ĐÓN NHẬN
_Huyền Anh à, có ở nhà không vậy? - Giọng một người con gái lảnh lót ở ngoài cửa đánh thức con gấu đang nằm cò kheo ở trong nhà say giấc nồng.
*Ở trong nhà*
_Giọng nhỏ nào...nghe quen quen vậy ta? - Tôi lẩm bẩm một mình, rồi cũng mắt nhắm mắt mở định thần lại. Nhưng rồi cơn buồn ngủ lại lôi kéo tôi lại
_HUYỀN ANH!!!!!- Lần này thì đích thị là con nhỏ Hinny bạn tôi rồi. Trời ơi, còn hơn cái đồng hồ báo thức nữa. Tôi lồm cồm bò dậy, đầu vẫn còn ong ong vì tiếng hét của nhỏ. Tôi hét vọng ra khi nhận ra là con nhỏ ấy đang đứng ngoài cửa nhà tôi.
_Dậy rồi...dậy rồi. Vào đi
Chắc chỉ chực chờ tôi nói thế, Hinny bèn xông vào nhà tôi luôn. Tôi ngỡ ngàng nhìn Hinny, sao kì vậy ta...sao ăn mặc kì vậy ta. Mọi hôm tôi toàn thấy nhỏ mặc áo thun, quần jean cơ mà, sao hôm nay lại mặc váy thế này, mái tóc nâu được nhỏ xõa xuống và đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn tôi hằm hừ. Cái kiểu như chó dại chuẩn bị xông vào cắn vậy á, ôi thôi chết, nhỏ mà biết được nhỏ xâu xé tôi mất.
_Cái bà này, chẳng phải bà hứa với tôi là hôm nay đi mua đồ cùng tôi hả?? Hả? - Nhỏ nói và khiến tôi lục lại cái trí nhớ ngắn hạn của mình
Bốp
_Á, chết rồi. Xin lỗi đại tỷ. Đại tỷ chờ em xíu - Tôi nhớ rồi, chả là ngày mai chính là sinh nhật tôi và tôi hứa với nhỏ là sẽ đi mua đồ để chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai và cả đồ để mặc nữa. Chết mất thôi.
Tôi bèn chạy vào nhà vệ sinh làm VSCN thật nhanh, chỉ là chải chài bới bới cái mớ tóc màu cam chói lóa này và thay cái bộ đồ ngủ thành cái váy màu đen mà thôi - cái màu mà tôi ghét nhất, tuy nhiên trong tủ quần áo của tôi chỉ toàn màu đấy. Chả hiểu tôi làm sao nhưng mà đến khi đi mua đồ tôi chỉ nhìn đến màu đen, ôi thật khó hiểu. Tôi ngắm mình trong gương cảm thấy đã ổn, nhìn thẳng vào đấy tôi lại nhìn thấy đôi mắt màu xanh lá bí ẩn. Tôi khác với mọi người ở đây là tóc nâu và mắt đỏ trông rất đáng sợ, màu tóc của tôi là cam chói lóa còn mắt thì xanh lá đậm, trông nó kết hợp với nhau chẳng ăn nhập nhưng nhìn tổng thể thì nó rất đẹp à nha. (tự sướng). Mọi người ở đây gọi tôi là Xanh Lá bởi vì đôi mắt ấy, nó như xoáy vào tất cả tâm can của những người nhìn vào nó, lúc đầu họ kì thị tôi vì tôi khác họ, nhưng dần dà, mọi việc đều đi vào quỹ đạo của nó. Thật là kì lạ khi tôi có khả năng thay đổi màu mắt, cái kiểu như là bình thường nó xanh lá nhưng nếu tôi khóc nó sẽ trở thành đen, đen mà chẳng còn thấy lòng trắng luôn ấy, kinh lắm nên mỗi lần khóc xong, tôi chẳng dám ra đường mà chỉ ở trong nhà, chính xác hơn là trong phòng.
_Này, bà không còn bộ nào khác ngoài mấy cái váy đen à? - Hinny cau có. Ngày trước nhỏ này tên là Kim cơ nhưng từ khi nó tròn 18 tuổi (sinh nhật trước tôi 5 tháng) thì mọi người đều gọi nó là Hinny và chẳng ai gọi là Kim nữa. Nên tôi cũng gọi là Hinny luôn.
Tôi lắc đầu thay cho câu trả lời cho Hinny. Rồi cũng xách chiếc túi muôn thuở màu tím của mình kéo tay nhỏ ra ngoài. Tôi thích chiếc túi này vì đó là màu mắt của Rin - Người yêu của tôi.
Chúng tôi lên chiếc xe để sẵn ờ ngoài. Chiếc xe này rất lạ, nó giống như chiếc mô tô nhưng nó không chạy bằng xăng, dầu mà nó chạy bằng không khí, nơi nào có không khí là nó chạy được. Ở chỗ chúng tôi có nhiều thứ rất lạ mà khác xa với con người, ví dụ cái thông tục uống cái thứ nước màu đỏ nồng nồng vào mỗi thứ 7, hay là những ngôi nhà có hình thù kì lạ...hầu như nhà ở đây đều hình tam giác trông ở ngoài rất nhỏ gọn nhưng bên trong nó là một không gian rộng lớn với đầy đủ tiện nghi và đặc biệt là xây nhà rất tiện lợi, bạn chỉ cần mua nhà ở cửa hàng bách hóa trông nó giống một tờ giấy vẽ hình ngôi nhà rồi bố mẹ bạn đọc đọc cái gì đấy thế là biến ra. Thật nhiều điều kì lạ và khó hiểu. Tuy nhiên tôi đã bảo là tôi luôn khác mọi người mà, ngôi nhà tôi không phải hình tam giác mà là lục giác và cao vút, nó được sơn một màu trắng toát, tôi không dám lên các tầng trên vì bố mẹ bảo cấm. Đã có lần tôi hỏi mình là ai thì bố mẹ chỉ bảo
_Con chưa cần biết, đợi đến khi con 18 tuổi, con sẽ hiểu ra tất cả
Tôi nghe câu trả lời thì đau đớn hết cả người vì nào đâu tôi sinh vào ngày 31/12. Nhìn bọn bạn tôi tròn 18 tuổi tự nhiên đứa nào cũng xinh ra và màu tóc thay đổi cả cái tên nữa. Còn tôi thì phải mòn mỏi chờ đến cuối năm. Và cái ngày tôi mong đợi nhất cũng gần tới rồi khi tôi nuôi nấng ước muốn là được biết cái điều bí mật ấy, tính đến nay là đã 10 năm rồi vì tôi hỏi câu đấy từ năm tôi 8 tuổi.
Bởi từ nhỏ tôi đã trải qua những điều lạ lùng, khi tôi 3 tuổi thì ba mẹ tôi đưa tôi đến một vùng đất xa nơi tôi đang ở lắm. Ở đấy mọi người đều mắt đen và tóc đen, người ta gọi là con người. Và khi họ nhìn vào đôi mắt và mái tóc của tôi, họ đều sợ hãi và lẩn tránh tôi như tà. Tôi không có bạn bè tôi ở đó, tôi sống một mình cùng với một người hầu...3 năm đầu tôi chỉ biết luẩn quẩn trong nhà.
Đến một ngày tôi đánh liều ra ngoài chơi thì tôi phát hiện có một cậu bé cũng bị cô lập bởi đám trẻ trong xóm. Tôi bèn đánh liều chạy lại làm quen, tôi nở một nụ cười
_Chào bạn, mình có thể làm quen chứ? - Nghe tiếng tôi, người ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi. Đôi mắt tím u uất chiếu những tia ngạc nhiên về phía tôi. Tôi ngỡ ngàng nhìn người ấy, đẹp quá - đó là cảm nhận của tôi. Mái tóc đỏ rực của anh kiêu hãnh như vị thần mặt trời Apolo, còn đôi mắt tím nó chất chứa bao nhiêu nỗi buồn, nó có thể khiến bạn điêu đứng.
Còn cậu bé ấy rất ngạc nhiên vì lần đầu tiên kể từ ngày đầu tiên cậu đến đây có người làm quen với cậu. Đó là một bé gái rất xinh xắn và đặc biệt là nó cũng có ngoại hình khác với những đứa trẻ trong xóm. Nó có một mái tóc mà cam khiến người khác nhìn vào chói mắt và đôi mắt xanh lá đậm của nó chất chứa đầy những niềm vui, nó sâu lắm, nó xoáy tâm can của cậu. Cậu lấy làm vui trong lòng, định mở miệng giới thiệu thì con bé ấy lại nói tiếp
_Mình là Huyền Anh, mình...mình cũng bị cô lập như bạn. Bởi...cái màu mắt lạ và mái tóc chói - Con bé ấy nói rồi chỉ chỉ.
_Mình là...
_Cậu trông cũng khác lạ, nhưng trông cậu đẹp thật đấy. Nhà mình ở phía kia kìa, mình về nhà chơi nhé, mình có nhiều đồ chơi lắm - Con bé không để cho thằng bé nói mà kéo về phía nhà nó luôn.
Thằng chỉ ngơ ngác nhìn rồi cũng chạy theo con bé.
*Kết thúc dòng hồi tưởng*
Chúng tôi đi khoảng 10 phút thì trung tâm thương mại, tôi đã thấy thấp thoáng trong tầm mắt cái tòa tam giác cao ngất nổi bật giữa những ngôi nhà san sát nhau rồi kìa. Chúng tôi cho xe vào bãi và tung tăng đi vào
Tôi đang định bước vào thì máy điện thoại trong túi tôi rung lên. A, là Rin gọi. Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra cậu bé mà tôi kể chứ nhỉ, đó chính là Rin - người yêu của tôi. Anh và tôi đã cùng trở về miền này sau khi sống ở đấy thêm 2 năm nữa. Chúng tôi tiếp tục làm bạn và tình bạn ấy đã trở thành tình yêu sâu đậm, người ở đây nhìn chúng tôi bằng con mắt ngưỡng mộ bởi anh càng ngày càng đẹp và tôi càng ngày càng xinh hơn (lại tự sướng).
_À lố, em nè - Tôi kẹp cái máy điện thoại ở giữa đầu và vai. Còn cái tay tôi thì đang bận rộn nhét thẻ xe và chìa khóa vào túi.
_Em đang ở đâu mà ồn thế - Bên kia máy vang lên giọng nói dịu dàng chất chứa đầy yêu thương.
Chỉnh chu xong, tôi mới khoác túi lên tay và cầm máy điện thoại trả lời tiếp
_Em đang ở trung tâm thương mại với Hinny - Tôi trả lời anh
_Em đi nhanh nhé, khoảng 8h mình gặp nhau nha - Anh nói rồi không để tôi trả lời cúp luôn máy. Tôi thở dài, chắc là do công việc của anh. Giống như bố mẹ tôi, tôi không biết anh làm nghề gì, ở đâu. Tất cả đều chờ tôi tròn 18 tuổi, họ mới cân nhắc đề nói
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là 9h sáng vậy là còn đến gần nửa ngày nữa mới gặp anh.
_Nè bà nội, lẹ lên nào. Ai ở đây cũng bận rộn vào ngày sinh nhật hết trơn á! Nhanh lên, mình còn rất nhiều việc phải làm. - Hinny giục tôi đi vào trong
Chắc do con nhỏ đã từng trải nên biết rõ hơn tôi. Chắc có thể cũng do ba mẹ nhỏ lo cho nhỏ nhiều hơn nên vào ngày sinh nhật của nhỏ, nhỏ không phải tự chuẩn bị. Nhắc đến, tôi lại thêm buồn, tôi tặc lưỡi một cái để quên đi rằng vào ngày sinh nhật ngày mai, có thể bố mẹ sẽ chẳng về được để dự.
Bước vào trung tâm thương mại, hơi lạnh phả vào chúng tôi xua đi cái nóng đi kèm đó là hương hoa hồng nồng nàn khiến người ta dễ chịu. Thời tiết ở đây không nóng vào mùa này, mùa đông nhưng ở đây không có tuyết chỉ có gió nhưng nó hanh hanh, làm người ta khó chịu. Từng luồng hơi lạnh làm tôi dễ chịu hơn rất nhiều.
Chúng tôi đi lên tầng quần áo đầu tiên vì đấy là nơi tiêu tốn thời gian nhất của chị em.
_Chắc hẳn bạn buồn lắm, vì bố mẹ bạn không ở nhà vào ngày này - Hinny khoác tay tôi vào thang máy và ấn nhanh lên tầng 12 - tầng cao nhất của trung tâm thương mại, cũng là tầng nhó bé nhất nhưng thật ra là không nhỏ bé chút nào.
_Không sao, mình quen rồi. Mình chỉ thắc mắc rằng tại sao sinh nhật lần thứ 18 mình mới được biết ba mẹ mình làm việc gì - Tôi phụng phịu nói, trong thang máy bây giờ chỉ có mình chúng tôi.
Vì ngày mai là sinh nhật của tôi nên tôi được nghỉ ở trường và vì bố mẹ tôi không có ở nhà nên Hinny đã nghỉ để chuẩn bị cùng tôi.
_Hừm...phải nói thế nào nhỉ, ngày mai..bạn...sẽ trưởng thành - Hinny ậm ừ mãi mới xong
TINH - Tiếng thang máy vang lên. Trước mắt chúng tôi hiện ra một thế giới quần áo thu nhỏ, từng khu được phân ra rõ ràng. Hinny nhanh chóng kéo tôi vào khu váy dạ hội, ôi nhìn lung linh quá, nhìn đẹp quá. Những màu sắc của quần áo làm tôi tạm quên đi chuyện trưởng thành mà Hinny nói.
Chúng tôi hòa vào dòng người nơi đây và bắt đầu tản ra để lựa những bộ váy áo mà chúng tôi yêu thích.
Sau một hồi vật vã, quay cuồng trong đống quần áo chúng tôi ra gặp nhau ở chỗ tính tiền. Tôi nhìn thấy Hinny rồi, nhỏ mặc một chiếc váy màu hồng phấn, ngắn đến đầu gối. Váy là dạng ôm lấy ngực không có tay trên thân váy là những đường ren màu đen tạo nên họa tiết nổi bật còn phần dưới xếp li xòe ra. Bộ váy nhìn đơn giản nhưng nó làm tôn lên dàn da trắng toát của nhỏ và thân hình chuẩn. Đi kèm cùng nó là chiếc vòng tay màu đen có nhiều vòng và đôi giày màu hồng phấn. Mái tóc màu nâu được nhỏ búi lên nhẹ nhàng, có vài lọn tóc xõa xuống và có một vương miện nhỏ trên đầu. Đôi mắt màu đỏ tràn ngập niềm vui, trông nhỏ thật dễ thương.
_Woa, bà đẹp quá. Sao bà lại đẹp được như vậy chứ - Hinny nhào vô tôi mà xem xét. Tôi cũng khá hài lòng khi nhìn vào gương và không chỉ mình Hinny, mọi người xung quanh đấy cũng khen tôi làm lòng tôi bay bay lên cao
Tôi lựa được một chiếc váy ngắn màu xanh dương - màu của biển sâu. Cũng giống nhỏ về độ dài của váy, chỉ đến đầu gối. Ở phần trên váy có tay ôm sát lấy cơ thể tôi, màu tối nên làn da trắng hồng của tôi được dịp khoe hết cỡ. Phần dưới váy màu xanh dương xếp li và xòe nhẹ tạo ra cảm giác thoải mái, chưa hết trên đấy còn có lớp ren màu đen làm cho chiếc váy trở nên tao nhã hơn. Đi kèm là chiếc vòng cổ đá saphier và đôi giày cao gót màu xanh dương. Tuy nhiên có một điều tôi không hài lòng đó chính là mái tóc của tôi, dù cho nó có suôn mượt, dù cho nó có thẳng tắp ngay hàng lối đi nữa thì màu cam của nó cũng làm cho người khác chói mắt.
_Đây, bà cài thêm cái này vô nữa nè - Hinny đưa cho tôi một cái vương miện nhỏ xinh, khác với nhỏ là màu trắng, cái của tôi màu xanh dương - trùng màu với cái vòng cổ tôi đang đeo.
_Bà cũng đẹp quớ trời quớ đất luôn ý nha - Tôi nháy mắt - Thế này thì cua hết mấy anh trong xóm rồi còn gì
Mặt Hinny đỏ hồng lên, nhỏ đang ngượng. hà hà, phen này phải chọc thêm quá. Nhưng tôi phải khựng lại vì trong người tôi không biết từ đâu mà 2 dòng khí nóng, lạnh nó chạy xung trong đó. Khó chịu nên tôi phải nhăn mặt lại. Lập tức Hinny nhìn tôi, đôi mắt đỏ của nhỏ nheo lại
_Sao thế? - Nhỏ đỡ lấy tôi khi mà chuẩn bị té
_Chẳng biết nữa, tự dưng thấy khó chịu, cảm giác như vừa được luộc xong rồi lại bị nhúng vào nước lạnh ý - Đôi mắt Hinny dịu xuống
_Bà thả lỏng và thở đi. Sắp tới rồi...sắp trưởng thành...- Hinny nói làm tôi chẳng hiểu gì, tôi làm theo lời nhỏ và thấy dễ chịu hơn
Chúng tôi nhanh chóng thanh toán, tôi nhìn đồng hồ, đã là 12h trưa. Bụng tôi sôi lên sùng sục vì thế tôi và Hinny quyết định sẽ xuống tầng 5 - tầng ăn uống. Bước vào thang máy, cái dòng khí nóng lạnh ấy đã thôi hành hạ tôi.
_Nè, trưởng thành là gì vậy Hinny? - Tôi hỏi khi cứ thắc mắc cái cụm từ ấy
_Hừm, câu này khó à nha. Thông tục là không được cho người dưới 18 tuổi biết bất cứ thông tin gì, chỉ có những người tối cao thì mới có quyền thôi. HIểu nôm na là bà sẽ thay đổi vào ngay mai vào chính cái giờ mà bà sinh ra. - Hinny nói làm tôi chẳng hiểu cái gì
Nào là tối cao, nào là thay đổi. Tối cao là ai mà thay đổi là thay đổi cái gì. Lời HInny nói làm tôi càng nôn nóng tới ngày mai hơn.
_Thôi bỏ đi, càng nói mình càng không hiểu -
Tinh - Tiếng thang máy. Chỉ chờ có thế, tôi kéo Hinny vào luôn một quán ăn. Chọn nhanh một phần ăn là thịt bò bít tết và nước gì nhỉ? Tôi đang phân vân không biết chọn nước gì thì cô nhân viên mỉm cười
_Quý khách không cần chọn nước. Hôm nay là thứ 7, chúng tôi phát nước miễn phí ạ. - Giọng cô ấy nghe dệ thương lắm cả nụ cười nữa. Đôi mắt đỏ của cô ấy tít lại. Tôi mà là con trai thì tôi gục mất.
_Vậy thì cho em một bít tết khoai tây chiên còn bà ăn gì á Hinny? - Tôi quay sang hỏi. Nhỏ này đang lơ đễnh chỗ nào ấy. Ui chùi, nhìn kìa, nhỏ đang ngắm trai và đang trong tình trạng nước miếng chảy thành dòng.
Tôi tắc lưỡi một cái rồi hét
_HINNY! - Nếu so tiếng hét của tôi và nhỏ thì tôi thua nhưng mà cũng đứng trên nhiều người chớ bộ. Điều này đã được chứng minh khi trong quán phát ra nhiều tiếng loảng xoảng của dao, nĩa rớt xuống
_Hả hả? Động đất? Sóng thần gì hả? - Hinny mặt ngơ ngác làm tôi phì cười
_Ăn gì gọi đi...còn nữa lau mép đi, toàn nước kìa - Tôi nói rồi cầm phần ăn đi thẳng bỏ Hinny ở lại còn đang ngơ ngác. Rồi được lúc sau khi đã an tọa nơi bình yêu thì cái con nhỏ mới
_Ế, ĐI ĐÂU MÀ NHANH THẾ? - Thật là làm cho người ta náo loạn mà.
Ăn uống no say và mua hết những vật dụng cần thiết cho buổi lễ ngày mai. Tôi và Hinny ra bãi giữ xe và chuẩn bị về nhà, nhưng đột nhiên tôi nhớ tới buổi hẹn với anh nên tôi nhìn đồng hồ, là 5h chiều. Vẫn còn sớm chán, nhưng tôi quyết định sẽ đi ăn kem đã
_Bà về trước nhé, mình đi ra chỗ này tí - Tôi nói và nhìn Hinny cười thật tươi mong nhỏ chịu.
Nghe tôi nói vậy, Hinny bỗng sụ mặt xuống và bĩu môi
_Gớm nào, đi gặp chàng chứ gì. Thôi được rồi...để con bạn này đi về trước...cho các người vui vẻ - Hinny nói rồi giật túi đồ trên tay tôi phóng lẹ. Ôi nghe giọng thì có vẻ giận vậy thôi chứ chẳng giận đâu. Tôi nói với theo
_TỐI TUI MUA KEM VỀ CHO BÀ
_DÂU NHÁ
Tôi chết cười với nhỏ này, đã giận thì giận đi cho đỡ tốn tiền mua kem. Đằng này lại còn dâu nữa chứ, tôi cũng phóng cái xe chạy trên không này ra quán kem. Tất cả sẽ xảy ra bình thường nếu như trên đường tôi không gặp một cảnh rất lạ
Đó là một cô gái cũng là tóc nâu, mắt đỏ nhưng cô ta đang chuẩn bị giở trò với một thằng bé. Điều mà tôi chưa bao giờ thấy ở đây, tệ nạn xã hội ở nơi chúng tôi sinh sống là không có - đó là điều tôi yêu thế giới này, không tội ác. Thật đáng sợ hơn là đôi mắt của cô ta là màu đỏ đặc quánh như máu, như lúc tôi khóc nó đen lại vậy. Tim tôi đập mạnh hơn, thằng bé sợ hãi, nó chỉ đứng đó và khóc. Ba mẹ nó đâu nhỉ? Lòng dũng cảm của tôi bỗng nổi dậy, tôi tắp xe vào bên đường và đi vào cái hẻm nhỏ ấy
_Hu hu, tha cho em...
_Hừ..hừ - Cái người con gái ấy kêu lên những tiếng đáng sợ, tôi...tôi không biết làm sao cả. Tôi nhìn quanh quất, không có một thứ vũ khí nào đế tự vệ hết. Thằng bé chắc đã thấy tôi nên thôi khóc và nhìn tôi khiến cho cô ta quay lại. Ôi cha mẹ ơi, nhìn cô ta thật đáng sợ. Đôi mắt của cô ta chỉ có mình màu máu và hàm răng cô ta chìa ra 2 cái răng nanh, thật kinh khủng. Tôi hoảng sợ, lùi lại
_haha, lại có con nhóc nào đây. Muốn cứu thằng bé à? - Cô ta tiến lại gần tôi...tôi sơ...tôi lùi lại không biết làm gì. Cô ta bắt đầu đưa mũi ngửi ngửi như cờ hó vậy. Điều đó làm tôi không khỏi kinh hãi
_haha, mày chưa trưởng thành. Thế thì mày làm gì được tao khi năng lực chưa hoàn thiện. - Cô ta tiếp tục cười và tôi không dám nhìn vào khuôn mặt cô ta nữa, tôi muốn ói quá khi đôi mắt của cô ta chãy từng dòng máu từ đấy. Cô ta dí sát mặt vào chiếc cổ của tôi...chân tôi run run đứng không vững
_Không..không...đừng...- Tôi hét lên khi 2 chiếc răng nanh của cô ta gần chạm đến cổ tôi. Thằng bé vẫn đứng đấy, nó quá sợ nên chẳng dám nói gì. 2 tay cô ta nắm chặt tay tay tôi, lạnh ngắt. Tôi sợ..
XOẸT XOẸT - Một quả cầu lửa ở đâu bay tới đánh bật cô ta ra khỏi người tôi. Tôi sững sờ, ngồi sụp xuống, chuyện gì...đang xảy ra. Từ đâu một người con trai tóc cam hạ cánh xuống, là anh, đúng rồi là anh. Tôi định chạy lại nhưng bước chân đã bị cản bởi cảnh tôi nhìn thấy. Anh không phải là anh, từ lưng anh có một đôi cánh màu trắng nó to như thiên thần nhưng đôi mắt của anh không phải là màu tím dịu dàng luôn nhìn tôi mà là màu xanh lá , dù nó vẫn còn tròng trắng nhưng thật dáng sợ. Và...mái tóc anh không phải là màu đỏ kiêu hãnh như thần Apolo nữa mà là màu cam chói lóa như tóc tôi vậy. Nói đúng hơn thì anh đang mang màu mắt và màu tóc giống với tôi bây giờ
Anh đi lại phía tôi, ôm tôi vào lòng dù cho tôi, vỗ vào tấm lưng đang run rẩy còn đang sững sờ. Tôi vừa nhìn thấy cái gì thế, cái quả cầu lửa mà tôi chỉ đọc trong truyền thuyết và nhìn thấy trong phim hoạt hình nay lại hiện trước mặt tôi. Cái cô gái bị anh đánh bằng cầu lửa bật vào tường và người người cô ta bắn lên những giọt máu...màu đen, nó bắn lên cả tôi...tanh nồng. Trông cô ta bị biến dạng đến phát sợ, 2 mắt đã trở lại có con ngươi và tròng trắng tuy nhiên nó lại trợn ngược, lưỡi thè ra...thật giống với bộ phim kinh dị
_Đừng sợ, đừng sợ. Đó chính là chúng ta - Anh ôm tôi và vỗ tấm lưng bé nhỏ của tôi nó đang rung lên vì sợ. Cuối cùng chúng tôi là loài gì vậy? Thằng bé thấy đã hết nguy hiểm nên chạy đi, chỉ còn mỗi tôi và anh ở đấy
Anh thu đôi cánh vào và trở lại hình dạng mà tôi vẫn thường hay thấy. Đúng rồi, Rin của tôi đây rồi. Anh thả tôi ra khỏi vòng ôm, tôi đưa tay lên mặt anh để kiểm chứng
_Chúng ta...là ai vậy? Chúng ta có gì khác họ, chúng ta thuộc dòng nào và những hình ảnh ban nãy là ảo tưởng phải không? - Tôi ngỡ ngàng, nói trong hoảng loạn
_Chúng ta không phải là người chúng ta là những thành phần của bộ tộc Flynn. Chúng ta khác họ vì anh và em cùng thuộc đấng tối cao. Ba mẹ chúng ta chính là đấng tối cao, ngày mai...ngày mai em sẽ biết rõ mọi chuyện hơn. Nào, bây giờ thì ngủ đi nhé -
Tôi chưa kịp hiểu hết lời anh nói, không phải là người làm tôi ngỡ ngàng hơn bao giờ hết. Nhưng mà anh đưa tay qua đầu tôi làm tôi buồn ngủ quá. Tôi chìm vào giấc ngủ và quên hết mọi việc xảy ra ngày hôm nay