Ám Sát Nhầm Ác Ma

Hàn Diên trở về phòng nhìn thấy Nha Tịnh đang chật vật tự mình thoa thuốc. Anh đi đến cầm lấy lọ thuốc, nhẹ nhàng giúp cô xoa nhẹ lên những vết thương vừa đỏ vừa tím. Anh ngồi phía sau cô, ánh mắt anh mơ màn nhìn vào những vết bầm trên lưng cô, khóe mắt bỗng nóng ran.

- Anh đã điều tra xong rồi phải không?

Nha Tịnh bất ngờ hỏi anh. Hàn Diên chợt khựng lại một lát rồi anh tiếp tục xoa thuốc cho cô. Anh nhỏ giọng nói.

- Đúng là không có gì qua mắt được em.

- Tôi muốn tham gia.

- Tôi biết rồi.

Hàn Diên đóng nắp hộp thuốc rồi kéo áo cô trở lại. Anh xoay người Nha Tịnh quay lại đối diện với mình. Anh nghiêm giọng nói.

- Tôi sẽ cho em tham gia với điều kiện.


- Điều kiện gì?

Cô nhìn chăm chăm vào anh. Giọng anh chua xót nói.

- Làm ơn…hãy sống xót.

Nói xong, Hàn Diên ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt anh áp chặt vào cổ Nha Tịnh. Cô chợt cảm thấy cơ thể anh đang dần run lên, một giọt lệ của Hàn Diên thấm ướt cổ áo cô.

Shen hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ vào cánh cửa gỗ dày trên hành lang u tối. Sau đó, cô đưa tay mở cửa, chậm rãi đi vào. Căn phòng chỉ mở vỏn vẹn một chiếc đèn mờ màu vàng. Shen nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đang ngồi xoay lưng lại với cô sau bàn làm việc. Shen cúi người, nhỏ giọng.

- Ông chủ.

- Chịu về rồi đấy à.

Shen khẽ cắn nhẹ môi, im lặng không nói gì. Người đàn ông thở dài rồi nói.

- Cô rút lui khỏi vụ này đi. Tôi sẽ để Ren giải quyết vụ này.

- Nhưng thưa ông chủ, tôi tin tôi sẽ làm tốt nếu có sự trợ giúp của Ren. Cho nên xin ông…

- Shen.

Người đàn ông đột ngột hét lên khiến Shen giật mình, cô bắt đầu run rẩy, hai tay đan vào nhau, đầu cúi xuống. Người đàn ông cũng bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

- Cho tới khi nào cô mới thôi dựa dẫm vào Ren.


Shen nghe xong cảm thấy cơ thể mình như có một luồng điện chạy qua. Người đàn ông nhìn cô, vẻ mặt thoáng hiện lên sự thất vọng, mệt mỏi.

- Đây là lệnh.

Dứt câu, ông mở cửa rời đi. Shen đứng đó nhìn theo bóng lưng ông dần đi khuất, hai tay cô nắm chặt. Ánh mắt thoáng qua một tia sát ý.

Hôm nay, Nha Tịnh nhân ngày trời đẹp nên quyết định cùng Hàn Diên đi dạo phố. Họ cùng nhau đi hẹn hò, mua sắm, ăn uống,…Hàn Diên còn thỉnh thoảng đưa cô về Hàn thị để thăm cha anh. Do Hàn Diên muốn Nha Tịnh cảm thấy thoải mái khi hẹn hò cùng mình nên anh chỉ sắp xếp cho mỗi Khương Dương theo phía sau họ. Hàn Diên nhìn Nha Tịnh đang cầm ly cafe trên tay mà đi dạo với anh. Anh nắm chặt lấy tay cô, giọng anh ôn nhu hỏi.

- Hôm nay em chơi vui không?

Nha Tịnh gật đầu sau khi uống xong ngụm cafe, cô nhìn anh qua cặp kính râm to, mỉm cười đáp.

- Vui lắm.

Ngược lại với vẻ thông giông của họ, Khương Dương đi theo phía sau không ngừng ngó trước liếc sau, khuôn mặt anh cực kỳ căng thẳng, không dám lơ là dù chỉ là một giây. Khi Nha Tịnh đang quay ra phía sau để nhìn Khương Dương, đúng lúc cô và Hàn Diên đang đi qua một tấm cửa kính lớn của một nhà hàng, bất chợt một tia laser bị phản chiếu từ tấm kính rồi ngắm thẳng vào đầu cô. Nha Tịnh như mất hồn vía, Hàn Diên đứng bên cạnh lập tức ôm lấy đầu cô mà nằm xuống, Khương Dương nhanh chóng chạy về phía hai người, khi anh chạy được vài bước, tấm kính ở phía sau Nha Tịnh do trúng đạn mà vỡ tan nát. Một số mảnh kính còn rơi trúng vào lưng Hàn Diên. Sau khi tỉnh táo lại, Nha Tịnh nghe thấy tiếng gương đỗ vỡ kèm theo là tiếng rên rỉ đau đớn của Hàn Diên. Khương Dương chạy đến, anh cởi áo khoác trùm lên đầu hai người, lấy thân mình che hướng ngắm của tay sát thủ, thành công đưa họ đến chỗ khuất, nhanh chóng báo cáo tình hình cho Từ Ôn rồi chạy về biệt thự của Hàn Diên. Trên xe máu không ngừng thấm qua lớp áo sơ mi của anh, Nha Tịnh nhìn thấy cảnh đó, mặt cô bắt đầu tím tái, tay chân run rẩy.

- Hàn Diên, sao anh lại làm như vậy chứ?


Hàn Diên thở hổn hển, trán tuôn ra một lớp mồ hôi dày, anh gượng cười nắm chặt tay cô rồi anh đặt hai bàn tay lạnh lẽo của mình lên mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

- Tôi đã nói là em phải sống xót, cho dù có dùng cách gì hoặc là cả mạng của tôi để đánh đổi.

Nha Tịnh sợ hãi lắc đầu, cô bắt đầu òa khóc, nắm chặt lấy cổ tay anh, giọng cô nghẹn ngào.

- Tôi không đáng để anh như vậy. Tôi không có tư cách đó. Anh làm ơn đừng như vậy nữa.

Anh buông tay khỏi mặt cô, ánh mắt mơ màn, mệt mỏi nói.

- Nín đi, em khóc làm tôi đau đấy.

Nha Tịnh nghe vậy lập tức đưa tay bịt chặt miệng mình để ngăn tiếng khóc, đồng thời bình tĩnh điều chỉnh lại cảm xúc của mình. Từ Ôn lâu lắm mới được ngày nghỉ nên anh quyết định tìm Gia Hy. Cả hai đang cùng nhau ngồi trò chuyện ở quán cafe thì Khương Dương đột nhiên điện đến thông báo Hàn Diên bị thương nên gọi anh về gấp. Gia Hy bảo rằng Từ Ôn cứ đi lo việc của mình, cô sẽ tự mình về nhà nhưng Từ Ôn nhất quyết không đồng ý. Anh cố chấp đưa Gia Hy đến biệt thự của Hàn Diên cùng anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận