Âm Thanh Của Em Là Thế Giới Của Anh

Tay anh giơ ra đặt lên vai cô: Đi thôi.

Lộ Miểu mới đi hai bước thì bước chân chậm lại.

Cô nhớ những lời anh nói ban nãy, từng câu từng chữ, tựa như đâm xuyên vào lòng, khiến bước chân cô nặng nề không cách nào đi được nữa...

Cho đến nay cô rất sợ khi nhận ơn của Từ Gia Diên, lần nào cô cũng không dám đón nhận sự sắp xếp của anh, chính là sợ mình mắc nợ nhân tình, cô không có cách nào tiếp tục từ chối anh một cách đúng lý hợp tình được. Cô hiểu sự mạnh mẽ trong tính cách của anh, chỉ cần anh cho là tốt cho cô, thỉnh thoảng anh sẽ cố chấp với sự sắp đặt của mình, chính là lần điền nguyện vọng trong năm học lại đó, anh gần như ngăn cô điền những ngành liên quan đến trường cảnh sát, anh nói việc này quá nguy hiểm, anh không hi vọng cô lại xảy ra chuyện.

Lúc đó cô không tranh chấp với anh, cô cũng ngang bướng không chịu, anh cứu cô, cũng im lặng làm bạn với cô hơn một năm, cho dù thời gian gặp nhau không nhiều lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trước cổng trường, cùng cô đi ăn, cùng cô tâm sự. Anh như một người anh trai ấm áp, khi cô khó chịu hay mù mịt thì anh đều phân tích, an ủi cô, cổ vũ cô, căn bản cô không có lập trường để tranh chấp với anh. Ngày đó cô khóc lóc cầu xin anh, nhưng anh vẫn thờ ơ, gần như cố chấp ép cô điền nguyện vọng theo trường mà anh đã sắp xếp, sau đó vẫn là cô lừa anh sửa lại ngành học, sau khi thư thông báo đến, thì chuyện đã rồi.

Sau đó khi anh muốn chi trợ học phí cho cô thì cô không cần, dù anh sắp đặt gì cho cô cô cũng không đón nhận. Anh muốn cùng cô nói chuyện, ăn cơm, đi dạo, hoặc có chuyện gì tìm cô thương lượng, cô đều theo anh tất, nhưng chỉ riêng ban ơn này, cô không dám nhận nữa. Cô cảm thấy, chỉ cần cô và anh duy trì khoảng cách bạn bè anh em là được rồi, thỉnh thoảng liên lạc, thỉnh thoảng ăn cơm, không ai ban ơn cho ai, cũng không ai nhận ơn của ai, không quá gần gũi, cũng không xa cách.

Cô nghĩ đây mới là quan hệ thích hợp nhất giữa cô và anh. Anh ôm tâm lý mắc nợ với cô, cô không muốn để anh cảm thấy áy náy hay nợ cô điều gì.

Cô không biết, tình cảm này rồi sẽ biến thành tình yêu, đến mức khi cô đối mặt với chất vấn của anh, cô không thể nào trả lời được, cô cứ vậy để mặc anh mà đi, thì cô chính là kẻ vô lương tâm không tim không phổi.

Lộ Miểu dừng bước.

Kiều Trạch quay đầu nhìn cô.

Cô cụp mắt.

Tôi muốn ở lại chăm sóc anh ấy. Cô nói.

Kiều Trạch nhìn chằm chằm cô một lúc: Cô nghiêm túc?

Lộ Miểu khẽ gật đầu: Anh ấy... là anh trai tôi, giờ say đến mức đó, tôi không thể mặc kệ anh ấy được.

Hầu kết Lộ Miểu lăn lăn, anh quay đầu đi.

Cô chú ý an toàn.

Bĩnh tĩnh dứt lời, rồi xoay người bước đi.

Lộ Miểu nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu, không thể nói rõ là cảm giác gì, có khó chịu, cũng có trăm mối ngổn ngang, cô không thể nói rõ được. Nhưng đó là Kiều Trạch, một Kiều Trạch nghiêm khắc bình tĩnh, thậm chí cô còn không biết anh đột ngột xuất hiện ở đây, có phải lo cô ảnh hưởng đến công việc hay không, nhưng lời nói thái độ của anh, lại không khiến cô có cảm giác như thế.

Cô với anh, dường như chỉ là công việc hợp tác không cho phép xảy ra bất cứ sai lầm gì.

Nhưng, nếu như thế, vậy tối hôm đó ở khách sạn...


Lộ Miểu không đoán ra được ý nghĩ của Kiều Trạch, hơi buồn trong lòng, ủ rũ đóng cửa lại.

Cô ngồi nguyên một đêm trên sô pha.

Sau nửa đêm, Từ Gia Diên lại nôn thêm một trận nữa, người đang ngủ bỗng tỉnh dậy nôn trong phòng, nôn xong lại nằm xuống ngủ tiếp, bất tỉnh nhân sự.

Cả đêm giày vò cô dến mệt mỏi, tờ mờ sáng mới dựa vào ghế chợp mắt ngủ một lát, cho đến lúc tiếng cửa mở vang lên, lúc này mới bị đánh thức.

Từ Gia Diên ngủ một đêm dậy, đã hoàn toàn tỉnh rượu, dường như cũng quên luôn chuyện tối qua, anh day day ấn đường đẩy cửa bước ra, trông thấy Lộ Miểu thì nghi ngờ gọi cô một tiếng: Miểu Miểu?

Sao em lại ở đây? Anh hỏi.

Lộ Miểu không rõ có phải anh không nhớ thật hay không.

Tối qua anh say, em đưa anh về. Cô nói, đứng dậy, Anh không sao chứ?'

Từ Gia Diên: Không sao.

Lộ Miểu gật đầu, cúi người cầm lấy điện thoại: Anh không sao là được rồi, em về trước đây.

Từ Gia Diên ngăn cô lại: Ăn sáng với anh đi.

Lộ Miểu lắc đầu từ chối.

Lát nữa em còn phải đi làm, sắp muộn giờ rồi, cả người em giờ khó ngửi quá, phải về nhà thay quần áo đã.

Từ Gia Diên gật đầu: Anh đưa em về.

Đang định lấy chìa khóa xe thì lại bị Lộ Miểu từ chối.

Em tự bắt xe là được rồi.

Từ Gia Diên nhìn chằm chằm cô một lát, không kiên trì nữa: Nhớ chú ý an toàn.

Lộ Miểu gọi xe về đến nhà thì mới bảy giờ sáng, hôm nay cô chính thức đến công ty Kỳ Tấn của Thương Kỳ báo danh, hôm qua đến quan bar tìm Từ Gia Diên thì thuận tiện ấn định thời gian với Ngô Man Man.

Chăm sóc Từ Gia Diên cả một buổi tối, xông cô một thân đầy mùi rượu và ô uế, khiến cô khó chịu cả người.


Lúc cô về đến nhà, không ngờ Kiều Trạch lại ở trong phòng khách, đang ăn sáng, mặt không chút thay đổi.

Thấy cô đẩy cửa ra, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Về rồi à? Anh hỏi.

Lộ Miểu gật đầu, cẩn thận nhìn anh.

Kiều Trạch không nhìn cô nữa, cúi đầu tiếp tục ăn sáng, vừa ăn vừa đọc báo.

Lộ Miểu lúng túng, cảm thấy vẫn cần phải báo cáo tiến độ công việc với anh: Lát nữa tôi đến công ty Thương Kỳ báo danh.

Kiều Trạch ừ, không nhìn cô.

Lộ Miểu mấp máy môi, cũng không nói gì thêm, xoay người về phòng timd quần áo tắm rửa, lúc đi qua phòng khách thì Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô một cái.

Mới về mà vội vàng tắm làm gì?

Lộ Miểu mất tự nhiên: Không thoải mái...

Đột nhiên anh đặt đũa xuống cái cạch, ngẩng đầu nhìn cô, mặt không đổi sắc đánh giá cô từ đầu đến chân rồi lại từ chân đến đầu, rồi quay đầu đi chỗ khác.

Lộ Miểu thấy anh không nói gì, cũng không còn thời gian mà chần chừ, liền bước nhanh vào phòng tắm.

Kiều Trạch ngồi yên không nhúc nhích, khóe miệng mím chặt, nhiều lần cầm đũa lên lại ném cái cạch xuống.

Anh nhắm chặt hai mắt, khẽ thở hắt ra, đứng lên quay về phòng.

Lộ Miểu tắm xong thì Kiều Trạch đã không còn ăn nữa, thấy anh ở trong phòng, cũng không dám quấy rầy quay về phòng vội vàng chải tóc, trang điểm trang nhã rồi ra cửa.

Trước khi đi cô chào anh, anh chỉ đáp lại cô bốn chữ chú ý an toàn.

Cô gần như đến công ty ngay trước khi quá muộn.

Ngô Man Man đến từ sớm, thấy sắc mặt cô không được tốt, bèn cười hỏi: Cả đêm qua không ngủ à?


Lộ Miểu lắc đầu: Cũng tạm thôi. Chỉ là chăm sóc người say mệt quá.

Ngô Man Man ngạc nhiên: Tối qua em chăm sóc anh em cả đêm ư? Tổng giám đốc Kiều không tìm em sao?

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn cô: Sao đột nhiên lại nhắc đến anh ấy?

Anh ấy tìm địa chỉ ở chỗ chị mà. Ngô Man Man kể lại chuyện Kiều Trạch tìm cô ta đòi địa chỉ cho cô, cười mờ ám. Tổng giám đốc Kiều vẫn khá để bụng đến em đấy nhé.

Vừa nói vừa cố ý ngẩng đầu nhìn cửa: Chị thấy giám đốc Tô không có cơ hội rồi.

Lộ Miểu theo bản năng quay đầu lại, trông thấy Tô Minh đang đi vào.

Tô ình cũng đang ngẩng đầu nhìn sang bên này, cười với Ngô Man Man: Chị Man, để chị biết rồi à?

Lộ Miểu cũng mỉm cười bắt tay với tm: Sau này nếu có thiếu sót gì trong công việc, hi vọng giám đốc Tô bỏ qua cho.

Cô là làm trợ lý cho tm.

tm cũng không khách khí với cô: Được rồi.

Xoay người cầm lấy xấp tài liệu trên bàn làm việc đưa cho cô: Trước tiên làm quen quy trình công việc đã. là một hạng mục đầu tư mạo hiểm mà nhóm chúng ta bàn bạc gần đây, hôm nay cô cứ tìm hiểu cho kĩ, ngày mai chúng ta phải đến Quảng Châu.

Lộ Miểu ngạc nhiên nhìn anh ta: Mai phải đi công tác sao?

Ngô Man Man cười tiếp lời: Giám đốc Tô của chúng ta nổi tiếng là làm việc mạnh mẽ mà, bất kể ai vào tay cậu ta đều không có khái niệm làm quen từ từ đâu, trực tiếp làm việc là nguyên tắc của cậu ta, quen chút là ổn thôi.

Lộ Miểu gật đầu cái hiểu cái không, mất một ngày tiêu hóa tài liệu mà anh ta đưa cho cô.

Đến chiều tan làm, có một bữa tiệc nhỏ hoan ngênh người mới, thật ra cũng chỉ có cô là người mới.

Thương Kỳ với Ngô Man Man chủ động mời khách, có cả tm với thêm hai đồng nghiệp khác trong văn phòng, đặt một phòng ở nhà hàng, tính làm buổi chào mừng nhỏ.

Lộ Miểu không rõ liệu có phải chỉ đơn giản là bữa tiệc chào mừng hay không, để an toàn, lúc ra ngoài liền gọi điện báo hành tung cho Kiều Trạch, nói anh biết tối nay cô tụ họp với đồng nghiệp, có thể đến tối mới về, thuận tiện báo địa chỉ nhà hàng cho anh.

Kiều Trạch chỉ dặn cô chú ý an toàn, đừng uống say rồi cúp máy, chưa nói có cần sang đó hay không, mà cũng không nói thêm gì. Nhưng quả thật anh đã dặn đúng, đám Ngô Man Man trên bàn tiệc cứ thay nhau mời rượu cô.

