"Cái ác không phải là mối đe dọa thực sự đối với thế giới này.
Sự ngu ngốc cũng có sức tàn phá ngang ngửa với cái ác, có thể hơn thế nữa, và sự ngu dốt còn phổ biến hơn rất nhiều so với cái ác." - Jim Butcher
----
Mạc Kỳ Yến từ năm giờ sáng đã tỉnh giấc, cô không thể ngủ được, những cơn ác mộng chưa bao giờ thôi quấy rầy cô.
Mạc Kỳ Yến chưa từng thử đi khám tâm lý, nhưng hẳn cô đã rơi vào chứng PTSD.
Con người không ngừng đặt tên cho những triệu chứng tâm lý, rồi gôm chung những người có bệnh đó vào một hệ thống chữa trị.
Nếu may mắn gặp một bác sĩ tâm lý tận tâm thì không sao nhưng nếu là một gã bác sĩ lười nhác thì đơn thuốc mà người bệnh uống được phát ra như một cái máy.
Nghĩ đến đây vô thức hình ảnh Tần Y Lạc xuất hiện trong tâm trí cô.
Bác sĩ Tần đó đã từ chức ngay sau vụ án họ Diệp.
Có phải đây là cách Tần Y Lạc tự trừng phạt bản thân mình?
Mạc Kỳ Yến thả một hơi thở dài vào hư không, mỗi sáng thức dậy luôn là một mình trong căn phòng trống.
Vài tháng nữa cô bước vào tuổi 30.
Nhưng bản thân dường như hệt căn phòng của chính cô, chẳng có gì ngoài một cái giường để ngủ, tựa như một cái giếng đã cạn khô.
Mọi niềm vui trên thế gian này chẳng thể nào như mưa mà rơi vào cái giếng ấy.
Tại sao người mang tổn thương từ người khác lại tự làm bản thân thêm tổn thương như thế.
Sống một mình cũng đã lâu nhưng khó mà gọi cuộc sống của Mạc Kỳ Yến là tự do tự tại.
Vốn dĩ trên đời làm gì có cái gọi là tự do, người ta chỉ đi từ sự thỏa hiệp này sang sự thỏa hiệp khác.
Đi từ hình thái tổn thương này sang hình thái tổn thương khác mà thôi.
Mạc Kỳ Yến đứng trước gương, cô tự cởi đi chiếc áo phông đang mặc trên người, cô quan sát cơ thể in hằn vô số vết sẹo trước gương.
Từng có thời gian dài Mạc Kỳ Yến vô cùng tự ti với cơ thể này.
Cô không dám cởϊ áσ khi quan hệ với nữ nhân.
Cô sợ ánh mắt hoảng sợ của đối phương khi nhìn thấy, suy cho cùng khi đã lên giường với ai đó cô ít nhiều đã có tình cảm với họ.
Chính vì thế Mạc Kỳ Yến lại càng tự ti hơn, càng tự ti càng lãnh đạm.
Cho đến khi cô gặp Tần Y Lạc, nhớ năm năm trước Tần Y Lạc vẫn như hiện tại, luôn khoác lên người dáng vẻ vân đạm phong khinh, nội tâm Tần Y Lạc trên đời e chẳng ai có thể nhìn thấu.
Mạc Kỳ Yến khi đó chưa từng nghĩ sẽ nảy sinh quan hệ tình một đêm với Tần Y Lạc.
Với tính cách nghiêm nghị của Mạc Kỳ Yến thì vốn cô cũng chẳng thích tình một đêm, càng không thích những người cao hứng sẽ châm chọc người khác như Tần Y Lạc nhưng hóa ra Tần Y Lạc là ngoại lệ duy nhất trong đời Mạc Kỳ Yến.
Tần Y Lạc đêm đó muốn cởi cút áo sơ mi của Mạc Kỳ Yến, tay cô không tự chủ mà cản lại.
Tần Y Lạc lúc đó lên tiếng:
"Trên người tôi cũng từng có sẹo, chỉ là không quá nặng nên đã thẩm mỹ che đi.
Mọi vết sẹo điều có vẻ đẹp của riêng nó."
Mạc Kỳ Yến lúc đó có chút ngây người, làm sao Tần Y Lạc biết trên người cô có sẹo?
Thế rồi những cử chỉ ôn nhu như rượu làm Mạc Kỳ Yến say lúc này không hay, nhẹ nhàng đã cởi đi được chiếc áo giáp phòng thủ bên ngoài của Mạc Kỳ Yến.
Lúc đó họ chưa biết gì về nhau.
Chưa bao giờ có ai nhẹ nhàng với Mạc Kỳ Yến như thế.
Ánh mắt Tần Y Lạc chưa bao giờ quan sát những vết sẹo của Mạc Kỳ Yến, tựa như chúng chưa bao giờ tồn tại, đêm đó chỉ có ánh mắt họ liên kết với nhau.
Tổn thương gắn liền tổn thương.
Lúc đó, Mạc Kỳ Yến giấu đi thân phận cảnh sát còn Tần Y Lạc thực tâm không nghĩ người cô quan hệ là con gái của Mạc Thái Long và Kỳ Thức Nhàn.
Năm năm trước Tần Y Lạc là Tần Y Lạc, còn Mạc Kỳ Yến là Mạc Kỳ Yến.
Còn bây giờ Tần Y Lạc là sát nhân liên hoàn, còn cô là một cảnh sát.
Mạc Kỳ Yến thả một hơi dài, càng thân cận Tần Y Lạc thì cô ta càng châm chọc cô, trong thế giới này từ khi nào sự lương thiện bị cho là ngu ngốc đến thế? Nếu lương thiện là ngu ngốc thì cô mặc kệ người khác nói.
Từ nhỏ đến lớn, Mạc Thái Long luôn dạy cô phải không từ thủ đoạn với người khác.
Cô chưa bao giờ ưa thích loại suy nghĩ này.
Đến cùng chẳng phải kẻ mà ta lừa được đều là người đặt niềm tin vào ta hay sao.
Lương thiện là một lựa chọn.
Ai cũng có tổn thương của họ nhưng không phải ai cũng để lại xác hàng đống người sau lưng mình.
Mạc Kỳ Yến ngưng dòng suy nghĩ miên man, hôm nay cô đã được phục chức.
Có những thứ phải kết thúc thôi.
Không lâu sau Mạc Kỳ Yến đã thay trang phục chỉnh tề, một chiếc sơ mi đen như thường thấy.
Cô lái xe đến sở cảnh sát.
---
Lâm Khiêm Dật thần sắc hôm nay bội phần vui vẻ, nếu so với hôm trước thì như một người khác.
Anh đang vừa đọc tài liệu bên pháp y gửi đến, bên phòng pháp y đang bị thiếu nhân lực trầm trọng.
Dẫn đến một số xét nghiệm bị trễ ngày, Lâm Khiêm Dật uống một ly cà phê nóng, tiếp tục đọc các báo cáo.
Lúc này cánh cửa bật mở đột ngột, người xông vào là Duẫn Phong Hùng, người mang cấp bật thanh tra.
"Tôi nghe nói chiều hôm qua anh tìm sở trưởng để loại Mạc Kỳ Yến ra khỏi danh sách nghi phạm?" Duẫn Phong Hùng nói.
Thái độ vẫn trịnh thượng như mọi khi.
Lâm Khiêm Dật đã đoán trước, anh từ tốn trả lời: "Ngón tay của Mạc Kỳ Yến vài tuần trước bị thương nặng, còn vân tay trên hung khí thì nguyên vẹn, dựa theo kết luận của pháp chứng thì cô ấy vô tội."
Lời này vừa nói ra Duẫn Phong Hùng liền cau mày tức giận.
"Lâm đội trưởng, anh không hỏi qua tôi trước đã đi gặp sở trưởng?" Duẫn Phong Hùng nhấn mạnh từng lời: "Không còn để tôi trong mắt?"
Nghe đến đây Lâm Khiêm Dật cười lạnh:
"Duẫn thanh tra, vụ án này từ đầu Tống sở trưởng đã muốn tôi báo cáo trực tiếp, nếu cảm thấy không hài lòng thì tìm Tống sở trưởng lý luận." Lâm Khiêm Dật nói, anh uống một ngụm cà phê.
"Với lần sau vui lòng gõ cửa trước khi vào, bên ngoài có viết hàng chữ đó đấy nếu Duẫn thanh tra."
Lâm Khiêm Dật mỗi lời càng chọc tức Duẫn Phong Hùng, ngũ quan của Duẫn Phong Hùng bây giờ đã thật sự khó coi.
Hắn hừm lạnh một tiếng rồi bước ra khỏi phòng.
Trái với dáng vẻ của Duẫn Phong Hùng thì Lâm đội trưởng vô cùng đắc ý, từ lâu anh đã quên rằng Duẫn Phong Hùng chỉ lớn hơn anh một cấp bật, sở trưởng trước kia còn có thể bao che cho hắn, giờ đây thành phố đã điều sở trưởng tới đến.
Chỉ một đêm mọi thứ đã khác hẳn, để rồi sao Duẫn Phong Hùng còn tự đắc được bao lâu.
Suy cho cùng Lâm đội trưởng là một cảnh sát chính trực, nhưng lại không đủ dũng khí chống lại cường quyền.
Cho dù luôn miệng chửi Duẫn Phong Hùng là ngu dốt thì cũng chỉ dám nói sao lưng.
Chẳng phải đó là tiếp tay cho hắn hay sao?
Lâm đội trưởng cảm thấy thật sự thỏa mái, đã lâu rồi mới được trở lại là chính mình.
Anh bước đến cửa sổ nhìn xuống bãi đậu xe, Mạc Kỳ Yến đã đến nơi, vẫn là chiếc Toyota cũ kỹ cùng tác phong nghiêm cẩn như mọi khi.
Nhìn Mạc Kỳ Yến, Lâm Khiêm Dật nhận ra sự lương thiện cũng cần có thủ đoạn của nó để tự vệ.
Lâm Khiêm Dật lấy di động, gửi một đi tin nhắn.
Mạc đội trưởng đã được phục chức.
Tống sở trưởng đã đến nhận chức.
Người nhận: Bác sĩ Tần
-----
Cao Thành đã đứng đợi sẵn ở tổ công tác, anh vô cùng mong chờ Mạc đội trưởng trở về.
Từ ngày Mạc Kỳ Yến bị đình chức, Cao Thành luôn bất mãn với Duẫn Phong Hùng, xa hơn là cả với sở trưởng cũ.
Lúc này cửa phòng bật mở, người bước vào là Mạc Kỳ Yến.
Mọi người liền lập tức vỗ tay.
"Mạc đội trưởng!" Cao Thành vui mừng nói.
Mạc Kỳ Yến nhìn đồng đội của mình, nói cho cùng ít ra trong sở cảnh sát này cũng có những người thật sự chính trực.
"Đã làm mọi người lo lắng." Mạc Kỳ Yến nói.
"Vụ án của Trương Ninh thế nào rồi?" cô hỏi, Trương Ninh là một trong những người theo Mạc Kỳ Yến lâu nhất, cái chết của Trương Ninh quả thực khiến Mạc Kỳ Yến đau lòng không ít.
"Phía Lâm đội trưởng nghe đâu vẫn còn đang điều tra."
Mạc Kỳ Yến gật đầu.
"Bản báo cáo hiện trường hôm trước có chưa?" Mạc Kỳ Yến hỏi, cô bắt đầu trở lại công việc của mình.
"Bên pháp y đang quá tải, nên hiện tại chỉ có sơ bộ về kết quả máu."
Mạc Kỳ Yến gật đầu, cô tiến đến tấm bản lớn mà họ dùng để dán ảnh hiện trường lên trên.
Vì hôm nay cô mới phục chức, hôm qua thì Tần Y Lạc đã được lấy khẩu cung.
Nghe nói bác sĩ Thuần không thể phụ trách vụ án này nên đã chuyển qua cho bác sĩ Cao.
Mạc Kỳ Yến thì có chút không tin tưởng năng lực người này.
"Cao Thành, phiền anh gửi đoạn video lấy lời khai của bác sĩ Tần đến cho tôi."
Mạc Kỳ Yến nói, cô bước vào phòng làm việc riêng của mình.
Ngồi trên ghế, tay nhanh nhẹn cột lại mái tóc dài.
Gương mặt Mạc Kỳ Yến lúc nào cũng nghiêm túc, thói quen gõ nhịp ngón tay sẽ xuất hiện khi Mạc Kỳ Yến tập trung.
Mạc cảnh quan thao tác trên máy tính, mở một số thư mục, vì không được tận mắt xem hiện trường tại nhà hàng kia nên chỉ có thể xem lại ảnh chụp của đội pháp chứng.
Với nhiều góc chụp khác nhau, dựa trên những vết cắt, sự bày trí.
Mạc Kỳ Yến thả một hơi dài.
Đây là tác phẩm của Tần Y Lạc.
Người bị cô ta bắt là bác sĩ họ Đông Phương kia.
Có điều Tần Y Lạc còn tự mình đóng vai nhân chứng hiện trường, đây rõ ràng là muốn công khai khiêu chiến hung thủ kia.
Việc dùng lại nguyên liệu đã làm cho thấy Tần Y Lạc muốn chứng minh bản thân còn giỏi hơn hắn.
Tần Y Lạc tâm cao khí ngạo còn không sợ chết ư?
Lúc này thư điện tử được Cao Thành gửi đến, là thư chứa đoạn video phỏng vấn Tần Y Lạc.
Mạc Kỳ Yến bắt đầu xem lại đoạn video lấy lời khai hôm qua.
Mọi thứ rất bình thường, Tần Y Lạc ngữ khí ôn hòa, vẫn là dáng vẻ lịch sự nhã nhặn.
Cho đến khi một cảnh quan đặt câu hỏi:
"Bác sĩ Tần, tại sao cô lại muốn thuê nhà hàng kia?"
Tần Y Lạc ôn nhu cười, cất lời:
"Nơi đó có sân nhỏ, rất tiện để trồng một số rau củ."
Nghe đến đoạn thoại này, Mạc Kỳ Yến liền tua lại, lần nữa tập trung nghe - nhìn đoạn video, rồi lần nữa lặp lại đoạn đối thoại trên.
Tần Y Lạc dựa vào ghế, một tay đặt lên bàn, một tay khoanh trước ngực, hoàn toàn thỏa mái.
Nhưng đến khi trả lời về câu hỏi kia ngón tay lại gõ nhịp lên bàn, đây chẳng phải là bắt chước lại thói quen của Mạc Kỳ Yến ư?
Mạc Kỳ Yến cau mày suy tư.
Cô nhớ đến lời của Tần Y lạc rằng hung thủ thật ra ở rất gần cô.
Hắn đã liên tục quan sát cô từ rất lâu rồi.
Mạc Kỳ Yến lúc này nhớ tới mấu chốt của vụ án là tại sao không thể tìm ra danh tính nào của các nạn nhân trước? Tại sao họ cứ như không tồn tại.
Bởi vì họ đã bị nuôi nhốt từ rất lâu rồi.
Giống rau được vung trồng chăm bón.
Lúc này Mạc Kỳ Yến chợt nhớ đến yêu cầu mở rộng điều tra nhân thân nạn nhân của cô liên tục bị Duẫn Phong Hùng bác bỏ.
Thậm chí hắn còn dùng quan hệ để bắt cô từ chức.
Tại sao cô chưa bao giờ đặt giả thuyết nghi ngờ Duẫn Phong Hùng có liên can?
------.