Âm Tào Địa Phủ

Mấy trăm năm nay không một bóng người đến tửu diếu, hôm nay nhân khí tràn đầy ah. Dực San vừa nghĩ, vừa đi ra mở cửa

Mấy người trong viện thấy nàng mở cửa xong liền đứng yên, không nói tiếng nào, cảm thấy tò mò, liền tiến tới gần cửa, hỏi ‘ai vậy?” sau khi nhìn thấy người ngoài cửa, cả đám bọn họ cũng rơi vào trầm mặc

Nhạc Thác đứng bên ngoài cũng không ngờ trong tửu diếu lại có nhiều người như vậy, xấu hổ cười nói “hôm nay nhiều người náo nhiệt như vậy ah?”

Dực Lam lạnh lùng nói ‘náo nhiệt hay không, liên quan gì tới ngươi?”

Nghi Địch cũng khó có lúc đứng cùng trận tuyến với Dực Lam ‘tửu diếu của bản quân không chào đón ngươi, mau rời đi”

Thái Thượng Lão Quân tuy không nói gì nhưng chắc chắn cũng không đứng về phía Nhạc Thác

Thần sắc Nhạc Thác có chút quẫn bách’

Dực San rốt cục lên tiếng ‘Nhạc Thác quân đến đây là có chuyện gì sao?”

Nhạc Thác ngẩng đầu nhìn nàng, lại rất nhanh tránh né ánh mắt của nàng ‘vừa rồi ta đến Chuyển Sinh điện tìm ngươi, Hành Tư quân nói ngươi không có ở đó, sau đến Thần Tiêu phủ tìm ngươi cũng không gặp, ta đoán là ngươi ở tửu diếu nên tới đây nhìn thử. Không ngờ lại quấy rầy các ngươi”

“Ngươi tìm ta làm gì?”

“Ta…” Nhạc Thác do dự, hiển nhiên là bị khí thế của Thái Thượng Lão Quân và Nghi Địch làm cho có chút không dám mở miệng “ta có mấy lời muốn nói với ngươi”

Dực Lam không chút khách khí cắt ngang lời hắn “hai trăm năm trước sao không nói, giờ nói còn có ý nghĩa gì nữa?” Nếu không phải đang có nhiều người như vậy, hắn đã đánh Nhạc Thác một trận rồi

Nhạc Thác không nói gì, xấu hổ, đứng ngay cửa tiến thoái lưỡng nan.

Nhìn như vậy lại có chút như là bọn họ ỷ đông hiếp yếu, Thái Thượng Lão Quân liền lên tiếng giảng hòa ‘Nhạc Thác, chuyện ngươi và nha đầu San San, nói rõ cũng tốt. Lão phu còn muốn đến Chưởng độc dược tư bắt tiểu tử Tắc Thủ đền hồ lô, mọi người đi cùng lão phu đi”


Nghi Địch khó có lúc lại chịu phối hợp, quay đầu nói với Ấn Trì ‘ngươi tên Ấn Trì? chúng ta cùng đến địa phủ đi, ta còn chưa đến đó, thuận tiện nhìn xem tên tiểu tử dám mang đồ đệ ta chạy đi có bộ dạng gì”

Thái Thượng Lão Quân mang theo Dực Lam không tình nguyện, Nghi Địch mang theo Ấn Trì bị tổn tương tinh thần đi đến địa phủ, tửu diếu vốn náo nhiệt liền trở nên vắng lặng hẳn

Trầm mặc một lát, Dực San lên tiếng trước ‘Nhạc Thác quân chờ một chút, ta thu thập trong viện”

Nhạc Thác gật đầu “Nghi Địch Tư Thần không muốn người ngoài vào chỗ của hắn, ta đến tiên đàm bên kia chờ ngươi”

Tiên đàm bên cạnh tửu diếu lưu vân lượng lờ, thay đổi trong chớp mắt, khi mặt trời mọc có thể nhìn thấy vạn trượng kim quang nâng mặt trời đỏ như phật quang chiếu khắp, rung động lòng người. Trước kia Nhạc Thác từng đến tửu diếu tìm Dực San nhưng vì Nghi Địch nên không thể vào trong, vì thế thích nhất là kéo nàng đến dưới tàng cây bên tiên đàm xem biển mây. Lúc đó Dực San luôn kiên nhẫn lắng nghe hắn kể những chuyện lý thú mà hắn gặp được. Tiên đàm, bóng cây, biển mây, lưu vân…dường như chưa từng thay đổi sau mấy trăm năm nhưng trên thực tế đã có rất nhiều chuyện đổi thay.

Dực San thu thập xong, đi đến tiên đàm, nhìn Nhạc Thác đang đứng khoanh tay chờ nàng dưới gốc cây. Đại nam hài lúc trước luôn cười hi hi ha ha theo nàng đi gây chuyện khặp nơi giờ đã là một nam tử thành thục

Nhạc Thác quay đầu.

Mây khó cũng chậm rãi phiêu động giữ hai người. Rõ ràng chỉ cách nhau vài bước nhưng lại như cách xa vạn trượng, không thể nào đến gần được với nhau

Nhạc Thác do dự một lát, rốt cuộc tiến lên hai bước, gọi ‘San San”

Dực San đưa mắt nhìn hoa cỏ phía sau hắn “tuy hiện chúng ta đã không còn quan hệ gì nhưng nếu Nhạc Thác quân có chuyện muốn nói với ta thì vẫn nên nói cho rõ ràng đi, miễn cho ngày sau lại xảy ra chuyện”

Thần sắc của Nhạc Thác lập tức cương cứng

Dực San không ngờ mình có thể lạnh lùng, bình tĩnh nói ra những lời này,bình thường với tính cách của nàng, nhìn thấy Nhạc Thác là đã rút đao chém rồi. Nàng lại hồi tưởng tới những chuyện đã trải qua cùng hắn trong nhiều năm trước, không ngờ lại gần như không nhớ nỗi, cảm giác như đã qua mấy đời. Có lẽ do thời gian qua lâu, nàng lại đi vào lục đạo luân hồi, giống như đã trải qua một thế, nàng đã sớm không còn là Dực San nóng nỏng, động chút là hô to gào lớn như trước kia nữa. Chuyện cũ đã qua, trong lòng cũng không còn gợn sóng

“Nhạc Thác quân, có gì thì nói nhanh đi, chúng ta ở một chỗ như vậy, nếu để người khác nhìn thấy, đồn bậy ra ngoài, làm cho Phù Tuyên hiểu lầm, e là thêm chuyện phiền toái. Ngươi cũng biết ta không lại xảy ra chuyện như Thủy Mặc ngày đó”

“Chuyện Thủy Mặc lần trước, ta đến thay Phù Tuyên nói lời xin lỗi”


“Người sai là nàng, không phải ngươi, dù ngươi là phu quân của nàng thì mấy chuyện xin lỗi này vẫn là nàng tự mình đến nói với ta mới có thành ý”

“Phù Tuyên…sinh non, buổi sáng đả vào phòng sinh, sau này sợ là phải tĩnh dưỡng lâu. Là ta sơ sẩy để nàng làm việc tùy hứng như vậy, cũng có trách nhiệm”

Phù Tuyên sinh non?

Dực San cảm thấy mình sắp không giữ được bình tĩnh khó khăn lắm mới làm được. Hắn rốt cuộc là đến xin lỗi hay ám chỉ nàng vì lần đó nàng đến náo loạn, khiến Phù Tuyên chấn kinh mà sinh non?

Dực San nhìn thẳng vào Nhạc Thác, ngữ khí lạnh hơn “thì ra Nhạc Thác quân hôm nay là tới tìm ta khởi binh vấn tội”

Nhạc Thác buồn bã “ta không phải vì thế mới tới tìm ngươi. San San, sau này chúng ta đều nói chuyện với nhau như vậy sao?”

“Nhạc Thác quân đã là người có vợ, lại gọi ta là San San không ổn, để tránh hiềm nghi, gọi ta là Dực San được rồi”

Trầm mặc một lát, Nhạc Thác vẫn gọi “San San…”

Dực San nhắm mắt lại, quyết định mặc kệ hắn “tốt xấu gì chúng ta cũng đã quen biết nhau nhiều năm, nếu ngươi sắp làm cha, việc vui như thế cũng nên nói lời chúc mừng ngươi nhưng ngay lúc này lại chẳng có gì làm hạ lễ, khi nào rảnh, ta sẽ ủ thêm vài hủ quỳnh tửu rồi cho người đưa đến. Ta không tự mình tới cửa, còn mong ngươi thông cảm”

Nhạc Thác nhíu mày nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Dực San, tiến lên, đưa tay như muốn ôm nàng vào lòng

Dực San không chút suy nghĩ mà thối lui. Trước kia nếu nàng tức giận không để ý tới, Nhạc Thác luôn bất ngờ từ phía sau tiến lên ôm lấy nàng, cầu xin tha thứ. Khi đó nàng rất dễ mềm lòng, ôm một cái liền không còn tức giận nữa

Nhạc Thác hồi lâu mới thu hồi tay “thực xin lỗi. San San, ta biết ngươi oán hận ta. Năm đó Phù Tuyên quấn lấy ta, ta quả thật cảm thấy tâm viên ý mãn nhưng không phải ta tìm cớ mà hôn sự sau này là do Ngọc Đế Thiên Quân tứ hôn, ta không…”

Dực San lắc đầu cắt ngang lời hắn “nhiều năm như vậy, oán hận gì cũng đã sớm phai nhạt. Không nói tới ngươi đúng hay sai, ta chỉ hỏi ngươi, năm đó ngươi thật sự tin ta cố ý tranh chấp với Phù Tuyên mà đâm nàng một kiếm?”


Thật ra nàng cũng không biết rốt cuộc muốn gì, chuyện đã qua rất lâu, lại truy hỏi tin hay không thì có ích gì nhưng nàng lại không thể bỏ đi chấp niệm trong lòng. 

Thần sắc của Nhạc Thác biến đổi “năm đó tận mắt chứng kiến, không phải do ta nói không tin…”lại sợ Dực San hiểu lầm, vội vàng bổ sung “nhưng khi Phù Tuyên vừa mới có thai, ta ra ngoài dự tiệc, nghĩ tới nàng nên về sớm hơn, người hầu nói nàng đang ở hoa viên hóng mát, ta vốn muốn trêu chọc nàng nàng không cho người thông báo mà hóa thành con ong bay vào, trong hoa viên chỉ có nàng và Ô Đại đang nói cười, không phát hiện ra ta, sau đó ta nghe các nàng nói đến…” nói tới đây, thanh âm của hắn chợt thấp rồi dừng hẳn. Ngữ khí như thế, không cần đoán cũng biết được là lúc đó hắn đã nghe được những gì.

“San San, ta thật không ngờ nàng sẽ làm ra chuyện như vậy. Nàng ở trước mặt ta, cho tới giờ đều là ôn nhu hiền thục, đối với người khác cũng rất tốt”

Giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa đâu?

Dực San ngẩng đầu nhìn Nhạc Thác. Hắn quay đầu né tránh rồi lại cam chịu nhìn vào mắt nàng “nhưng tuy ta chính tai nghe được lại không có chứng cớ. Từ đó về sau ta không nhìn đến nàng cũng không nói chuyện với nàng, lấy cớ xã giao, thường xuyên ra ngoài. Sau ta nghe nói lần luân hồi cuối cùng của ngươi là làm một phàm nhân ở phủ Dương Thành tại nhân gian, ta liền nói với Thiên Quân là muốn hạ phàm thể nghiệm, sau đó tự sửa mệnh số, đầu thai đến phủ Dương Thành, còn đến nhà cầu hôn ngươi. Ta vốn biết chắc chắn sẽ bị phát hiện nhưng không ngờ lại mau như vậy, chỉ còn một chút nữa là ta đã đưa ngươi ra khỏi kiệu hoa”

Dực San tuy đã nhớ lại chuyện cũ nhưng khi xem qua đá Tam Sinh chỉ chú ý vào những tình tiết khi ở âm tào địa phủ, lại không để ý đến lúc làm phàm nhân ở phủ Dương Thành, giờ nghe Nhạc Thác nhắc tới, sửng sốt hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì mới thích hợp

Nhạc Thác thấy nàng không có phản ứng, cười khổ một tiếng, tự giễu “San San, có phải ta như vậy là rất hồ nháo?”

Quả thật rất hồ nháo.

Dực San cố nhịn, không nói ra lời trong lòng nhưng tâm tình đã bình tĩnh hơn trước nhiều “cần gì làm mấy chuyện vô bổ như thế?”

Khó trách Phù Tuyên lại liên tục gây chuyện với nàng, thì ra là khi đắc ý nhịn không được để lộ ra, bị phu quân lạnh nhạt, Nhạc Thác còn xuống trần tìm nàng, với cách làm người của Phù Tuyên, không tức giận mới lạ.

Nhạc Thác nghe nàng ngữ khí bình thản, vội nói “ta biết ta làm chuyện vô bổ nhưng dù sao cũng cảm thấy thẹn với ngươi. Ta chỉ muốn đi nhìn ngươi”

Thiêu niên ngây ngô, lịch sự tuấn tú. Nàng không nhớ rõ đã quen biết Nhạc Thác bao nhiêu lâu, chỉ biết là từ khi có trí nhớ đã luôn có bóng dáng của hắn. Lúc trước Nhạc Thác dễ dàng tha thứ cho tính xấu của nàng, yêu chiều nàng, nay nhớ tới nàng cũng vô cùng cảm kích, nếu không phải thật tình đối đã sẽ không dung túng được như thế

Dực San cúi đầu nhìn mũi chân của mình hồi lâu, nhẹ giọng nói ‘Nhạc Thác, khi đó ta thực sự thích ngươi, rất thích”

Nhưng mối tình đầu ngây ngô lại kết thúc như vậy. Có phải vì đồ mi nở quá rộ nên cuối cùng đi đến kết cục điêu linh?

Nhạc Thác động dung “San San”


Dực San nhắm mắt, lắc đầu, cắt ngang lời hắn ‘nhưng bây giờ chúng ta không thể nào quay trở lại như trước, có thể tâm bình khí hòa nói chuyện với nhau đã khó rồi. Cho nên ta sẽ nói rõ mọi chuyện, về sau chúng ta sẽ không còn khúc mắc gì nữa”

Nhạc Thác ánh mắt ảm đạm, yên lặng nhìn nàng, không nói gì

“Vừa rồi ngươi nói xin lỗi ta, thật ra ngươi cũng không làm chuyện gì có lỗi với ta. Chuyện lúc trước cũng không phải là ngươi sai Phù Tuyên làm, cũng không có giúp nàng tìm cấm dược để vu hãm ta, sau Ngọc Đế Thiên Quân tứ hôn cho ngươi lại càng không phải chuyện ngươi có thể từ chối. Nhưng mà, ta và ngươi ngàn năm sớm chiều bên nhau, hiểu biết và tín nhiệm của ngươi đối với tal ại không bằng một lần tận mắt chứng kiến. Năm đó, khi ta hết đường chối cãi, tứ cố vô thân, ngươi lựa chọn ở bên cạnh Phù Tuyên, dốc lòng chăm sóc nàng, ngươi không biết lúc đó ta nàng lòng thoái chí đến thế nào, cho nên dù sau này Thiên Quân có chỉ hôn cho các ngươi hay không kết cục của chúng ta cũng đã định. Trước kia tính tình ta quá kém, cả ngày kéo ngươi cùng nhau hồ nháo, ít nhiều cũng có ngươi khắp nơi bao dung chiếu cố,sau này ngươi thay lòng đổi dạ cũng không có gì lạ. Khi đó chúng ta đều còn nhỏ, không biết cảm tình là gì cũng không biết nên hứa hẹn với đối phương thế nào. Bị vu tội oan, ta quả thật không chịu nổi nhưng hai trăm năm sau, ta tỉnh lại trong tẩm cung của mình, nghe mẫu thân nói các ngươi đã thành thân, hơn nữa Phù Tuyên còn sắp sinh, tuy ta thấy khổ sở nhưng không có cảm giac đau lòng. Ta liền biết, ta đã buông tay cho đoạn tình cảm này”

Thân mình Nhạc Thác hơi run rẩy, há miệng muốn nói gì nhưng Dực San đã lãnh đạm nói tiếp ‘hơn nữa, ngươi liên tiếp đến địa phủ thăm ta khi đó vẫn còn là phàm nhân, tuy ta lúc ấy không nhớ chuyện cũ nhưng giờ nghĩ lại thấy không ổn. Dù sao ngươi cũng đã có thê tử, địa phủ đồn đãi đủ chuyện, thực sự mang đến cho ta rất nhiều phiền toái. Nay đã nói rõ mọi chuyện, sau này ngươi và ta nên duy trì khoảng cách cho thỏa đáng”

Nhạc Thác cúi đầu, ngữ khí áy náy, chua xót ‘ta biết, chờ ngươi trở lại thiên đình, nhớ lại chuyện cũ trước kia sẽ không còn cơ hội cùng ngươi uống rượu nói chuyện như xưa, cho nên ta mới nhịn không được lại tới địa phủ tìm ngươi. Là ta sơ sót, ta sẽ xử lý tốt lời đồn, sẽ không mang phiền toái tới cho ngươi. Có điều khi biết chuyện ngươi và Hành Tư quân, nhìn thấy ngươi chung tình với hắn. Tuy lúc đó ngươi là phàm nhân, ta không thể nhiều lời nhưng Hành Tư quân là người đáng để phó tác, ta cảm thấy cao hứng thay cho ngươi”

Dực San trầm mặt một lát, cười khẽ ‘nếu ngươi biết khi đó ta thâm tình với Hành Tư quân, vậy có biết vì ngươi liên tục đến thăm ta, khiến Phù Tuyên nổi ghen, sai sử thị nữ Mạnh Dung của Mạnh Bà quăng ta xuống Nại Hà không?”

Nhạc Thác sửng sốt ngẩng đầu, thần sắc khiếp sợ ‘còn có chuyện vậy sao?’

Dực San cúi đầu, nhìn ngọc châu xuyến trên cổ tay, chậm rãi nói ‘khi đó Hành Tư quân không ở cạnh ta, ngọc châu xuyến cũng đưa cho Ý Châu mang về thiên đình, khi đó muốn giết ta, dễ như trở bàn tay. Ngươi cũng biết, dù khi đó ta chỉ là một phàm nhân nhưng rơi vào Nại Hà, hồn phi phách tán, tiên nguyên cũng bị hủy không còn một mảnh”

Nhạc Thác sắc mặt trắng bệch, nói không ra lời.

Dực San cũng không nói tiếp. Nàng cảm thấy nói vậy đã đủ ‘tuy ta không oán ngươi, nhưng chuyện Phù Tuyên làm, ta nhất định lấy lại công đạo cho mình”

Nhạc Thác cố gắng trấn định, lát sau mới nói “ta lúc đó không có nghĩ nhiều như vậy, không ngờ Phù Tuyên lại là ra chuyện như thế. Là ta suy tính không chu đáo, liên lụy ngươi, việc này nếu cần ta hỗ trợ, ngươi cứ nói”

‘Đa tạ Nhác Thác quân phối hợp, ta cáo từ trước” Dực San nói xong, không chút lưu luyến, xoay người rời đi

Phía sau vang lên thanh âm của thì thào của Nhạc Thác như là tự nói với mình “San San, mấy ngày ở địa phủ uống rượu với ngươi là thời điểm ta vui vẻ nhất trong hai trăm năm qua”

Dực San trong lòng khẽ run nhưng cước bộ không dừng cũng không quay đầu lại.

Nàng nhớ lúc nàng vẫn là Liễu San San, Nhạc Thác từng cảm thán với nàng: làm thần tiên không có luân hồi cũng không có người phù hộ, bọn họ được thọ cùng trời đất thì cái giá phải trả là không thể quay đầu.

Đoạn tình cảm ngây ngô nhưng không thể nào quên được này đã hoàn toàn kết thúc vào một ngày nàng rơi vào lục đạo luân hồi, không có khả năng quay đầu. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận