Trong một số trường hợp, sự tồn tại của một người sẽ làm thương tổn người khác.
- Phía nam biên giới, phía tây mặt trời | Haruki Murakami
---
Mạc Kỳ Hạ ngồi ở phòng riêng tại tòa nhà Mạc thị tập đoàn.
Cách bày trí cực độ tao nhã, đây chính là thiết kế dựa trên truyền thống của hai gia tộc Mạc - Kỳ gia cùng kết hợp với nét hiện đại.
Bước vào phòng làm việc của Mạc Kỳ Hạ giống như vào một thế giới khác.
Có những bức thủy mặc đáng giá bằng hai năm tiền lương của người khác.
Nhưng Mạc Kỳ Hạ với nơi này muôn vàn nhàm chán bởi đây đều là ý của Mạc gia phụ mẫu.
Họ muốn con gái mình dù có nắm quyền cũng phải hiểu mọi thứ đều phải do cha mẹ ban cho.
Bàn làm việc của Mạc Kỳ Hạ sau lưng là khung kính lớn, dễ dàng ngắm nhìn toàn bộ ngã tư lớn bên dưới.
Còn trước mặt là hai chữ lớn "Mạc - Kỳ" được làm nổi đặt lên tường.
Tựa hồ một áp lực vô hình mà cô phải đối mặt hằng ngày khi đến nơi này.
Đôi lúc Mạc Kỳ Hạ cảm nhận rõ, cô được sinh ra chỉ nhằm mục đích duy nhất là duy trì nồi giống cho Mạc Thị.
Mạc Kỳ Hạ cất lại di động vào túi xách, cô định rời đi để đến gặp Thuần Dương Thần.
Chưa kịp đứng lên khỏi ghế thì cửa phòng cô bật mở.
Mạc Kỳ Hạ khẽ cau mày, không ai dám tùy tiện xông vào phòng của cô.
Trừ hai người...
Mạc Thái Long bước vào, như dự đoán.
Mạc Kỳ Hạ đứng dậy khỏi ghế như một quy cũ.
Mạc Thái Long thật sự tuổi càng già càng uy phong, đi kèm một vệ sĩ.
Mạc Thái Long tuổi đã gần 60 nhưng vẫn tráng kiện, mái tóc đã bạc, gương mặt chữ điền với hàng chân mày rậm lưỡi kiếm khiến dáng vẻ thêm đôi nét đáng sợ.
Mạc chủ tịch mặc bộ âu phục đen đắc tiền, đi kèm chiếc cà vạt màu xám.
Mọi thứ ở Mạc Thái Long đều cho thấy thuộc tầng lớp nắm quyền thống trị.
Hay nói cách khác, là người xem việc điều khiển người khác là trò vui.
Mạc Thái Long chậm rãi bước đến, gương mặt nghiêm khắc nhìn về phía Mạc Kỳ Hạ.
"Dạo này con hay bất chợt rời khỏi Mạc Thị." Mạc Thái Long nói.
Ánh mắt nhìn về hướng Mạc Kỳ Hạ, rồi nhìn sang bức tranh thủy mặc bên trái.
Mạc Kỳ Hạ trước kia còn bị khí thế này làm run sợ, nhưng giờ đã khác.
Có thể nói sự tự tin của cô về bản thân đã bắt đầu xuất hiện.
"Cha, công việc ở Mạc Thị con đều sắp xếp ổn thỏa nên mới rời đi." Mạc Kỳ Hạ nói, cô đưa ra lý lẽ hợp tình lý.
Luận về năng lực làm việc cô chưa hề khinh suất.
Mạc Thái Long không phản ứng.
Mắt vẫn nhìn về bức tranh thủy mặc.
"Thế à?" ông cất lời.
Chỉ hai tiếng nhưng nặng nề giễu cợt.
"Hạ Nhi, chị của con đã làm ta thất vọng.
Con cũng thất hậu quả rồi đấy." Mạc Thái Long trầm giọng nói.
Lời này là đe dọa, hẳn Mạc Thái Long đã biết quan hệ giữa cô và Thuần Dương Thần.
Đều này Tần Y Lạc đã tính từ trước, đó là lý do bác sĩ Tần chuyển giao cổ phần trong tay cô cho Thuần Dương Thần, số cổ phần đó là kim bài miễn tử mà Mạc Thái Long sẽ không dám đụng vào Thuần Dương Thần.
Chỉ có thể nói Tần Y Lạc luôn nắm vững thế cục trong lòng bàn tay.
Mạc Kỳ Hạ trong lòng dâng lên ý phản bác nhưng chợt nhớ đến lời của bác sĩ Tần hôm trước.
Cô ấy đã nói Mạc Thái Long sẽ tìm đến, cô ấy cũng đã căn dặn cô phải ẩn - nhẫn.
Ẩn đi suy nghĩ chống đối để không ai đọc tâm được cô, nhẫn đi hành vi muốn phản kháng để đợi thời cơ.
Mạc Kỳ Hạ kiềm lại cảm xúc trong lòng.
Nhẹ giọng lên tiếng:
"Cha, con xin lỗi." Mạc Kỳ Hạ nói.
Mạc Thái Long nghe lời này bề ngoài vẫn trầm ngâm như cũ.
Vài giây sau hướng về phía nhi tử.
"
"Đổi bức của Tề Bạch Thạch thành bức Ngộ Long."
Mạc Thái Long nói, giọng điệu là ra lệnh.
"Vâng." Mạc Kỳ Hạ đáp.
Mạc Thái Long ánh mắt trực diện quan sát nhi tử.
Thể hiện rõ sự đàn áp, Mạc Kỳ Hạ cảm nhận được loại khí thế đó, phải ẩn nhẫn, phải ẩn nhẫn.
Mạc Kỳ Hạ tự nhắc nhở bản thân.
Cô bây giờ vẫn chưa đủ khả năng chống đối lại Mạc Thái Long.
Điều duy nhất có thể làm là đừng biến bản thân thành con mồi.
Chẳng phải để rời nước Ngụy, Tôn Tẫn phải giả điên đấy sao?
Mạc Thái Long quan sát hồi lâu, không lên tiếng, xoay người rời đi.
Khi cửa phòng đóng lại.
Mạc Kỳ Yến vô thức cười nhạt.
Bức thủy mặc Ngộ Long kia có nghĩa là "Gặp rồng".
Bức tranh diễn tả cảnh người phàm trông thấy rồng xuất hiện liền quỳ xuống bái lạy.
Hàm ý rõ ràng, cô không thể nào chống lại được Mạc Thái Long, cô chỉ là người phàm mắt thịt phải quỳ bái.
Tại sao cha ruột của cô luôn đối xử với cô chẳng hơn kém gì một thuộc hạ.
Cái gọi là tình thân chưa bao giờ tồn tại trong Mạc gia.
Chỉ có điều, nếu Mạc Thái Long tự cho mình là rồng, thì cô đã chuẩn bị cái gọi là "đồ long".
Mạc Kỳ Hạ duy trì lại hơi thở.
Rất nhanh đã trấn tĩnh lại bản thân.
Cô khoác hờ áo khoác măng tô lên vai, tay cầm túi xách bước ra ngoài.
Vệ sĩ của cô chờ sẵn phía cửa liền đi theo.
Đây là người của Nguyễn Lịch Đình đề cử.
Nhắc đến Nguyễn luật sư, đã lâu rồi chưa gặp người này.
Chừng mười phút sau chiếc Rolls-Royce Phantom rời khỏi Mạc Thị.
Mạc Kỳ Hạ ngồi bên trong, cô đang đến đón Thuần Dương Thần đi thăm Tần Y Lạc.
Thuần Dương Thần đã chờ ở bên ngoài đồn cảnh sát, trông thấy chiếc xe quen thuộc liền nóng vội.
Tần Y Lạc bị tai nạn, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng khiến cô lo lắng vô cùng.
Xe vừa dừng Mạc Kỳ Hạ tự mình mở cửa không đợi vệ sĩ.
"Dương Thần, mau lên xe." Mạc Kỳ Hạ nói.
Thuần Dương Thần gật đâu vài cái rồi nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Mạc Kỳ Hạ.
Tài xế đã được biết địa chỉ bệnh viện liền vội vàng lái xe đi.
Đây là tài xế thân cận có thể tin tưởng được của Mạc Kỳ Hạ.
Thuần Dương Thần lo lắng, tay lại xoa vào nhau, Mạc Kỳ Hạ nhẹ nhàng len vào nắm lấy tay đối phương.
"Ngoan, sẽ ổn thôi." Mạc Kỳ Hạ nói, cô khẽ hôn vào đầu đối phương.
Thuần Dương Thần cũng vì tâm trạng lo lắng mà siết chặt lấy ngón tay của Mạc Kỳ Hạ, trong tâm can của cô lúc này chỉ có mỗi mình Mạc Kỳ Hạ là chỗ bám víu duy nhất.
Mạc Kỳ Hạ nhìn Thuần Dương Thần, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Cô thật sự muốn dùng cả đời bảo hộ Dương Thần, đây là người duy nhất cô cảm thấy được thế nào là tình yêu.
Tại sao cô lại sinh ra trong Mạc gia, tại sao phụ mẫu thân sinh lại không thể đơn giản yêu thương con cái của họ? Mạc Kỳ Hạ trong lòng nghĩ về chuyện khi nãy lại không nhịn được mà u buồn.
Cô nhớ đến lời của Tần Y Lạc, những gì mà họ đã nói cả đêm khi đó.
Tự do phải từ tay mình giành lấy.
Chỉ như thế mới bảo vệ được người mình yêu thương.
Chừng nửa tiếng sau đã đến bệnh viện, Thuần Dương Thần hối hả tìm đến phòng bệnh.
Đi sau là Mạc Kỳ Hạ, họ đến phòng 303, đó là phòng Mạc Kỳ Yến đã sắp xếp cho Tần Y Lạc.
Căn phòng riêng biệt đắc tiền.
Đến trước cửa phòng, qua ô cửa kính Thuần Dương Thần trông thấy Mạc Kỳ Yến đang nắm lấy tay chị mình.
Còn Tần Y Lạc vẫn còn đang thϊếp đi, Thuần Dương Thần nhìn thấy cánh tay phải kia đang cố định bởi đinh ốc xuyên qua da sắc mặt liền sợ hãi.
Cô biết đó là chấn thương không hề nhẹ.
Mạc Kỳ Hạ ở bên cạnh liền ôm lấy đôi vai đang run rẩy của người mình yêu.
Mạc Kỳ Yến bên trong thấy được bóng người liền quay lại, cô nhẹ nhàng đặt tay Tần Y Lạc xuống giường rồi đứng dậy.
Khẽ mở cửa lên tiếng:
"Bác sĩ Tần đang ngủ, chúng ta đứng bên ngoài nói chuyện sẽ tốt hơn."
Mạc Kỳ Yến nói.
Thuần Dương Thần vội vàng hỏi:
"Chị tôi sao rồi?"
Trước lời này Mạc Kỳ Yến tuy đau lòng vẫn phải tự mình nói rõ.
Cô mang chuẩn đoán của bác sĩ Mao nói lại với Thuần Dương Thần, chỉ giấu đi việc thận bị mất.
Thuần Dương Thần nước mắt lưng tròng.
"Nói như thế tay chị ấy bị phế rồi?" Thuần Dương Thần nói.
Răng cắn chặt vào nhau.
Mạc Kỳ Yến thở dài, cô gật đầu.
Trong lòng Mạc Kỳ Yến đau đớn không kém gì Thuần Dương Thần, Tần Y Lạc lại còn vì cô mà bị thương.
"Người tông vào chị tôi là ai?" Thuần Dương Thần hỏi.
Trong tâm can Thuần Dương Thần bây giờ chỉ muốn gϊếŧ chết kẻ đó.
"Phía cảnh sát đang điều tra." Mạc Kỳ Yến nói, câu này chẳng khác nào đang thừa nhận không hề biết kẻ đó là ai.
Thuần Dương Thần trong mắt xuất hiện câm phẫn.
Mạc Kỳ Hạ bên cạnh vội vàng trấn an.
"Dương Thần, chị sẽ giúp một tay." Mạc Kỳ Hạ nói, nhưng Thuần Dương Thần lúc này đã rơi vào vùng đất của riêng cô.
"Cảnh sát vô dụng, tôi thà tự mình tìm gϊếŧ kẻ đó!" Thuần Dương Thần lạnh lùng nói, từng lời từng chữ chứa đầy sát khí.
Khiến người khác không lạnh mà run.
Sát khí trong lời này không hề ít.
Đây là lần đầu tiên Mạc Kỳ Hạ trông thấy biểu cảm này của đối phương khiến cô thoáng giật mình.
Mạc Kỳ Yến nói là cảnh sát, đã gặp qua không ít dạng người nhưng chưa từng gặp một người tự kỉ lại có sát ý.
Họ không nghĩ đến hài tử này lại có thể có muốn gϊếŧ người.
"Dương Thần, đừng hồ nháo." một giọng nói yếu ớt vang lên, là Tần Y Lạc.
Lời của Tần Y Lạc tức thời kéo Thuần Dương Thần về hiện tại.
Thuần Dương Thần bước vào trong, ánh mắt đau lòng nhìn Tần Y Lạc.
"Chị..." Thuần Dương Thần khẽ gọi.
Tần Y Lạc thoáng cười, cô chậm rãi đưa tay trái xoa lấy mái tóc ngắn của đối phương.
"Thật hư, nếu em gϊếŧ người thì Kỳ Hạ phải làm sao?" Tần Y Lạc nhẹ nhàng lý giải.
Thuần Dương Thần im lặng, cúi gục đầu.
Như một hài tử mắc lỗi.
Mạc Kỳ Yến đứng cạnh quan sát, chuyện xảy ra khi nãy đã khiến cô nghĩ khác hoàn toàn về Thuần Dương Thần.
"Bác sĩ Tần, chị thấy sao rồi?" Mạc Kỳ Hạ hỏi.
Cô đứng bên cạnh Thuần Dương Thần, mà Thuần Dương Thần lúc này như đứa nhỏ, ôm chặt tay trái Tần Y Lạc không rời.
"Nói là không sao thì là nói dối, bất quá chỉ một cánh tay không ảnh hưởng gì nhiều đâu."
Tần Y Lạc nói, lời lẽ giống như chỉ trầy ngoài da.
Mạc Kỳ Hạ nhìn Tần Y Lạc thật sự có chút khâm phục, trời có sụp xuống thì nữ nhân này sắc mặt cũng sẽ không thay đổi.
"Bác sĩ Tần nghỉ ngơi thật tốt, có cần tôi an bày người bên cạnh?" Mạc Kỳ Hạ nói, dụng ý câu này là muốn bảo vệ Tần Y Lạc.
Suy cho cùng Tần Y Lạc cũng không ít kẻ thù.
Tần Y Lạc điềm đạm lên tiếng: "Mạc tiểu thư không cần hao tổn nhân lực.
Tôi đã có an bày."
Mạc Kỳ Hạ nghe xong chỉ gật đầu, mưu tính của người này không đơn giản.
Nếu cô ấy nói đã an bày thì mọi thứ đã thu xếp xong.
Không cần cô phải lo lắng.
Hôm trước, Tần Y Lạc vừa nghĩ phải chi có đủ bốn người cũng hội ngộ thì tốt.
Bây giờ xem ra đã được như ý nhưng địa điểm thì có không tốt cho lắm.
"Thời gian tới, tôi thay chị chăm sóc Dương Thần." Mạc Kỳ Hạ nói.
Tần Y Lạc gật đầu.
Thuần Dương Thần ở bên cạnh liền ngoi đầu lên quan sát khi nghe nói đến tên mình.
Cô buông tay Tần Y Lạc ra nắm lấy tay Mạc Kỳ Hạ.
"cải xào dầu." Thuần Dương Thần nói.
Mạc Kỳ Hạ ngơ ngác: "hả?".
Mạc Kỳ Yến: "..."
Mạc Kỳ Yến im lặng, hình như cô lại sai rồi.
Chỉ có Tần Y Lạc thoáng cười, cô biết ý hài tử kia là muốn nấu ăn cho Mạc Kỳ Hạ.
Thuần Dương Thần không giỏi diễn tả cảm xúc của bản thân như người khác, nhiều năm ở cùng như vậy cô đã quen thuộc với tính cách của Thuần Dương Thần.
"Làm phiền Mạc tiểu thư rồi." Tần Y Lạc lịch sự nói.
Mạc Kỳ Yến nhìn cách giao tiếp của hai người, trong lòng không khỏi hoài nghi.
Cho dù chỉ vài lời đơn thuần nhưng người có tính cách cao ngạo khó gần như Mạc Kỳ Hạ từ khi nào lại quan tâm đến an toàn người khác.
Thời gian ngắn như, vậy từ lúc nào em gái cô trở nên thân thiết với Tần Y Lạc? Trong lòng Mạc cảnh quan cảm thán, Tần Y Lạc vẫn luôn là Tần Y Lạc, hành sự quỷ dị, e rằng cả đời cô cũng không thể hiểu nổi nữ nhân ấy.
Chỉ một đêm gặp mặt, mà đã biến đổi được tâm can con người, chỉ có thể là Tần Y Lạc.
"Kỳ Hạ, tỷ muội họ hẳn có nhiều điều muốn nói.
Chúng ta đừng làm phiền." Mạc cảnh quan nói, cô hướng ánh mắt nhìn về em gái.
Mạc Kỳ Hạ đương nhiên hiểu đây là hàm ý muốn trò chuyện riêng cùng cô.
Mạc Kỳ Hạ gật đầu, cô chào Tần Y Lạc rồi bước ra bên ngoài cùng Mạc Kỳ Yến.
Tần Y Lạc biển tình vẫn ôn hòa, để hai chị em họ ly khai.
Mạc Kỳ Yến đưa Mạc Kỳ Hạ đi xuống sân bên dưới bệnh viện, cảnh vật nơi này như một công viên.
Trời đã về chiều, họ vừa đi vừa trò chuyện.
"Nghe nói chị đã được phục chức." Mạc Kỳ Hạ chủ động lên tiếng.
"Phải," Mạc Kỳ Yến nói, "Em có chuyện gì vậy?" Mạc Kỳ Yến hỏi, thẳng thắn vào chủ đề.
Mạc Kỳ Hạ lại có chút không rõ, Kỳ Yến tỷ tỷ lại nhìn ra chuyện gì ư?
Cô sang nhìn chị gái mình, rồi lại thoáng cười: "Lâu lắm rồi em chưa được nghe chị hỏi câu này."
Mạc Kỳ Hạ nói, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng u tư khó tả.
Cô và chị gái tuy nói là thân thiết nhưng đã xa cách nhiều năm.
Mạc cảnh quan làm sao hiểu được việc làm của Mạc phó tổng.
Còn Mạc phó tổng cũng chẳng hiểu được Mạc cảnh quan nữa rồi.
Suy cho cùng thời gian biết cách biến người thân thành lạ nếu bản thân họ không tự cố gắng kết nối.
Cùng một gia đình nhưng chẳng còn được như xưa.
Thế gian vốn rộng lớn, lòng người lại dễ cách biệt.
"Chị xin lỗi."
Mạc Kỳ Yến đáp, dù muốn hay không cô cũng đã bỏ rơi em gái mình.
Trong lòng Mạc Kỳ Yến đây vẫn là một tội lỗi mà cô phạm phải.
Cô muốn em gái mình vui vẻ nhưng thực sự chưa bao giờ trọn vẹn làm được điều đó.
Mạc Kỳ Hạ nghe lời xin lỗi từ chị mình, trong lòng đã dịu đi vài phần, thật ra vốn chưa bao giờ câm giận, chỉ là vẫn luôn muốn nghe một lời xin lỗi.
"Em vẫn ổn chứ?" Mạc Kỳ Yến hỏi lại, cô có cảm giác em gái đang né tránh câu hỏi kia.
Mà cánh tay của Mạc Kỳ Hạ đã vô thức cho vào trong túi áo măng tô.
Ánh mắt cũng không còn nhìn về hướng cô nữa.
Mạc Kỳ Hạ im lặng.
Cô không muốn nói dối nhưng thật tâm không dễ dàng để kể lại chuyện xưa.
Chỉ đành hướng về phía chị gái mình, ánh mắt nhìn vào đối phương, nhẹ nhàng lên tiếng:
"Em ổn."
----.