Cẩu Tử
Giấy trắng mực đen bày ra trước mắt, tất nhiên không phải nói dối.
Trần Sinh đọc đi đọc lại mấy lượt, khuôn mặt tràn đày nước mắt hỏi: “Nếu ta đã vào luân hồi, chính là bởi vì tội nghiệt của Triệu Ân đã được rửa sạch?”
Phán quan nói: “Không phải, là ngươi, một phàm nhân vô tội không chịu nổi khổ hình địa ngục, nếu tiếp tục sợ rằng hồn phi phách tán, cho nên Diêm Vương phán ngươi đầu thai.
Đáng tiếc, một đời công đức tan hết, kiếp này ngươi mới thân duyên hiếm*, buồn bực thất bại.”
*Tình thân ít ỏi, không người yêu thương.
Nguyên lai là như vậy, không phải Trường Sinh vô tình, không đợi Triệu Ân đã đi luân hồi.
Triệu Ân chiếm Phong Âm Sơn, biến thành Quỷ Vương, tìm kiếm Trường Sinh.
Mà y, lại đồng dạng tại địa phủ khổ chờ 300 năm, bất đắc dĩ uống một chén canh, lại cô độc một mình tiến vào luân hồi, quên đi kiếp trước.
Chu phán quan nhìn về phía xa, nói: “Ngươi muốn gặp Triệu Ân, liền cùng ta đến Diêm La điện, mười vị Diêm Vương phán quyết, có lẽ đã ra đến.”
Trần Sinh vội ngồi dậy, trong lòng nôn nóng vạn phần.
Ai chẳng biết địa phủ quy củ nghiêm ngặt, không nói nội tình duyên cớ.
Cho dù Triệu Ân giết người ác, nhưng lại đến hơn trăm mạng người, trên lưng đeo tội nghiệt, sợ rằng chịu thiên đao vạn quả cũng rửa không hết tội.
Trần Sinh lo sợ Diêm Vương phán Triệu Ân hồn phi phách tán không được siêu sinh, bước chân đi đến Diêm La điện cũng loạng choạng không vững.
Chưa vào đến, đã nghe được tiếng hô to nhỏ không dứt.
Trần Sinh rảo bước tiến vào Diêm La điện, tiếng sôi nổi nghị luận bên trong bỗng dừng lại, một đạo thanh âm vang dội uy nghi vang lên: “Là kẻ nào nhập điện?”
Trần Sinh không biết đó là vị diêm Vương nào, chỉ thấy rõ Triệu Ân bị treo trong điện, lập tức quỳ xuống nói: “Bẩm Diêm Vương gia, ta là phu nhân của Triệu Ân, tên gọi Trần Sinh.”
“Hừ, nguyên lai là Triệu Trường Sinh chuyển thế.” Diêm Vương không vui mà liếc mắt nhìn y.
Trần Sinh không biết lấy can đảm từ đâu ra, ngẩng đầu đối mặt với tầm mắt Diêm Vương.
Một bên Triệu Ân khuôn mặt thảm đạm, đau khổ cười nói: “Trần Sinh…… Trường Sinh a, ngươi tội gì phải vậy?”
“Đã nói cho bọn họ?” Một vị Diêm Vương khác hỏi.
Phía dưới, Chu phán quan nói: “Phong âm Quỷ Vương cùng Triệu Trường Sinh đều đã biết chân tướng năm đó.”
Vị Diêm Vương nọ quay đầu nhìn về phía Triệu Ân, nói: “Triệu Ân, ngươi hiện tại đã biết địa phủ không từng giam giữ Triệu Trường Sinh? Y vào địa ngục hoàn toàn là tự nguyện.”
Triệu Ân ngậm miệng không nói, chỉ yên lặng rơi lệ, huyết lệ ào ạt rơi xuống, chẳng mấy chốc đã thẫm đỏ dưới chân.
Hắn đau lòng vô cùng, dáng vẻ anh tuấn của phàm nhân đã bị cởi bỏ hoàn toàn, chỉ còn lại khuôn mặt hung tợn của lệ quỷ, giống như tất cả lệ quỷ cùng thần quan trong địa phủ.
Hắn càng trầm mặc, Trần Sinh càng bi thương, mắt thấy tiểu quỷ thô lỗ kéo lấy Câu Cốt xích sắt trên người hắn.
Đầu óc y nóng lên, xông đến bảo hộ Triệu Ân.
Đám tiêu quỷ muốn bắt lấy y, Diêm Vương giơ tay ngăn lại.
Câu Cốt xích sắt nới lỏng, thanh âm của Triệu Ân không còn trầm ấm như ngày xưa mà mà trở nê nghẹn ngào khó nghe, hắn cắn răng nói: “Tội gì lại thay ta rửa tội nghiệt…”
Trần Sinh ôm lấy hắn, nói: “Chư vị Diêm Vương, vô luận Triệu Ân bị phán xét như thế nào, thỉnh cho ta cùng hắn gánh vác.”
Tuy y sợ hãi, nhưng nếu cùng Triệu Ân chịu tội, y cam tâm tình nguyện.
Tiếng nghị luận một lần nữa vang lên, thật lâu sau, một vị Diêm Vương đập mạnh kinh đường mộc, nói: “Chúng ta đã có phán quyết.
Đầu tiên là ngươi, Trần Sinh, hai đời làm người bản tính lương thiện, thay người khác chịu khổ, theo lý nên phong ngươi làm quan âm phủ, hoặc có thể chọn hoàn dương, từ nay phú quý ba đời.
Nếu ngươi muốn cùng Triệu Ân gánh tội liền đến Phong Âm Sơn thay hắn siêu độ lệ quỷ nơi đó vào âm phủ.”
Diêm Vương thoáng ngừng một chốc, mới nói tiếp: “Triệu Ân, sinh thời diệt thân tộc, tội nghiệt ngập trời, tuy có ẩn tình, nhưng luật trời khó dung, cho nên phạt ngươi đi luân hồi chuyển thế chịu hết khổ ai nhân gian, mỗi kiếp đều không thể chết già, sau đó đến chỗ Phủ Quân Thái Sơn tịnh tâm 200 năm, đợi sau khi chuộc hết tội ác, lại đến địa phủ làm việc.”
Phán quyết tốt đẹp hơn Trần Sinh tưởng tượng trăm ngàn lần, y lập tức dập đầu: “Tạ chư vị Diêm Vương khai ân!”
Tuy rằng phải chia lìa mấy trăm năm, nhưng còn tốt hơn không thể gặp lại, Trần Sinh vui sướng không thôi.
Ngay cả Triệu Ân cũng ngơ ngác hồi lâu, sau đó cảm kích nói: “Tạ chư vị Diêm Vương khai ân!”
Hắn nắm lấy tay Trần Sinh, im lặng thật lâu mới nói: “Trần Sinh, lần này ngươi chậm rãi chờ ta.”
“Được.” Trần Sinh trong lòng chua xót, nhìn hắn được quỷ sai đưa đi đầu thai.
“Trần đại nhân, theo ta.” Tiểu quỷ thay đổi thái độ, không còn dáng vẻ lạnh lùng ngạo mạn.
Hiện tại Trần Sinh nói gì cũng là quan địa phủ, chỗ nào cho phép nó làm càn.
Đột nhiên bị gọi là ‘Đại nhân’, Trần Sinh chân tay luống cuống đi theo.
Không biết địa phủ dùng cách gì, y như biết trước công việc cần làm.
Lúc về đến nhân gian, Trần Sinh khẩn cầu được nhìn thân nhân bằng hữu lần cuối, đoạn tuyệt tưởng niệm, từ đây nắm giữ Phong Âm Sơn.
Nhân gian trôi qua mấy chục năm, chợt đến ngày kia, một tiểu đồng mặc đạo bào đi đến khu vực Phong Âm Sơn, trong lòng khẽ động, hướng đỉnh núi bái lạy.
Nó đi đường mệt mỏi, tựa vào gốc cây nghỉ tạm.
Chợt mở mắt ra, bên người từ lúc nào xuất hiện thêm một cây dù xanh thay nó che nắng trên đỉnh đầu.
Tiểu đồng nghi hoặc khó hiểu, mở to mắt, nhìn thấy trong màn sương dày đặc dường như có bóng người, một chút cũng không có vẻ đáng sợ, trái lại làm nó cảm thấy an tâm.
Trần Sinh đứng trên đỉnh núi nhìn thấy rõ ràng, bên miệng lộ ra ý cười, làm màn sương dày càng mờ ảo hơn, miễn cho lữ khách qua đường lạc vào bên trong.
Y nói với người bên cạnh: “A bá, hiện giờ đã thấy Triệu An khỏe mạnh, người bằng lòng đi luân hồi chứ?”
Triệu A gật đầu nói: “Ta yên lòng.” Thân ảnh già nua mờ dần, đi đến địa phủ.
Tiểu đồng rời đi, dù còn ở đó, chốc lát sau cũng biến mất, tựa như ngày đó Triệu Ân thay y bung dù, lần này lại là Trần Sinh bung dù vì hắn.
Từ đó trở đi, cứ cách vài chục năm, đều có người tướng mạo bất đồng làm nghề khuôn vác đến Phong Âm Sơn bái lạy, sau đó lại vội vàng rời đi, chưa bao giờ tò mò mà đi vào trong màn sương dày đặc trên núi..