lan can hứng làn gió mát, tâm tư hỏng bét cũng khôi phục được không ít.

Bỏ đi, đợi bọn họ nháo đủ lại gọi ám vệ đưa bọn họ về.

Ta phất ống tay áo, thở dài, trong không khí ngưng tụ thành một đoàn khói trắng.

Bầu trời đêm nay quang đãng không mây, dù trời vẫn rất giá rét, nhưng so với mấy hôm trước cũng xem như đang có khuynh hướng ấm dần lên, ánh trăng chiếu sáng như ban ngày.


Ta nương ánh trăng, nhìn xuống sau hậu viện Phú Xuân lâu có một con đường.

Không thể không nói nơi này bố trí rất khác lạ, chỉ cách một bức vách, nhưng như thể đây chính là ranh giới phân cách một nơi nhã trí thanh tĩnh khỏi chốn ướt át xa hoa ồn ào vậy, bên ngoài đường phố thì huyên náo, bên trong lại yên tĩnh đến lạ lùng, cách đó có vài tiệm sách, tiệm trà sáng đèn.

Đối diện xéo qua chính là một trà quán rất lớn, cũng dựa rất gần, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên trong một nhã gian nằm bên trái lầu ba...!
Ủa? Bên trong nhã gian vị cô nương kia, giống quận chúa thật a!
Không phải trùng hợp vậy chứ? Ba hồn bảy vía nhà ta lập tức giật thót, ta lập tức nấp sau cái cột thò đầu ra nhìn.

Chỉ chốc lát nữ nhân nọ liền đứng dậy tiến ra ban công, đứng ở lan can tùy ý ngắm nhìn cảnh trí đêm.

Thật đúng là quận chúa!
Mà nàng vừa bước ra, một tên nam nhân cao gầy khác cũng liền tiến ra theo, còn đứng bên người nàng nói chuyện vui vẻ, chọc cho ta liên tục cắn môi.

Bàn tay ta chộp vào cây cột căng thẳng, khắp người đều khó chịu.

Quận chúa lại có tâm tư lén ta đi ước hẹn với một tên nam nhân khác? Cho nên mới không cho ta đi theo?
Không không, sao ta có thể suy nghĩ như vậy...!nhưng rất nhiều ý niệm cứ gào thét không ngừng trong đầu ta, ta vội vàng tìm lý do để mình tỉnh táo lại, thế nhưng vào lúc này quận chúa cuối cùng lại nép vào ngực hắn!
Ôm dính lấy nhau luôn à! Ta xém chút thì đạp lan can trực tiếp bay qua, lại thấy quận chúa nhanh chóng rụt người ra sau, cũng vì động tác này nàng ngẩng đầu, ánh mắt liền giao nhau với ta.

Ta không tránh kịp, người bên kia liền thay đổi thần sắc chỉ trong một nốt nhạc.

Đầu tiên là kinh hoảng, ngay sau đó liền trầm xuống, giống như đóng băng ta từ khoảng cách bảy mét vậy.

Chỉ thoáng nhìn qua thôi liền bị nàng nhận dạng? Ta sợ hãi cong đuôi chạy về phòng, sau khi trở về phòng còn muốn loạn cào cào lên không khống chế được.

Ánh mắt sau cùng kia của quận chúa quả thật dọa chết ta rồi a.

Ủa mà không đúng, bản thân ta cũng đâu làm chuyện gì trái với lương tâm, làm gì giống như chuột thấy mèo vậy.

Lúc này ta mới kịp phản ứng.

Nên khẩn trương là quận chúa mới đúng, tối vậy rồi còn uống trà với nam nhân, còn vừa hihi haha vừa ôm ấp nhau nữa chứ!
Không được, ta phải đi tìm nàng! Ta thở hồng hộc đứng dậy, nhưng còn chưa kịp cất bước thì một loạt tâm tư khác cũng đua nhau dấy lên trong đầu.

Hừ, mới không cần đi tìm nàng! Ta càng nghĩ càng thấy khó chịu, cõi lòng chua xót không thôi, ngồi xuống liền ực một hơi rượu.

Lôi Kiều Kiều mới chú ý tới ta, gương mặt đỏ gay mò tới cùng ta uống.

Kết quả ly rượu còn chưa kịp rót đầy, quận chúa liền khí thế hung hăng đánh tới.

(chời ơi có con ê đít tờ nào như tui, ê đít truyện mà ngồi cười muốn nhặt hàm =))))))
Cửa bị một cước đá văng, không ít cô nương bị dọa sợ ngã ngồi vào lòng ta.

(xuân này con không về =))))))))))))))) Ta sững sốt trong chớp mắt, liền không chút do dự xốc người lên ném qua bên Lôi Kiều Kiều.

"Ôi trời ơi đại nhân làm cái gì vậy a, khách nhân của ta cũng bị dọa sợ chạy hết rồi..."
Phú mẫu phất khăn tay chạy tới.

Bọn thị vệ liền rút binh khí, nàng bị dọa sợ liền im miệng, vội vàng dẫn mấy cô nương ra ngoài.

Quận chúa cũng không lên tiếng, lạnh lùng vểnh môi, nhìn đến làm sống lưng ta lạnh hết gáy.

—— Sao ta cứ thấy mình cực kỳ giống mấy tên sắc quỷ lão gia đi ăn vụng bị phu nhân nhà mình bắt gặp.

Ta mạnh mẽ trấn định ngồi thẳng người đanh mặt lại, nhưng vầng trán lại thấm đầy mồ hôi.

Được rồi, dù bản thân thật sự đang rất khó chịu, những tổng vẫn không muốn con hồ ly nào đó hiểu lầm ta.

Đúng rồi, Tiểu vương gia chẳng phải nói sẽ giúp ta giải thích sao, lúc này chết dí ở đâu rồi? Cuối cùng ta mới nhớ ra người nào đó, quay đầu tìm, lại phát hiện hắn đã xỉn đến nỗi gục mặt xuống bàn, trong miệng còn sống chết nói không chịu ngừng.

"Đại Hoa ngươi yên tâm, tỷ ta sẽ không biết đâu hắc hắc..."
Ngay cả ông trời cũng muốn tuyệt đường người!
- --- ---- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Quận chúa: Là gan to ra rồi phải không! Gạt thiếp đi high*, còn nghĩ thiếp sẽ không biết?
(*ý là đi bar quẩy còn ôm gái đó)
Đại Hoa: ∑(っ °Д °;) っ Ta...!ta...!ta sai rồi lần sau nhất định sẽ rủ nàng theo!
Quận chúa: Cái gì?!!
Đại Hoa: ∑(っ > Д.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận