Trong căn phòng tối đen được thắp sáng bởi hàng chục chiếc màn hình máy tính, mỗi màn hình là một khung cảnh quay của một camera khác nhau và hình ảnh bản đồ của toàn bộ căn biệt thự nào đó. San chịu trách nhiệm quan sát và báo cáo qua bộ đàm nhằm hỗ trợ đồng đội của mình.
- Đã xâm nhập.
Nha Tịnh lập tức khởi động xe, cô nhanh chóng tiến về phía căn biệt thự nằm sâu trong núi theo sự chỉ dẫn của San.
- Cách mục tiêu 1km, chuyển sang di chuyển đường bộ.
- Đã rõ.
Sau khi đã cách mục tiêu 1km, Nha Tịnh cùng Khương Dương và một số tay sai đắc lực của Hàn Diên cùng bước xuống xe. Họ cùng nhau tản ra, tiến hành bao vây biệt thự đó. Khương Dương đi phía trước, họ đến gần cửa lớn của biệt thự. Đột nhiên cánh cửa bật mở, một ông lão bước ra, giọng ông khàn khàn nói.
- Cô cậu là ai?
Nha Tịnh nhìn ông lão rồi lập tức đưa súng bắn vào chân ông lão. Ông lão hét lên đau đớn rồi ngã ra sàn. Khương Dương bất ngờ vì hành động của cô, anh quay về phía cô tính lên tiếng khuyên ngăn thì Nha Tịnh lại nổ thêm một phát súng. Khương Dương giật mình nhìn lại thì thấy trên tay ông lão có một khẩu súng. Nha Tịnh đi lướt qua anh, lạnh giọng nói.
- Hóa trang cực kỳ tệ.
Khương Dương đi đến xác ông lão, anh tiến đến cẩn thận quan sát thì thấy ở phía quai hàm của ông lão có vết da bị bong ra, anh đưa tay kéo nhẹ ra, lớp da ấy lại tróc ra, anh tiếp tục kéo mạnh thì anh kéo ra được một mặt nạ da người. Dưới lớp mặt nạ là một thanh niên mặt mũi gầy còm, trên mặt còn có vài vết thương để lại sẹo rất sâu. Nha Tịnh tiếp tục đi vào trong. Khương Dương thấy vậy liền nhanh chóng chạy theo cô. Âm thanh từ bộ đàm lại vang lên.
- Rẽ phải ở hành lang, đi đến cuối nhìn bên trái, phía dưới chân là cửa vào tầng hầm.
Nha Tịnh đi theo sự chỉ dẫn của San. Cô đi đến cửa vào tầng hầm, đưa tay ấn vào viên gạch thứ 3 từ trái sang phải và hàng 10 từ dưới lên, một khung nhỏ xuất hiện, Nha Tịnh đưa tay ấn vào công tắc tắt báo động, sau đó nhập mật khẩu phía trên cửa vào tầng hầm. Lúc cánh cửa bật mở cũng là lúc Nha Tịnh, Khương Dương và những tay sai khác đã tập hợp đầy đủ. Tất cả cùng đi xuống tầng hầm. Cánh cửa đóng lại ngăn cách trận chiến đổ máu với thế giới bên ngoài. Mọi người nghe theo bộ đàm mà hành động.
- Đi thẳng, rẽ phải, có hai tên.
Lập tức hai tay sai của Nha Tịnh tiến nhanh về phía trước. Khi Nha Tịnh đi tới, hai tên xấu số kia chỉ còn là hai thi thể đang thoi thóp. Nha Tịnh nhìn hai thi thể rồi buông một câu.
- Hôm nay, tất cả các người sẽ cùng nhau đi xuống địa ngục.
Nha Tịnh đi phía sau, những tay sai khác lần lượt tản đi khắp nơi trong căn hầm sâu hun hút. Âm thanh từ bộ đàm không ngừng vang lên.
- Cầu thang trái, phòng trái, ba tên.
- Hành lang, rẽ phải, một tên.
- Phòng bên trái, năm tên.
- …
Nha Tịnh tự mình đi lại tự do trong căn hầm. Mỗi lần có kẻ muốn đánh lén cô đều sẽ bị một phát súng hay một nhát chém của tay sai bên cạnh cô giết chết. Nơi Nha Tịnh bước qua đều là máu đổ và thi thể đã lạnh dần.
- Ông chủ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mỵ Khuynh Thiên Hạ
2. Từng Bước Trộm Tâm
3. Hồng Bài Thái Giám
4. Sao Hôm Nam Tây Tạng
=====================================
Một tên thuộc hạ chạy vào phòng của Hứa Hải Khang. Ông giật mình mà quát tên thuộc hạ đó.
- Làm cái gì mà ồn ào quá vậy? Bị người ta đuổi giết hay gì?
Tên thuộc hạ chạy đến bên cạnh Hứa Hải Khang, giọng run rẩy nói.
- Ông chủ, hệ thống báo động bị tắt rồi.
Ông nghe xong liền giật mình nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
- Đã kiểm tra camera chưa?
Tên thuộc hạ trán đầy mồ hôi, liên tục gật đầu.
- Rồi ạ. Nhưng không thấy vấn đề gì.
Ông suy nghĩ vài giây rồi nhấc điện thoại lên gọi cho ai đó. Qua một lúc, ông tắt máy, sau đó ông quay về phía tên thuộc hạ đang đứng run rẩy trong một góc.
- Liên lạc với người canh giữ phía trên.
Tên thuộc hạ nghe vậy, lắp bắp trả lời.
- Tôi liên lạc rồi ạ. Nhưng không ai trả lời.
Hứa Hải Khang nghe xong, tức giận quát.
- Thế những người khác đâu? Cậu không biết gọi người khác à?
Tên thuộc hạ thấy ông tức giận, cậu sợ hãi giải thích.
- Tôi đã liên lạc rồi ạ. Phần thì không liên lạc được, phần thì báo cáo là sẽ đi kiểm tra tình hình.
Hứa Hải Khang càng tức giận hơn.
- Tại sao không báo cáo tình hình sớm hơn?
- Tôi…tôi chỉ nghĩ là sự cố chập điện bình thường nên không báo cáo. Ông chủ, giờ chúng ta phải làm sao?
Hứa Hải Khang im lặng suy nghĩ, rồi ông khó khăn nói.
- Bây giờ phải đến phòng hệ thống để kiểm tra tình hình, xem xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sau đó mới có thể tính tiếp được.
Tên thuộc hạ nghe vậy, khẽ thở ra một hơi.
- Tôi hiểu rồi.
Nói xong, tên đó chạy nhanh ra cửa, muốn đến phòng hệ thống để kiểm tra nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, cậu ta liền bị bắn một phát súng ngay vào tim. Hứa Hải Khang giật mình mà lui lại vài bước, trố mắt nhìn tên thuộc hạ ngã xuống rồi tắt thở trong vũng máu. Nha Tịnh đạp cửa rồi ngang nhiên đi vào, lúc này, quần áo và mặt của cô loang lổ vết máu lớn nhỏ của những tên xui xẻo chết dưới họng súng của cô. Hứa Hải Khang nhìn thấy Nha Tịnh, ông sợ hãi mà lui sát vào bức tường phía sau, Nha Tịnh chậm rãi đi về phía ông, cô khẽ nhếch khóe môi, giọng cười cợt nói.
- Gyn trở về rồi đây, ông chủ.