"Lòng thù hận của con người đã biến ta thành một bóng ma.
Chỉ duy nhất một thứ có thể cứu rỗi ta; đó chính là tình yêu."
-The Phantom of the opera
----
Thuần Dương Thần không nhìn vào Mạc Kỳ Yến, ánh mắt cúi xuống trả lời:
"Còn một tỷ tỷ đã mất...!tên Thuần Cẩm Tú."
Mạc Kỳ Hạ vòng tay ôm lấy Thuần Dương Thần.
Gia cảnh của Thuần Dương Thần có chút phức tạp, đến cô cũng không biết rõ.
Mạc Kỳ Yến nhìn ra Thuần Dương Thần không muốn nói nữa, cũng không ép.
Tâm lý của con người thật sự rất khó đoán.
Nhưng Thuần Dương Thần là người yêu của Mạc Kỳ Hạ, cô cũng không muốn điều tra gì từ cô ấy.
Không nên để em gái mình dính vào chuyện này.
Mạc Kỳ Yến sau đó trò chuyện với em gái vài câu.
Mạc Kỳ Hạ rất bận, hai tỷ muội không phải khi nào cũng có thể trò chuyện.
Nhân lúc này hỏi han đối phương một chút.
***
Haruki Murakami viết một câu thế này:
"Nếu có thể yêu ai đó bằng tất cả trái tim, dù chỉ một người, cuộc đời bạn đã được cứu rỗi.
Kể cả khi hai người không cách nào đến với nhau."
Yêu có nhiều nghĩa, nhưng có lẽ khó nhất là một tình yêu biết buông tay đúng thời điểm.
Một tâm hồn đã bước vào bóng tối, đã chấp nhận bị vấy bẩn thì không cách nào được thanh tẩy.
Đừng quá ngây thơ mà nghĩ quái vật sẽ thành thiên thần.
Cho dù có đi chăng nữa, liệu thiên đường nào dung chứa?
Vị Thánh nào ban phước tạo đôi cánh cho quái vật?
Chỉ có thiên thần biến thành ác quỷ, không có ác quỷ biến thành thiên thần.
Có lẽ, trong thế giới vốn là địa ngục này.
Thế giới mà con người đua nhau gϊếŧ hại đồng loại.
Chỉ có tình yêu là sự cứu rỗi.
Không thể cứu rỗi một con quái vật bằng cách biến nó thành thiên thần.
Chỉ có thể tạo ra cái lồng, giam nhốt lại quái vật.
Tình yêu của Mạc Kỳ Yến không chứa dung từ, mà chính là những thanh sắt, là những trừng phạt.
Mạc Kỳ Yến sáng hôm nay dậy rất sớm, cô tập thể thao bằng máy chạy bộ.
Đầu óc bắt đầu suy nghĩ về vụ án Hầu Cường.
Rõ ràng thi thể Hầu Cường là nằm ở hiện trường thứ hai, vậy hiện trường thứ nhất là ở đâu? Muốn tuỳ ý tra tấn một người thì nơi nào là thích hợp nhất? Nhà hoang ư? Không, Mạc Kỳ Yến đã xem xét qua khu rừng, nơi này tuy vắng người nhưng không có nhà hoang nào cả.
Mạc Kỳ Yến bấm nút dừng máy chạy bộ.
Cô bước xuống, mở tủ lạnh tìm lấy chai nước, uống một hơi dài.
Tủ lạnh ư?
Cuối cùng đã nghĩ ra...
Để có thể giữ được tình trạng đông lạnh nitơ của Hầu Cường, thì hung thủ cần một chiếc xe đông lạnh.
Loại xe chuyên dùng để bảo quản thịt gia súc, vận chuyển cho các siêu thị hay hàng thịt.
Mạc Kỳ Yến tìm lấy điện thoại.
Ấn số gọi cho cảnh sát bên sở giao thông.
Bên kia vừa bắt máy thì Mạc Kỳ Yến nói ngay:
"Phiền anh gửi cho tôi báo cáo mất trộm xe trong một tuần nay, là loại xe tải đông lạnh! Cảm ơn."
Đồng nghiệp bên sở giao thông này đương nhiên biết đội trưởng Mạc, liền lập tức đồng ý.
Hẹn cô trưa nay sẽ gửi qua tổ trọng án.
Mạc Kỳ Yến khi tắt máy rồi liền trầm mặc.
Đã bốn ngày, hung thủ có thể xử lý được chiếc xe tải lớn như vậy không?
Sẽ rất khó, bởi xe cấu tạo bằng kim loại, cho dù có bị đặt bom mìn cũng vẫn chừa lại xác xe.
Đặt xe ở nơi nào đó sớm hay muộn cũng sẽ có người trông thấy.
Lý do Mạc Kỳ Yến cho rằng chiếc xe tải đông lạnh bị ăn cắp để làm công cụ gϊếŧ người là bởi, mua xe cần phải đăng ký.
Cần phải đến cửa hàng mua xe.
Khả năng để lại danh tính vô cùng lớn.
Một kẻ sát nhân thông minh sẽ ăn cắp xe.
Có thể là loại xe của công ty như siêu thị thay vì tư nhân.
Vì siêu thị cần vận chuyển thịt mỗi ngày, nếu mất xe đông lạnh họ sẽ tìm thay chiếc mới ngay.
Và ít nhiều không quan tâm đến chiếc xe cũ.
Tài xế sẽ có tâm lý, tài sản công ty bị mất cũng không mấy chú tâm.
Một chiếc xe đông lạnh thì phi tang ở đâu?
Nơi nào có thể xóa đi dấu tích một chiếc xe?
Giấu lá thì bỏ vào rừng!
Vậy nếu muốn giấu xe thì hãy bỏ vào bãi phế liệu xe cũ.
Mạc Kỳ Yến giật mình, đúng vậy! Nếu muốn giấu một chiếc xe tải, để nó biến mất thì chỉ cần bỏ vào bãi phế liệu xe.
Nơi đây trong thời gian nhất định sẽ tiến hành ép xe thành sắt vụng.
Mạc Kỳ Yến lập tức mở laptop, vừa gọi đến phòng cảnh sát.
"Nhanh! Lập tức gọi đến những bãi phế liệu xe.
Bảo họ không được phép tiêu hủy bất kỳ chiếc xe nào!"
Cảnh sát trực điện thoại còn chưa tỉnh ngủ.
Nghe đội trưởng Mạc gấp gáp như vậy liền giật mình.
"Tuân lệnh sếp!"
Cảnh sát lập tức cúp máy.
Mạc Kỳ Yến xem danh bạ các nơi nhận xử lý phế liệu.
Cô chia ra theo khu vực.
Cùng với những cảnh sát khác gọi điện yêu cầu dừng việc xử lý xe thành phế liệu.
Khi đã xong, Mạc Kỳ Yến tắm rất nhanh.
Thay đồ rồi bước ra ngoài.
Tuy nhanh nhưng vẫn là bộ trang phục chỉnh tề.
Cửa vừa mở liền trông thấy Tần Y Lạc đang vào nhà.
"Mạc cảnh quan...!đồng hồ đang chạy!"
Tần Y Lạc mỉm cười nói, chỉ ngón trỏ vào đồng hồ đeo tay của mình.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày nhìn Tần Y Lạc.
Không đáp trả, cứ thế bước thật nhanh.
Đồng hồ đang chạy, thời gian sẽ không chờ bất kỳ ai.
Phải nhanh hơn nữa.
Lịch trình thông thường với bãi phế liệu xe là một tuần một lần.
Bãi nhỏ thì một tháng hai lần.
Tần Y Lạc vẫn đặt nụ cười trên môi nhìn theo bóng lưng đối phương.
Tần Y Lạc có thể nhìn ra được trước 35 thế cục.
Để xem Mạc Kỳ Yến làm sao đối phó.
Cho dù Mạc Kỳ Yến tìm ra chiếc xe tải đó, tìm ra DNA của cô.
Thì Tần Y Lạc đã có cách ứng phó.
***
Mạc Kỳ Yến đến cảnh ty rất nhanh, cô hối thúc bên giao thông đưa báo án mất xe.
Xe mất thì nhiều nhưng loại xe đông lạnh thì rất ít.
Nhưng cũng cần thời gian để tra lại dữ liệu.
Mạc Kỳ Yến phân công một tổ viên ở lại chờ lấy báo cáo.
Cô cùng những người khác chia nhau đến các bãi phế liệu tìm.
Một chiếc xe tải đông lạnh.
Loại xe tải thường rất ít khi bị đưa vào bãi phế liệu hủy nguyên chiếc.
Trước đó người ta sẽ cố "luộc" máy móc xe trước.
Nên có thể nói, không khó để thu hẹp phạm vi tìm kiếm.
Nhân lực tổ trọng án có hạn.
Mạc Kỳ Yến phải phối hợp cùng phòng cảnh sát địa phương tiến hành tìm kiếm.
Trong cái nắng gắt của ngày hè, phải đi từng bãi phế liệu thật sự là cực hình.
Đến gần trưa, bên tổ giao thông đã đưa báo cáo xe tải đông lạnh bị ăn cắp.
Chỉ có năm chiếc...
Đúng là bình thường chả ai ăn cắp loại xe này.
Quá dễ bị bắt lại, giá thành không cao.
Thông qua bộ đàm cảnh sát, tổ giao thông đọc biển số của năm chiếc xe.
Những cảnh sát tham gia tìm kiếm lập tức lấy sổ tay ghi lại.
Phạm vi đã được thu hẹp đáng kể.
Nhưng Mạc Kỳ Yến vẫn cảm thấy chiếc đồng hồ đang chạy.
Hình ảnh Tần Y Lạc chỉ ngón tay vào đồng hồ khiến cô không làm sao quên được.
Mạc Kỳ Yến dừng chân.
Tần Y Lạc đã biết được cô sẽ tìm ra chiếc xe đông lạnh?
"Sếp Mạc!!! Đã tìm ra!!!"
Một tiếng hét lớn kéo Mạc Kỳ Yến về hiện tại.
Cô lập tức tiến đến.
Đập vào mắt Mạc Kỳ Yến là chiếc xe tải đông lạnh màu trắng.
Trên thân để tên một siêu thị.
Ông chủ bãi phế liệu vừa hút thuốc vừa nói:
"May cho các người, hôm nay đúng lịch chúng tôi nghiền nát nó rồi đấy!"
Mạc Kỳ Yến nhìn ông chủ bãi phế liệu, lập tức hỏi:
"Ông Trương, ông có nhớ ai đưa chiếc xe này đến không?"
Lão Trương liền gãi đầu, cố hồi tưởng lại.
"Rất ít người đưa loại xe đông lạnh đến đây bảo nghiền nát.
Nên tôi cũng ấn tượng đôi chút.
Để xem..." lão Trương dừng lại đôi chút.
Suy nghĩ vài giây tự tiếp lời: "là một cô gái, đến rất trễ.
Chừng 11, 12 giờ đêm gì đó! Cách đây ba bốn ngày..."
Cảnh sát viên bên cạnh ghi lại lời khai.
Mạc Kỳ Yến nhanh chóng hỏi tiếp:
"Ông có nhớ hình dáng cô ấy không?"
Lão Trương liền lắc đầu.
"Cô ấy ăn mặc như nhân viên trong kho đông lạnh.
Đầu có bao nilon búi lại tóc.
Tay đeo găng cao su.
Cô ấy bảo được tài xế nhờ đưa đến đây hủy xe."
Lúc này người bên đội giao thông gọi đến cho Mạc Kỳ Yến.
Họ thông báo từ camera giao thông trông thấy chiếc xe này xuất hiện ở khu vực xảy ra vụ án.
Vì đoạn đường vào rừng không có camera, cách đó hơn 10 km mới có.
Vốn một ngày có hàng ngàn chiếc xe qua lại nên trước kia không thể thu được gì.
Giờ lại xác nhận được có chiếc xe này xuất hiện.
Đây không thể là trùng hợp.
Mạc Kỳ Yến cảm ơn lão Trương.
Rồi nhìn sang thủ hạ lên tiếng:
"Gọi pháp y đến đây!"
"Vâng."
Cô không tin một người ngồi trong xe cả buổi, lại không có dấu vết gì.
Thuần Dương Thần rất nhanh đã đến, tay cầm theo vali tác nghiệp.
Mái tóc đã được cột cao.
Họ bắt đầu bằng việc đóng lại cửa thùng xe đông lạnh, rồi dùng Luminol xét nghiệm vết máu.
Quả nhiên trong thùng xe có rất nhiều vết máu.
Nhưng có thể là máu động vật.
Bởi đây là xe chuyên chở thịt sống.
Ở phần ghế tài, tìm ra vài sợi tóc.
Dấu vân tay.
Tuy vậy dấu vân tay có thể từ tài xế trước để lại.
Theo lời tả của lão Trương thì người nữ kia đã đeo găng.
"Mất bao lâu để xét nghiệm DNA từ tóc!"
Mạc Kỳ Yến hỏi.
Thuần Dương Thần gấp sợi tóc cho vào túi.
Lên tiếng:
"Nửa ngày, tức là đến chiều."
Mạc Kỳ Yến nhíu mày.
Cô lấy một chiếc túi nhựa từ túi áo trong đưa cho Thuần Dương Thần.
Bên trong có một sợi tóc.
"Cùng lúc xét nghiệm luôn sợi tóc này, xem có trùng DNA không."
Thuần Dương Thần nhận lấy, không hỏi lại bất cứ điều gì.
Đêm qua, khi Tần Y Lạc đi ngủ.
Mạc Kỳ Yến đã dán miếng định vị.
Lấy một sợi tóc và mẫu vân tay của cô.
Tần Y Lạc không phải kẻ ngốc, cô đương nhiên biết Mạc Kỳ Yến đã làm những việc này.
Tất cả đều trong dự đoán của cô.
Buổi chiều hôm nay, Mạc Kỳ Yến không ăn gì mà chỉ gọi cà phê.
Cô cảm giác trong lòng nôn nao khó tả.
Hình ảnh Tần Y Lạc chỉ tay vào đồng hồ cứ thế hiện lên.
Đồng hồ đang chạy!
Điện thoại chợt rung lên.
Là Tần Y Lạc gọi cho Mạc Kỳ Yến.
Mạc Kỳ Yến bắt máy.
Tần Y Lạc chủ động lên tiếng:
"Mạc cảnh quan có biết một trò chơi không?"
Tần Y Lạc ẩn ý hỏi.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày, cô gái này muốn nói gì:
"Bác sĩ Tần xin nói rõ."
Tần Y Lạc thoáng cười, cô có chút bỡn cợt: "Ba chiếc cốc hệt nhau, chỉ một chiếc cốc chứa vật bên trong."
Mạc Kỳ Yến im lặng.
Đây là ý gì?
Ba vật giống nhau chỉ một vật chứa đồ?
"Tích tắc! Tích tắc!!!" Tần Y Lạc giả tiếng đồng hồ.
"Mạc cảnh quan, cô đã hết thời gian."
Tần Y Lạc nói xong, liền cúp máy.
Thuần Dương Thần lúc này xuất hiện.
Hàng chân mày nhíu lại lên tiếng:
"Sợi tóc trong xe.
Và sợi tóc Mạc cảnh quan đưa tới trùng DNA với nhau.".