Thật ra tửu lượng của Lộ Miểu khá tốt, nhưng không chịu nổi việc bọn họ cứ liên tục khích lệ thế này, uống hết lượt này lượt khác đâm ra hơi say, cũng may đầu óc còn tỉnh táo, ghi nhớ lời dặn của Kiều Trạch, kiềm chế không để mình quá chén, khi đầu phình lên thì lấy cớ vào nhà vệ sinh, móc cổ họng nôn hết ra.

Vừa nôn xong, điện thoại liền vang lên, là Từ Gia Diên gọi đến.

Lộ Miểu do dự rồi bắt máy.

Anh à, có chuyện gì sao ạ? Cô hỏi.


Từ Gia Diên: Giờ em ở đâu?

Lộ Miểu còn chút vướng mắc với chuyện tối qua: Em đang ở ngoài ăn cơm với đồng nghiệp, có chuyện gì không ạ?

Từ Gia Diên im lặng một lúc: Miểu Miểu, anh muốn nói chuyện với em.

Lộ Miểu hơi do dự, thoáng lặng đi, rồi gật đầu: Vâng.

Cô cũng muốn nói chuyện nghiêm túc với Từ Gia Diên.

Nửa tiếng sau Từ Gia Diên đến nhà hàng đón cô, trực tiếp vào phòng tìm cô.

Vừa đúng lúc Lộ Miểu kiếm cớ rời đi trước, không ảnh hưởng mấy đến bữa tiệc, Ngô Man Man và Thương Kỳ không giữ người lại.

Từ Gia Diên thấy má cô hây đỏ, bước chân hơi lâng lâng, nhíu mày lại: Uống rượu hả?

Cũng tạm thôi. Lộ Miểu xoa nhẹ ấn đường, Anh, có gì anh cứ nói thẳng đi, mai em còn đi công tác, muốn về sớm nghỉ ngơi chút.

Ra ngoài chút đi. Từ Gia Diên nói, Bớt men rượu đi đã.

Lộ Miểu gật đầu.

Từ Gia Diên cùng cô tản bộ dọc trung tâm mua sắm gần đó, trên đường đi không nói câu nào.

Đi được một vòng, đến khi sắp về lại cổng trung tâm, Lộ Miểu nhịn không được quay đầu nhìn anh: Anh?

Từ Gia Diên khẽ thở ra: Tối qua anh uống say có phải nói bậy bạ gì, hay đã làm chuyện gì không?

Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.

Anh nhìn cô im lặng một lúc: Anh rất xin lỗi.

Anh có thói quen không tốt là, hễ uống say hành vi lại dễ quá đà, lại làm ra một ít chuyện không tưởng tượng được. Anh nói.

Nhiều năm thế rồi, anh cam tâm tình nguyện chăm sóc em, muốn để cảm giác áy náy của mình vơi đi chút. Trong lúc đó, anh không phủ nhận mình đã nảy sinh tình cảm ngoài anh em với em, nhưng không sâu, thật ra phần nhiều chỉ dựa vào tâm lý áy náy trước kia, muốn chăm sóc em mà thôi. Nên em không cần vì từ chối anh mà có bất kỳ áp lực.

Sự từ chối của em đối với anh mà nói, là chuyện trong dự đoán. Anh muốn dỡ bỏ đi tấm kính giữa chúng ta, đích thị là ôm chút tâm tư. Em đồng ý là tốt nhất, nhưng không muốn cũng không sao, vừa vặn để anh tỉnh táo lại từ nỗi nhớ nhung không bình thường này, trở về tình cảm anh em như trước với em, đây đều là chuyện tốt đối với chúng ta.

Lộ Miểu không biết phải tiếp lời thế nào, bước chân sớm đã dừng lại trong vô thức, nhìn anh, rồi lại không biết nên trả lời anh ra sao.

Từ Gia Diên cười với cô, đột nhiên giơ hai tay ra, ôm lấy cô.

Anh trai hi vọng em hạnh phúc. Anh nói nhỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận