Âm Tào Địa Phủ

Dực San rút chân lại, sau đó liền nhìn thấy một tiểu lão đầu từ dưới chân nàng đi ra

Thổ địa phủ Dương Thành vỗ vỗ cái mũ của mình, oán giận nói “San San cô nương, tuy lúc trước lão nhân báo cáo trễ, hại ngươi bị bắt lầm đến địa phủ nhưng ngươi cũng không cần đối với lão nhân như vậy ah, may mà ta phản ứng nhanh, rụt trở về kịp, bằng không đã bị ngươi đạp gãy cổ ah” đúng lúc này ánh mắt rơi xuống người Dực San liền ngây dại, quay chung quanh đánh giá nàng vài lần, kinh ngạc kêu lên “Ah, lần trước gặp, San San cô nương chỉ là một phàm thai, mấy chục năm không thấy, ngươi vậy mà đã thành tiên”

Dực San tuy không biến thành phàm nhân nhưng sau khi bị phong tỏa pháp thuật thì không khác phàm nhân là mấy, người có đạo hạnh kém không thể nhìn ra nàng là tiên thân, vì thế nàng cảm thấy thổ địa phủ Dương Thành cũng có chút nhãn lực. Có điều hắn nói mấy chục năm và phàm thai là chuyện gì?

“Chẳng lẽ Hành Tư quân lấy tu vi của mình cấp cho nàng? Hay là…”Thổ địa nói đến đây liền đi đến trước mặt Hành Tư,chống quải trượng nâng cao thân hình ngang với tai của Hành Tư, hạ giọng nói “hay là ngươi trộm tiên đan của sư phụ ngươi cho nàng ăn?như vậy là vi phạm thiên luật nha”

Hành Tư: “…”

Dực San nghe không rõ lắm, loáng thoáng như có chia tu vi rồi lại trộm đan dược…có chút không vui, không khách khí nắm cổ Thổ địa, nói “ngươi có ý gì? ta từ nhỏ chính là thần nữ, cần gì phải có người cho tu vi hay trộm tiên đan, vì sao ngươi lại gọi ta là San San? Ta với ngươi thân lắm sao?”

Thổ địa bị nàng xách cổ, sợ bị nàng ném xuống, gắt gao ôm lấy quải trượng, thân hình nhỏ bé lắc lư giữa không trung rồi im thin thít, xem ra là choáng váng đến hôn mê.

Nhất định là Thổ địa phủ Dương Thành không hợp bát tự với nàng nên mỗi lần gặp nàng đều có chuyện

Hành Tư thở dài, đỡ lấy quải trượng, đặt Thổ địa xuống, giới thiệu cho hắn biết thân phận của Dực San, lại nói với Dực San “khi ngươi đầu thai làm phàm nhân, Thổ địa đã gặp qua ngươi nên vẫn nghĩ ngươi là người phàm”

Dực San bừng tỉnh đại ngộ, vội xin lỗi Thổ địa. Thổ địa cũng chỉnh trang y phục, hành lễ với nàng 

Hồi lâu, Thổ địa như nhớ ra chuyện gì, vỗ trán nói “xem trí nhớ của ta này, vốn có chuyện muốn làm, nào ngờ gặp các ngươi lại quên mất. Hành Tư quân, lần trước ta gặp Tập Thư, hắn còn nói đã học thuộc đường trên bản đồ mà hắn mượn của ngươi, sao nay vẫn còn lạc đường? hôm nay hắn phải bắt người ở thành đông nhưng vừa rồi ta lại thấy hắn xuất hiện ở thành bắc, đang định chỉ đường cho hắn thì thấy các ngươi. Hành Tư quân và Dực San điện hạ có muốn cùng đi đến đó không?”

Hành Tư trầm mặc một lát, đáp “được”

Dọc đường đi, Dực San tò mò hỏi ‘Tập Thư mà các ngươi nói là ai?”

“Là Vô Thường ở Âm ty” Hành Tư đáp ‘hắn làm việc ở Chuyển Sinh điện tại âm tào địa phủ. Khi ngươi đầu thai làm phàm nhân từng quen biết với người ở Chuyển Sinh điện, có điều bọn họ đều nghĩ ngươi là phàm nhân”

Dực San ngạc nhiên “âm tào địa phủ không phải là nơi trung chuyển đầu thai sao? sao ta lại có người quen ở đó?”

“Việc này nói ra thì dài, sau này sẽ kể với ngươi”

“Nga.”

Khi nhìn thấy Tập Thư, hắn đang nhăn mặt đứng ở một lối rẽ hẻo lánh, do dự không biết nên đi bên nào

Theo tin vỉa hè mà Dực San nghe được, quỷ sai của địa phủ đều có bộ dáng cao lớn thô kệch, mặt mày hung thần ác sát; không thì cũng là tiểu quỷ gầy gò, bộ dáng xấu xí nên nhìn thấy Tập Thư mi thanh mục tú liền vô cùng ngạc nhiên

Thừa dịp chung quanh không bóng người, Thổ địa liền xuất hiện, gọi “Tập Thư tiểu vô thường”

Tập Thư nghe tiếng quay đầu.

Vì chiều cao thân hình của Thổ địa nên người đầu tiên Tập Thư nhìn thấy lại không phải là hắn mà là Hành Tư và Dực San

Dực San cảm thấy bộ dáng ngây ngốc của Tập Thức vừa đáng yêu vừa buồn cười

“Hành Tư quân! San… San San?!”

Tập Thư không thể tin chạy tới, đánh giá Dực San từ thấp đến cao, lại nhìn thấy ngọc châu xuyến trên cổ tay nàng, mặt mày hớn hở “San San, thật là ngươi rồi? khi đó Tây Tề đi đón ngươi lại trở về một mình, hỏi hắn vì sao, hắn lại không chịu nói, chúng ta cứ tưởng nửa đường hắn làm mất ngươi nên mới không dám nói với chúng ta. Thời gian này ngươi đi đâu, sao một chút tin tức cũng không có?”

Tuy phần lớn nàng không hiểu lời hắn nói nhưng nghe ngữ khí thì dường như có quan hệ rất thân thiết với nàng. Dực San đột nhiên muốn trêu chọc Tập Thư, tiếp theo lời hắn “ta vẫn ở cùng một chỗ với Hành Tư quân”

Hành Tư quay đầu nhìn nàng 

Dực San vô liêm sỉ đáp trả hắn ánh mắt: chẳng lẽ không đúng sao?

Hành Tư im lặng, xoay người ngắm cảnh

Tập Thư ngẩn người, lập tức vạn phần kính nể nói với Hành Tư ‘Hành Tư quân thật lợi hại, San San lúc đó ngày nhớ đêm mong ngươi đến mức cả người tiều tụy. Có điều ngươi đã dùng cách gì để thuyết phục được Ngọc Đế Thiên Quân đồng ý cho ngươi và San San ở cùng một chỗ?’

Hành Tư nghe nửa câu đầu, thần sắc có chút u ám, nghe tiếp nửa câu sau, thần sắc lại có biến hóa nhưng Tập Thư đang vui vẻ nên không để ý tới, sau đó quay sang nói với Thổ địa “làm phiền Thổ địa chỉ đường giúp ta, còn phải nhanh chóng trở về Chuyển Sinh điện.  Hành Tư quân cũng mang San San trở về đi, Tất phán quan bọn họ rất nhớ nàng, nhìn thấy San San bình yên vô sự chắc chắn sẽ rất vui” nói xong liền gấp gáp kéo Thổ địa đi về phía trước, khiến Thổ địa bị đau mà kêu thành tiếng

Dực San lại bị những lời của hắn làm cho mơ hồ, nhìn Tập Thư vội vã rời đi,cảm thấy trong đầu rối thành một đoàn “Hành Tư quân, khi ta ở địa phủ, sao phải nhớ tới ngươi?”

Hành Tư “nói ra thì dài” nói xong cất bước rời đi

Dực San trừng mắt nhìn, lại là để ngày sau sẽ nói sao?

Vì được Thổ địa dẫn đường lại có động lực nên Tập Thư câu hồn và trở về địa phủ báo cáo rất nhanh, chỉ đủ để Dực San hỏi Hành Tư khi nàng làm phàm nhân đã ở địa phủ bao lâu, quen biết những ai nhưng những cái tên Hành Tư nói ra, nàng lại không chút ấn tượng, thành ra nói cũng như không. Vì thế nàng cực kỳ tò mò, muốn biết đến địa phủ nhìn xem

Âm tào địa phủ dù không rộng lớn bằng thiên đình nhưng môn quy cũng không nhỏ, Dực San đi theo Hành Tư và Tập Thư đi đến Chuyển Sinh điện, dọc đường đi cũng không thấy có ấn tượng với cảnh vật chung quanh.

Lúc này đang gần giữa trưa, khi đến gần đại môn Chuyển Sinh điện, Dực San nhìn thấy hai thủ vệ đứng nghiêng ngả, thỉnh thoảng còn duỗi thắt lưng, ngáp mấy cái nhìn y chang mấy kẻ lưu manh chuyên thu tiền bảo kê ở thế gian. Nàng nhìn sắc trời, xác định lúc này vẫn đang thời gian làm việc, không khỏi cảm thán địa phủ quả y như lời đồn, không chú trọng quy củ và hình tượng. Nếu thủ vệ thiên đình mà dám đứng không ngay ngắn, bỏ rơi nhiệm vụ, e là đã bị Thiên Lôi đánh xuống.

Trong lòng vừa nghĩ, miệng cũng đã hỏi ‘hai người đứng ngay cửa kia là thủ vệ sao? bọn họ lười biếng như vậy không sợ bị phạt sao?”

Tập Thư giống như bị thiên lôi đánh trúng, quay đầu nhìn nàng, biểu tình cổ quái

Bên kia, hai thủ vệ không có hình tượng đã nhìn thấy bọn họ, vội vàng chạy tới

“Ah,San San. Ta không gặp quỷ chứ? Thật sự là ngươi?”

“Ngươi vô nghĩa, đương nhiên là gặp quỷ, nàng đã đến nơi này, chẳng lẽ còn là người sao?”

Không đợi Dực San và Hành Tư có phản ứng, hai người kia đã hô to gọi nhỏ, chạy vào Chuyển Sinh điện 

Dực San kinh ngạc nhìn theo bóng dáng bọn họ, nhưng cảnh gà bay chó sủa kế tiếp mới khiến nàng trợn mắt há mồm

Hai tên Ngưu Đầu Mã Diện y như lưu manh, một hắc Vô Thường mặc lạnh thanh tú, một Phán Quan đại thúc cười tủm tỉm, một Luân Chuyển Vương còn xinh đẹp hơn nữ nhân

Nàng thực sự quen biết những sinh vật hình thù kỳ quái này sao?

Bên kia, trừ Hợp Nghiêm, mọi người còn lại đều vui mừng khôn xiết, sau đó mới phát hiện ra đối tượng được hoan nghênh lại có phản ứng khác thường, chỉ kinh ngạc nhìn bọn họ, bộ dáng lạnh lùng xa cách, lập tức dừng lại đánh giá Dực San.

Hành Tư lúc này mới có cơ hiệu giới thiệu thân phận Dực San cùng nguyên nhân tạm thời phong tỏa pháp thuật của nàng, cũng bổ sung “San San sau khi trở về thiên đình đã không nhớ rõ chuyện khi mình làm phàm nhân, cho nên hiện nàng không nhận biết các ngươi”

Hành Tư nói xong, mấy người đối diện đã biến sắc mặt, há mồm trợn mắt, biểu tình cực kỳ ngốc

Vô Thân hếch cằm nhìn Tây Tề, bắt đầu chọc ngoáy “chuyện này quả thật rất bất ngờ, cần chút thời gian để chấp nhận, hèn chi khi đó Tây Tề trở về, hỏi thế nào cũng không hỏi được San San đã đi đâu, chỉ là cả người càng thêm lạnh lùng. Chà chà, thì ra là có chuyện như vậy?”

Tây Tề nhìn Dực San thần sắc mờ mịt, lạnh lụng hỏi “liên quan gì tới ta?” Hắn thực sự là không biết. Ngày đó vừa đưa Liễu San San đến cửa vào Hoàng tuyền lộ đã bị Mạnh Bà cùng hai thiên quan ngăn lại, sau đó người bị mang đi, Mạnh Bà chỉ bảo hắn không nên lộ ra ngoài, cũng không giải thích cụ thể với hắn.

Vô Khâu vẫn chưa từ bỏ ý định, liếc mắt nhìn Dực San, thấy nàng quả thật không nhớ rõ, bi thương nói “San San, khó có lúc Tây Tề bị đánh thức mà không tức giận, ngươi không phải không nể mặt như vậy chứ? Không nhớ chúng ta chút nào sao?”

Tây Tề “…” ngay cả chuyện này cũng có phần của hắn?

Nói túm lại, đây là lần gặp mặt không quá thành công

Vô Thân vẫn cao thấp đánh giá Dực San, thất vọng nói “vốn tưởng Hành Tư quân ngươi tìm San San trở về, nào ngờ có chuyện như vậy. Haizz…”

Hợp Nghiêm từ đầu đến cuối vẫn lạnh mặt, lúc này liếc xéo Vô Thân một cái, châm ngòi quạt lửa “để đường đường thần nữ làm đầu bếp cho các ngươi lâu như vậy rồi, ngươi không sợ bị chiết sát hay sao mà còn muốn tìm người trở về tiếp tục nấu cơm cho ngươi?” nói xong xoay người rời đi, làm như không có chuyện gì

Tất Trì nhìn vẻ mặt khó hiểu của Dực San, tốt bụng giải thích “sau khi ngươi rời đi, Chuyển Sinh điện không có ai nấu cơm, chúng ta nhất thời không thích ứng được cũng không có khẩu vị. Hợp Nghiêm quân không tin, muốn đích thân ra tay, có điều trước giờ hắn chưa từng vào phòng bếp, cho nên…thời gian này tâm tình của Hợp Nghiêm quân không tốt lắm, ngươi đừng trách”

Nghe ra là Luân Chuyển Vương đại nhân xuống bếp lại bị người ta ghét bỏ.

Có điều trọng điểm mà Dực San chú ý lại là chuyện khác “ta còn ở đây nấu cơm?” 

Cả đám người đồng loạt gật đầu

“Nhưng ta cho đến giờ đều không biết nấu ăn ah”

Hồi nhỏ, có lần nàng và Dực Lam nghịch lửa, đốt cháy phòng bếp của Tê Hà điện thì đầu bếp nơi đó sống chết gì cũng không cho hai người vào phòng bếp lần nào nữa, càng không nói tới chuyện nấu cơm. Nhưng vì sao nghe ngữ khí của bọn họ thì hình như nàng nấu ăn rất ngon?

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói thế nào, Vô Khâu còn ôm một tia hi vọng “vậy ngươi còn có thể ủ rượu không?”

Lúc trước Liễu San San có ủ mấy vò rượu, bọn họ từng lén uống trộm, ngon y như quỳnh tửu mà nhiều năm trước Hợp Nghiêm quân đã cho bọn họ uống, ngon không tả xiết. Đến giờ bọn họ vẫn mong có ngày được uống lại loại rượu đó

Dực San đâu biết âm mưu của Vô Khâu bọn họ, gật đầu “ta vẫn hay ủ quỳnh tửu cho Vương Mẫu nương nương, đương nhiên biết nha”

Câu trả lời lại khiến đám người kia ngây ngốc lần nữa

Vẻ mặt Tập Thư vừa khiếp sợ, vừa ngu ngốc, hỏi “San San…Thì ra ngươi chính là Chưởng tửu tư thần tên Cửu trọng thiên sao?”

Dực San cảm thấy bộ dáng đơn thuần, ngốc ngốc của hắn vô cùng đáng yêu, cười tủm tỉm đáp “không phải, là sư phụ ta, Nghi Địch tư thần, có điều hắn thích dạo chơi khắp nơi cho nên mới nhận ta làm đồ đệ, thay hắn ủ rượu”

Tập Thư nhất thời cảm thấy vô cùng kính ngưỡng Dực San, còn Vô Thân, Vô Khâu kinh ngạc qua đi liền muốn nhiều chuyện “nghe nói thần nữ ủ quỳnh tửu hai trăm năm trước phạm sai lầm bị trách phạt, cho nên vẫn không có người ủ rượu, thì ra Thần nữ đó chính là ngươi. San San, năm đó ngươi phạm sai chuyện gì vậy?”

“Đúng vậy, ngươi làm phàm nhân là vì phạm sai mà bị trách phạt sao? rốt cuộc là sai cái gì mà bị phạt nặng như vậy?”

Không khí nhất thời tĩnh lặng

Vô Thân, Vô Khâu nhìn sắc mặt khó xử của Dực San, lập tức ý thức được mình đã tiện miệng. Quan trọng hơn là sắc mặt của Hành Tư cũng không tốt lắm. Bọn họ lập tức đổ mồ hôi lạnh, hìn hảnh Ngột Phương bị đá xuống Nại Hà lại hiện lên trong đầu bọn họ

Tất Trì vội giải vây “đứng đây nói chuyện không tiện, khó có lúc Hành Tư quân trở về, vào trong uống chén trà đi. San San nếu đã không nhớ chuyện trước kia, chi bằng để bọn họ mang nàng đi dạo ở Chuyển Sinh điện, nói không chừng có thể nhớ ra gì đó”

Hành Tư bị Tất Trì đưa đi uống trà, còn lại Tây Tề, Tập Thư, Vô Thân, Vô khâu đối diện với Dực San. Dẫn đường thì còn một hai người là đủ rồi,vậy ai sẽ nhận nhiệm vụ đây?

Tây Tề nhìn Dực San, lên tiếng trước ‘ta phải trở về ngủ” nghĩa là hắn sẽ không dẫn đường cho nàng

Còn lại ba người, Dực San không chút do dự mà lựa chọn Tập Thư “vậy phiền ngươi đưa ta đi, được không?”

Tập Thư đương nhiên đồng ý, vui vẻ dẫn Dực San đi đến hậu viện

Vô Thân, Vô Khâu vì vừa rồi tiện miệng, còn đang lo sẽ bị đá xuống Nại Hà, muốn nhân cơ hội này lấy công chuộc tội nào ngờ chưa mở miệng đã bị loại, cảm thấy bị đả kích vô cùng

Tây Tề còn không có lương tâm, hắt cho bọn họ một chậu nước lạnh ‘xem ra San San tuy không nhớ rõ mọi chuyện nhưng vẫn còn mắt nhìn”

Vô Thân, Vô Khâu vô cùng tức giận. Cho tới giờ bọn họ chưa từng làm ra chuyện xấu thực sự nào, vì sao bọn họ lại bị ghét bỏ chứ? 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui