Âm Tào Địa Phủ

Từ sau lần uống rượu cùng Nhạc Thác, Liễu San San phát hiện tiểu đình kia gió mát lồng lộng, ngắm cảnh rất thuận tiện nên thường xuyên mang bầu rượu đến đó

Nại Hà sương khói mờ mịt, bên bờ là màu đỏ như máu. Mạn Châu sa hoa, có hoa không lá, có lá không hoa, hoa lá vĩnh viễn không khi nào gặp nhau

Trên đường hoàng tuyền cùng bên bờ Nại Hà đều có rất nhiều hoa Bỉ Ngạn, nó là hoa dẫn đường ở âm tào địa phủ, ngửi thấy mùi hoa này có thể làm người ta nhớ lại kiếp trước.

Trước kia Liễu San San không để ý tới Bỉ Ngạn hoa lắm nhưng lúc này nhìn biển hoa đỏ tươi xinh đẹp kia, nàng như bị mê hoặc, hồi lâu không thể dời mắt

Đỏ tươi như máu, khiến người ta hít thở không thông

Trên thực tế là Liễu San San quả thật đã hít thở không thông

Bên tai vang lên tiếng bầu rượu rơi xuống đất, nàng té xuống, đau đến choáng váng. Cổ bị bóp thật chặt, Liễu San San theo bản năng ra sức giãy dụa lại bị người ấn trên đất, không thể nhúc nhích. Nàng gian nan mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt có chút vặn vẹo của Mạnh Dung

Liễu San San vừa sợ vừa nghi hoặc, thứ nhất là Mạnh Dung không có việc gì sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt nàng; thứ hai là gần đây nàng cũng không làm chuyện gì khiến Mạnh Dung hận nàng đến thế. Nàng kinh ngạc, khó hiểu, tư duy cũng dần tan rã, đầu óc hỗn loạn, không còn nghĩ được gì nữa

Chỉ nghe Mạnh Dung oán hận nói “ Liễu San San, lần trước không giết chết ngươi, lần này cũng đừng trách ta. Ngươi ỷ vào gương mặt này ở âm tào địa phủ câu tam đáp tứ thì thôi đi, còn muốn câu đến Đông Hải và thiên cung, nay Hành Tư quân vừa đi ngươi lại quyến rũ Nhạc Thác quân đã có thê tử, thực sự là không biết liêm sỉ. Chưa nói đến phu nhân của Nhạc Thác quân có tha cho ngươi hay không, dù Nhạc Thác quân có muốn nạp thêm phu nhân thì cũng không tới phiên loại dong chi tục phấn như ngươi. Phù Tuyên phu nhân đã đồng ý với ta, nếu trừ bỏ được hồ ly ngươi sẽ để ta hồi thiên cung. Hừ, nay ngươi đã không còn núi để dựa vào lại dám ra ngoài một mình, đừng trách ta ra tay độc ác”

Trước mắt Liễu San San là một màu đen,nàng nghe những lời Mạnh Dung nói như lọt trong sương mù

Nhạc Thác có phu nhân? Phu nhân hắn nghĩ nàng muốn câu dẫn hắn nên muốn trừ bỏ nàng? Mạnh Dung vì muốn hồi thiên cung mà giết nàng?

Đây là chuyện loạn thất bát tao gì vậy? 

Ngay lúc Liễu San San đã vô lực giãy dụa, Mạnh Dung lại buông lỏng bàn tay đã bóp cổ nàng, kéo nào đi về phía Nại Hà, có lẽ muốn quăng nàng xuống Nại Hà, xóa sạch chứng cớ.

Một lần nữa lại có thể hít thở, thần trí mơ hồ khôi phục, Liễu San San lại không có tâm tình và khí lực để giãy dụa, chỉ để mặc Mạnh Dung kéo. Nàng đột nhiên thấy không sao cả, dù sao kết quả cũng là khiến nàng quên hết mọi chuyện ở Chuyển Sin điện, về sau chuyển thế đầu thai cùng với hiện tại hồn phi phách tán đều là một chuyện thôi.

Đáng tiếc Liễu San San quả thật ứng với câu mà Tang Cách đã trào phúng nàng, mệnh cứng có thể khắc chết gian, nên đã đến bên bờ Nại Hà cũng không thể hồn phi phách tán.

Mạnh Dung chỉ biết Liễu San San ra ngoài một mình lại không biết những người khác trong Chuyển Sinh điện lo lắng nàng lẩn quẩn trong lòng, cho nên vẫn thường có người đi theo nàng từ xa. Đương nhiên Liễu San San cũng không biết chuyện này, mà sau này nàng còn phát hiện có rất nhiều chuyện mình không biết, tỷ như ban ngày Tây Tề cũng có lúc không ngủ được.

Tây Tề vốn không biết thương hương tiếc ngọc, vốn muốn quăng Mạnh Dung xuống Nại Hà lại bị Mạnh Bà nghe tin chạy tới, lên tiếng ngăn cản.

Liễu San San không nói ra lý do Mạnh Dung hành hung nàng, một là lười nói, một là vì cổ bị bóp đau quá, không nói được.

Nhưng mặc kệ nguyên nhân thế nào, chuyện ngoài ý muốn này đã làm mọi người ý thức được Liễu San San hiện không có núi để dựa cũng không có bùa hộ mạng, lại là phế vật vô tiền khoáng hậu, trừ  bỏ tự sát thì còn có nguy cơ bị sát hại. Vì thế mọi người quyết định đem nàng hạn chế trong phạm vị hoạt động của mình. Cho nên Liễu San San mỗi ngày trừ xuống bếp và đến tiền điện thì chỉ có thể ôm bầu rượu ngồi ngay hành lang đọc chuyện xưa trong danh sách đăng ký để giết thời gian.

Hôm nay Liễu San San cũng ôm bầu rượu ngồi trên ghế xem chuyện xưa, không khéo hôm nay lại là chuyện về một nữ tử số khổ trải qua nhiều lần khúc chiết vẫn không thể ở cùng một chỗ với người trong lòng, cuối cùng buồn bực mà chết. Đọc xong, nàng cảm thấy vô cùng áp lực, mắng một tiếng rồi bỏ sách xuống, rót rượu uống

Sau lưng đột nhiên có một bóng đen bao phủ, Liễu San San quay đầu, thấy Tây Tề đang đứng phía sau,cúi đầu nhìn nàng

Liễu San San sửng sốt một hồi, phản xạ có điều kiện nói “sớm ah”

“Hiện giờ đã là buổi chiều”

Nhìn Tây Tề ngồi xuống cạnh mình, Liễu San San hồi lâu mới có phản ứng, nhìn sắc trời rồi lại nhìn hắn ‘Tây Tề? ngươi không ngủ được sao?”

“Thỉnh thoảng cũng có lúc không ngủ được”

Liễu San San cúi đầu nhìn sách trong tay mình, Tây Tề im lặng nhìn bầu rượu trên bàn. Hai người im lặng hồi lâu, cho đến khi Tây Tề cầm lấy bầu rượu, lắc lắc ‘không phải lúc đó ngươi ủ rượu là muốn tỷ thí với ta sao?”

Liễu San San chớp mắt “ah…”nói xong nhìn trên bàn chỉ có một cái chén, xấu hổ nói “ngượng ngùng ah, Tây Tề, chỗ này chỉ có một chén rượu, ngươi đợi một lát, ta đến phòng bếp lấy” nói xong liền đứng dậy

Tây Tề ngăn lại “không cần’

Sau đó Liễu San San lại thấy tiết mục cách không thủ vật đã lâu không thấy, nàng kinh ngạc nhìn cái ly trong tay Tây Tề, hồi lâu mới nói “Tây Tề, ngươi cũng biết thuật pháp này sao?”

“Cái này thì có khó gì, Vô Thân, Vô Khâu cũng biết”

“Vậy sao?” Liễu San San gật đầu “đúng nha, Ấn Trì cũng biết thuật pháp này, sao có thể khó được chứ, ta suýt nữa đã quên. Hahah”

Tây Tề nhìn nàng thần sắc mơ hồ lại có chút hoảng hốt, nhíu mày. Từ lúc Hành Tư rời đi, Liễu San San tuy vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, không khóc không nháo nhưng hắn lại nhận thấy nàng thay đổi, phản ứng trở nên trì độn hơn

Tây Tề cầm bầu rượu, tự rót cho mình, đột nhiên hỏi “ngươi rất thích Hành Tư quân sao?”

Liễu San San nhìn chằm chắm ly rượu của mình, không ngẩng đầu lên “đúng” nói xong cũng ngẩn người

Cũng may Tây Tề không phải người ưa nhiều chuyện như Vô Thân, Vô Khâu, không nhân cơ hội này hỏi thêm mà chỉ rót rượu cho Liễu San San, biểu tình thản nhiên “nghe Tất Trì nói khi con người không tập trung tinh thần thường sẽ nghe được đáp án chân thật nhất”

Liễu San San cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận nàng thích Hành Tư, giờ bị Tây Tề nói vậy, cả người không được tự nhiên, nói sang chuyện khác “không ngờ Tây Tề ngươi cũng thích bát quái nha”

“Thỉnh thoảng cũng tạo thêm chút sắc màu cho cuộc sống”

Có lẽ vì đã bị đánh vỡ lớp ngụy trang nên Liễu San San cũng lười che dấu, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng như nói với Tây Tề mà cũng như tự thuật “rõ ràng là người không cùng thế giới lại nảy sinh loại tình cảm không có kết quả, ngươi nói xem, có phải ta rất si tâm vọng tưởng, không thực tế không?”

Tây Tề nhìn chén rượu, im lặng một lát nói “quả thật không thực tế”

“Ngươi đúng là thẳng thắng”

Trầm mặc uống thêm vài chén rượu, Liễu San San mặt hơi phiếm hồng, dựa người vào bàn, đột nhiên nói “Tầy Tề, ngươi có từng để ý tới ai chưa?”

Tay của Tây Tề đang rót rượu chợt ngừng lại

Liễu San San đợi một lát vẫn không nghe hắn trả lời, nghĩ rằng mình đã quá đường đột, đang muốn xin lỗi đã nghe Tây Tề thản nhiên đáp “không có”

“Vậy sao?” Liễu San San thần sắc có chút hâm mộ “như vậy thật tốt, không thích ai thì sẽ không lo không buồn, chỉ mình vui vẻ là tốt rồi”

Tây Tề lẳng lặng nhìn nàng, do dự một lát, rốt cục cũng vươn tay vỗ nhẹ lưng nàng “đừng nghĩ nhiều, từ từ rồi sẽ tốt thôi”

Từ từ rồi sẽ tốt. Không có gì sánh bằng thời gian, tình cảm mãnh liệt cỡ nào trải qua sự bào mòn của thời gian cũng sẽ chỉ còn lại một ký ức mờ nhạt trong lòng

“Ừ”

Dưới tác dụng của rượu, ý thức của Liễu San San dần tan rã, lại thêm lực đạo mềm nhẹ sau lưng như thúc giục người đi vào giấc ngủ, bất tri bất giác nàng đã dựa vào bàn ngủ say

“Tam nha đầu, ngươi lại nhàn hạ, củi trong viện còn chưa chẻ xong, ngươi lại dám trốn trong phòng bếp ăn đồ, đừng tưởng ngươi có bản mặt dụ dỗ là có thể ngồi không ăn cơm trắng” Thôi thị dựng ngược mày, móng tay đã cắt sửa tỉ mỉ chỉ thẳng vào mặt Liễu San San

Liễu San San bất động thanh sắc cách xa nàng một chút, mà Liễu Bỉnh trốn sau lưng nàng, túm lấy tay áo nàng, sợ hãi nói ‘tỷ tỷ, ta đói”

“Đói cái đầu ngươi. Ăn của ta không phải trả tiền còn dám kêu đói, lúc trước nên bán tỷ đệ các ngươi đi, còn kiếm được chút tiền, tội gì nuôi rồi lại làm đau mắt ta chứ” Thôi thị sắc mặt ác độc tiến lại gần, Liễu San San tức giận kéo Liễu Bỉnh đi ra ngoài, để mặc nàng ta tự mắng một mình

Vừa ra ngoài, ánh mặt trời chói sáng làm nàng không mở mắt ra được, đưa tay che đi, bên tai lại vang lên thanh âm huyên náo, đến khi nàng buông tay, Liễu Bỉnh không biết đã chạy đi đâu mà đứng trước mặt nàng là tân lang mặc hỉ bào, giơ tay về phía nàng, gọi ‘San San”

Nàng không nhìn thấy rõ mặt của nam tử kia, chỉ bị thanh âm của hắn mê hoặc, không tự giác liền đưa tay nắm lấy tay hắn

Nam tử kia mỉm cười, kéo nàng đi ra ngoài “San San, hôm nay là ngày vui của chúng ta nha”

Hai bên đường đi có rất nhiều khách nhân, ánh mắt đều dừng trên người bọn họ, lớn tiếng chúc mừng

Liễu San San theo nam tử kia đi thẳng về phía trước, cũng không muốn ngẩng đầu nhìn mặt hắn, tựa như đi không mục đích, cũng không nhìn thấy điểm cuối của con đường. Đột nhiên nàng thấy Hành Tư đứng ở phía trước, lẳng lặng nhìn bọn họ, thần sắc vẫn thản nhiên xa cách như ngày xưa. Thấy nàng nhìn hắn, Hành Tư liền xoay người rời đi, Liễu San San vội vàng bò tay nam tử kia, đuổi theo hắn nhưng dù nàng chạy nhanh thế nào cũng không thể đuổi kịp, cho đến khi không thể chạy nữa, nàng đành phải dừng lại, thở hào hển, nhìn theo bóng dáng Hành Tư biến mất trong tầm mắt 

Lúc này đột nhiên có cơn gió thổi qua làm mắt nàng trở nên mơ hồ, Liễu San San đưa tay dụi mắt. Đầu ngón tay chạm vào ẩm ướt, nàng kinh ngạc nhìn chén rượu trước mặt. Thì ra vừa rồi là năm mơ

Bên cạnh đã không còn một bóng người, Tây Tề hẳn đã rời đi

Liễu San San nhìn chén rượu hồi lâu, cho đến khi chén rượu đã lạnh, nàng mới chậm rãi ngồi dậy. Có cái gì từ trên vai nàng chảy xuống, nàng cúi đầu nhìn, nhận ra là áo khoác của Tây Tề

Nàng nhìn cái áo hồi lâu, nhớ lại những lời Tây Tề vừa nói: từ rừ rồi sẽ tốt.

Nghe nói, luôn làm bộ kiên cường sẽ thật sự trở nên kiên cường

Liễu San San cầm lấy áo khoác, thu thập mọi thứ đi về phòng bếp, không để tại hành lang phía sau, có người luôn yên lặng nhìn nàng chăm chú

Hợp Nghiêm vừa quay về Chuyển Sinh điện, trong nhất thời chưa thể quản hết sự vụ, cần có Tất Trì hỗ trợ. Tập Thư xem bản đồ đã thuần thục, bắt đầu trở lại cương vị công tác; Tây Tề vẫn lạnh lùng như cũ, ngày đêm đảo lộn; Vô Thân và Vô Khâu nhàn hạ trực ban.

Còn Liễu San San vốn bị trông coi như là cấm túc cũng không có nhiều bất mãn, vẫn im lặng như lúc Hành Tư rời đi, tuy không có biểu hiện khác thường nhưng lại không giống như trước. Ngay cả khi Liễu Bỉnh dương thọ đã tận, đến Chuyển Sinh điện chờ đầu thai, lúc trước nàng còn ồn ào đòi gặp mặt hắn thì bây giờ chỉ im lặng đứng từ xa nhìn tới, cho đến khi thân ảnh của Liễu Bỉnh biến mất sau cầu Nại Hà mới quay người trở về phòng của mình

Mọi người trong Chuyển Sinh điện nhìn theo bóng dáng nàng rồi lại nhìn nhau, không nói gì, ngay cả Hợp Nghiêm vẫn luôn không thích nàng cũng không hé răng

Hôm nay, Vô Thân và Vô Khâu xong việc, đầu tiên liền chạy đến phòng bếp, sau đó lắc lư đến hậu viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu San San đang cầm sách, ngồi ngẩn người trước cửa sổ phòng mình

Không có hạt dưa cũng không ôm bầu rượu!!

Hôm nay Vô Thân Vô Khâu lại trước tiên lưu hồi phòng bếp, giải chủy sàm sau lắc lư đến hậu viện, liếc mắt một cái liền nhìn đến Liễu San San ngồi ở chính mình phòng phía trước cửa sổ, đang cầm sách vở lẳng lặng nhìn.

Vô Thân nhìn Liễu San San nhàn tĩnh như thế, thấy rất không quen “nàng sẽ không bị Mạnh Dung bóp cổ đến thành ngốc chứ?”

Vô Thân vuốt cằm “ta nghe nói lần này Mạnh Dung bị phạt không nhẹ, nguyên nhân sự việc và hình phạt thế nào lại không hề tiết lộ một chút, có lẽ sự việc không nhỏ. Không phải là lúc đó Mạnh Dung đã nói gì với nàng chứ?”

Vô Khâu kinh ngạc “nói cái gì mà có thể biến một phụ nữ chanh chua thành một tiểu thư khuê các?”

Vô Thân bĩu môi “nói không chừng là có liên quan tới Hành Tư”

Thay vì đoán mò, chi bằng hỏi trực tiếp. Vô Thân và Vô Khâu xưa nay ưa bát quái, đâu chịu ngồi yên, lập tức đi đến cạnh Liễu San San

Liễu San San ngẩn đầu, lẳng lặng nhìn bọn họ, không nói gì

So sánh với bầu không khí qủy dị như vậy, Vô Thân và Vô Khâu thích cãi nhau với nàng hơn

“San San, gần đây ngươi rất thích đọc sách nha”

“Ta vẫn luôn xem danh mục đăng ký mà”

Liễu San San không mặn không nhạt đáp lời, Vô Thân cảm thấy quanh co lòng vòng không phải là phong cách của hắn liền trực tiếp nói “ngươi và Hành Tư quân chỉ mới quen biết có ba tháng, sao lại khổ sở lâu như vậy cũng chưa nguôi? cần gì phải làm cho mình thê lương như vậy chứ?”

Hỏi thẳng cũng xem như là cách lấy độc trị độc, cũng không biết Liễu San San có chịu được không

Hắn vừa dứt lời, danh mục đang ký trong tay Liễu San San lập tức biến hình.

Vô Thân hít khí lạnh, vậy là không chịu được?

Liễu San San không có động tác khác, chỉ nhìn trang sách đến xuất thần. Vô Thân thấy thế vội khuyên ‘San San, ngươi nên nghĩ thoáng một chút ah. Ngươi xem,chuyện làm người ta thương cảm ở hai giới âm dương nhiều không kể xiết, cũng không phải không bỏ được thì đều chết hết? có câu nâng lên được thì bỏ xuống được, trăng tròn rồi lại khuyết, người có thăng trầm, bị liệt dương thì sớm tiết…”

“Uy, ngươi nói gì vậy…”

Vô Thân càng nói càng xa, Vô Khâu vội cắt ngang lời hắn, lúc này Vô Thân mới nhận ra mình đã nói hơi quá

Liễu San San cười đáp ‘cảm ơn các ngươi quan tâm, ta thực sự không có việc gì”

Vô Thân và Vô Khâu lập tức bày ra vẻ mặt: đã không còn là bí mật nữa, còn giả vờ làm gì

Liễu San San nhìn bộ dáng bọn hắn, cảm thấy không thẳng thắng e là chuyện sẽ không kết thúc ở đây, liền hít sâu một hơi, nói “ta quả thật thích Hành Tư quân, chỉ là vẫn giữ ở trong lòng không nói ra vì biết giữa chúng ta không có kết quả. Hơn nữa Hành Tư quân cũng không có ý gì với phàm phu tục tử như ta, chỉ do ta đơn phương tình nguyện mà thôi, ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, cho nên không có quá mức như các ngươi vẫn nghĩ’

Vô Thân lập tức phản bác “đơn phương tình nguyện? ta thấy Hành Tư quân rất quan tâm tới ngươi” chưa nói tới lúc nàng mới tới địa phủ, Hành Tư đã bảo hộ nàng, cho nàng bùa hộ mạng mà ngày thường còn thay nàng thu dọn cục diện rối rắm, thậm chí còn phá nát hồ lô của Thái Thượng Lão Quân, rồi đá Ngột Phương xuống Nại Hà. Nàng nghĩ ai cũng có thể được hắn đối xử như thế sao?

Liễu San San lắc đầu “hắn cứu ta, bảo hộ ta chẳng qua là ở góc độ thủ trưởng với cấp dưới, là cường giả đối với kẻ yếu thôi, ngay cả khi ta ở trong phòng hắn cũng là do ta gặp ác mộng, không dám ngủ một mình mà thôi, không phải như các ngươi nghĩ đâu. Hắn chưa bao giờ thổ lộ gì với ta, ta cũng không muốn phát triển mối tình này. Thật ra kết quả như hiện tại lại là tốt nhất, dù sao ta cũng chuyển thế đầu thai, sẽ không còn dính gì tới hắn, cần gì có suy nghĩ không an phận lại vô vọng như thế chứ?”

Vô Thân và Vô Khâu như thế nào cũng cảm thấy nàng nói chuyện rất gượng ép, lừa người dối mình, cố tìm lý do để thuyết phục mình từ bỏ nhưng lại tìm không ra. Vô Thân vốn còn muốn lôi Tây Tề ra để nàng di tình biệt luyến nhưng nghĩ tới Hành Tư lại cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức đáng khinh, đấu tranh tư tưởng một hồi liền quyết định buông tha.

Liễu San San lại nói “hơn nữa mấy ngày nay ta như vậy, cũng không phải chỉ  vì chuyện này”

Tính nhiều chuyện của Vô Thân, Vô Khâu liền nổi lên “còn chuyệ gì nữa?’

Liễu San San đưa tay vuốt ve trang sách, nhẹ giọng nói “cục diện ở Chuyển Sinh điện mấy ngày nay chính là môi trường mà các ngươi đã quen thuộc trăm ngàn năm qua?”

Vô Thân, Vô Khâu sửng sốt. Liễu San San nói tiếp “Luân Chuyển vương, chủ hộ Phán quan, Hắc Bạch Vô Thường, ngưu đầu mã diện, còn tạp dịch như ta là bổ sung lâm thời, ở đây lâu như vậy cũng chưa làm được chuyện gì đứng đắn. Nay Hợp Nghiêm quân đã quay về phục chức, ta cảm thấy mình ở lại đây rất dư thừa”

Cảm thấy mình dư thừa

Vô Thân, Vô Khâu kinh hãi. Rốt cục ngày đó Mạnh Dung đã nói gì với nàng mà làm cho Liễu San San da dày thịt thô lại có ý niệm tiêu cực như thế trong đầu? Hai người lập tức ra sức khuyên nhủ

Liễu San San cười khổ “các ngươi nghĩ ta muốn tự sát sao?”

Vô Khâu ngẩn người ‘chẳng lẽ không phải ngươi có ý này”

“Đương nhiên không phải a.” Liễu San San lắc đầu ‘ta chỉ nghĩ, nếu Hợp Nghiêm quân đã trở lại, chuyện quỷ hồn tồn đọng chưa được đầu thai cũng đã xử lý xong, dù sao ta ở đây cũng chỉ chơi bời lêu lổng, có thể chuyển thế đầu thai sớm không?”

Vô Thân, Vô Khâu há miệng định khuyên nhưng lại thấy nàng nói có lý, nhất thời im lặng. Đối với bọn họ, Chuyển Sinh điện khôi phục nguyên trạng chỉ là chuyện sớm muộn, lại không nghĩ tới cảm thụ của nàng. Nàng vốn không thuộc về âm tào địa phủ, có lẽ để nàng đầu thai sớm cũng là một chuyện tốt.

Đêm đó, toàn thể thành viên trong Chuyển Sinh điện bị triệu tập hội nghị gấp, trừ Liễu San San thì ngay cả Tây Tề vừa rời giường cũng bị bắt phải tham gia cho đến khi kết thúc mới có thể ra ngoài làm việc

Vô Thân làm người chủ trì, tuyên bố chủ đề “San San muốn sớm chuyển thế đầu thai, không biết có được hay không?”

Hợp Nghiêm vốn không thích ở Chuyển Sinh điện có thêm một nữ nhân, lập tức đồng ý “không thành vấn đề, hai ngày nay ta đã xem qua, tiểu tử Hành Tư kia cũng có bản lĩnh, chỉ mới ba tháng đã thu dọn xong cục diện rối rắm mà ta để lại, ta còn tưởng hắn phải mất nửa năm ah. Như vậy để nàng đầu thai sớm cũng chẳng có gì, an bài một chút, đầu tháng sau là được, dù sao nàng ở chỗ này cũng là cả ngày không có việc gì”

Tất Trì thở dài “San San hiển nhiên là không thể quên Hành Tư quân, ngoài miệng lại không chịu nhận, mỗi ngày lại rảnh rỗi không việc gì làm, bên cạnh lại không có ai để tâm sự, không biết trong lòng khổ thành cái dạng gì ah. Nàng cứ như vậy ở lại đây cũng không ổn, chi bằng sớm ngày đầu thai, quên hết mọi chuyện”

Vô Thân lại không đồng ý “tục ngữ có câu muốn lừa gạt mình thì trước tiên phải lừa người khác, nói không chừng San San làm như không có việc gì là lừa chúng ta cũng lừa cả bản thân nàng, sẽ không nhớ tới Hành Tư quân nữa”

Vô Khâu nhíu mày “không phải là nếu muốn lừa người khác, trước tiên phải lừa chính mình sao?”

“Trình tự không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của ta logic”

“Cũng không thấy ngươi logic chút nào”

“Ngươi mới không logic”

“Rõ ràng là ngươi mới không logic”

Mắt thấy hội nghị sắp biến thành cuộc cãi nhau, Tập Thư lập tức kéo mọi người trở lại chủ đề chính “nếu San San đầu thai thì phải uống canh Mạnh Bà, sau đó quên Hành Tư thì cũng sẽ không nớ chúng ta” Hắn vẫn luôn thấy có lỗi với Liễu San San, hơn nữa ở chung lâu như vậy, quyến luyến là điều không tránh khỏi

Nhưng kế sách lưỡng toàn đâu phải dễ có, nhất thời mọi người lâm vào trầm mặc

Tây Tề lại thản nhiên nói “nếu sớm muộn gì cũng phải đầu thai, chi bằng làm sớm đi”

Tuy lời nói có vẻ lạnh lùng, vô tình nhưng thực sự có lý. Ở lại càng lâu, nàng sẽ càng thêm khổ sở khi ly biệt. Vì thế cuối cùng hội nghị nhất trí thông qua, để Liễu San San chuyển thế đầu thai trước thời hạn.

Mồng một tháng sau,Liễu San San bước qua cầu Nại Hà. Nàng không muốn mọi người đi tiễn, nói là sẽ khổ sở vì thế mọi người chỉ đứng ngay đại môn Chuyển Sinh điện nhìn theo bóng dáng của nàng

Nhìn thân ảnh của Liễu San San biến mất trong sương khói dày đặc trên cầu Nại Hà, Tập Thư hai mắt đỏ hoe; Tây Tề không nói tiếng nào quay về phòng của mình ngủ; Vô Thân và Vô Khâu vừa xem xong danh mục của Liễu San San, cảm khái không thôi “không ngờ mệnh của nàng khổ như vậy, đời trước đã không hay ho, đời này càng khốn khổ hơn, sống chỉ được hai mươi năm, vừa sinh ra thì mẹ chết, cha cũng chết trong chiến tranh, cửa nát nhà tan, bị người ta bắt làm nô, trốn được thì lại chết ven đường vì đói rét. Chậc chậc, nàng làm gì có lỗi với Tư Mệnh Tinh Quân sao?”

Thổn thức thì thổn thức nhưng mệnh số đã viết thành sách thì không thể sửa lại

Thế gian hai mươi năm, ở địa phủ lại chưa đầy một tháng, nháy mắt sẽ trôi qua nhưng Chuyển Sinh điện khôi phục lại trạng thái như trước kia lại khiến Vô Thân, Vô Khâu cảm thấy nhàm chán vô cùng. Không có ai cãi nhau với bọn họ; không có ai phóng dao về phía bọn họ; không có ai chửi thề với bọn họ; bọn họ muốn ăn cơm thì phải ra tiệm, tốn tiền ah. Quan trọng nhất là Chuyển Sinh điện lại không có nữ nhân, chỉ một đám nam nhân cả ngày đối mặt với nhau, không buồn chết thì cũng chán chết

Không chỉ bọn họ, những người khác cũng thấy không quen. Vì thế bọn họ thương lượng với nhau, chờ Liễu San San xong kiếp này sẽ để nàng ở lại Chuyển Sinh điện tiếp tục làm tạp dịch, không cần đầu thai nữa. Tuy nói người khi đến địa phủ sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước nhưng ở địa phủ lâu ngày, dù chuyện thương tâm thế nào, chậm rãi rồi cũng sẽ quên. Bọn họ quyết định đi cầu xin Hợp Nghiêm

Hợp Nghiêm nhìn bọn họ khi nhắc tới Liễu San San thì như trúng tà, mà khi hắn trở về lại không có chút động thái vui mừng nào, cảm thấy mình thân là Diêm vương lại bị khiêu khích tôn nghiêm nghiêm trọng, tâm tình vốn không tốt lại nghe bọn họ muốn Liễu San San ở lại lâu dài trong Chuyển Sinh điện liền tức giận muốn lật bàn. Tiếc là hắn tuy đã trở về nhưng vẫn chịu sự quản thúc của Tàng vương, nếu nổi giận lung tung e là sẽ bị bắt trở về diện bích, nên đành phải nín nhịn. Tuy nhiên thái độ từ chối cho ý kiến của hắn lại bị đám người Vô Thân xuyên tạc thành đồng ý.

Hôm nay, theo mệnh số là ngày Liễu San San tắt thở vào buổi tối, trở về địa phủ. Tuy kiếp này nàng cũng là một tiểu dân chúng nhưng Tây Tề chuyên phụ trách quan to quý nhân lại chủ động nhận việc đưa Liễu San San quay về địa phủ

Đến Liễu San San trở lại địa phủ một ngày này, dựa theo đăng kí danh mục thượng mệnh số, nàng nên buổi tối tắt thở.

“Chậc chậc, Tây Tề khi đó còn nói sớm đầu thai một chút mới tốt, vẻ mặt vô tình, giờ thì hiểu rồi nha”

‘Trước kia còn tưởng rằng hắn là hũ nút, không ngờ lại là lù đù vác cái lu mà chạy. Hắc hắc, rốt cuộc cũng bắt được nhược điểm của hắn”

Vô Thân, Vô Khâu vừa tám vừa canh giờ, giống như muốn nhìn thấy ngày lành tràn ngập bát quái đang quay trở lại. Nhưng khi Tây Tề quay trở về lại chỉ có một mình hắn, sắc mặt có chút cổ quái, cũng không thấy Liễu San San đâu


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui