"Tôi không muốn sống trong một thế giới, nơi lòng tốt được coi như điểm yếu của con người..."
-Keanu Reeves
Chỉ riêng việc tìm thấy một người giữa nhân sinh rộng lớn để yêu đã là một may mắn.
Càng trưởng thành càng nhận ra hạnh phúc càng nhỏ lại càng phải trân trọng.
Đừng cố gắng đi tìm một chân lý sống nào bởi cuộc sống có cách trêu đùa để rồi bản thân chỉ còn là hư ảnh.
Không có một cái ác hoàn toàn, không có một lương thiện vĩnh cữu.
Mạc Kỳ Yến thực ra cũng có cái ác riêng của cô ấy.
Và hôm nay Tần Y Lạc đã nhận ra điều này, người thông minh muốn làm chuyện xấy thì e là khó ai chống được.
Lúc này đạo đức sẽ trở thành một lựa chọn.
Mạc Kỳ Yến trầm tư nhìn Tần Y Lạc nằm trên giường bệnh.
Hai mắt đã nhắm nghiền nhưng thi thoảng lại cau mày vì đau đớn.
Đôi vai gầy không tự chủ được run lên từng hồi.
Mạc Kỳ Yến biết nữ nhân kia chỉ đang ngủ hờ, cơn đau khiến Tần Y Lạc nửa tỉnh nửa mê.
Tần Y Lạc từ trước đến giờ vốn đã mất ngủ trường kỳ, lạ chỗ lạ giường càng khó vào giấc.
Huống chi giờ còn tổn thương về thể xác, từ lúc bị thương đến giờ Tần Y Lạc chưa từng một lời mở miệng than đau đớn.
Bởi cô đã quen với việc im lặng, bắt Tần Y Lạc thừa nhận việc bản thân đau đớn là không thể.
Từ quá lâu rồi Tần Y Lạc đã quên mất việc thổ lộ có nghĩa là gì.
Cô chỉ biết nhân loại là sự hỗn độn, việc mang bi kịch ra chỉ khiến bản thân chẳng khác gì một kẻ ăn mày, là ăn mày tình cảm.
Như thế thà chết còn hơn.
Mạc Kỳ Yến hiểu được điều này.
Chính vì thế cô chưa một lần thúc ép đối phương điều gì.
Nếu Tần Y Lạc mang cô ra giễu cợt, cô sẽ im lặng.
Nếu Tần Y Lạc thổ lộ cô sẽ lắng nghe.
Dù muốn hay không, Mạc Kỳ Yến đã bị lôi kéo vào thế giới của Tần Y Lạc.
Mong muốn một đời bình an thật là viễn vông.
Nhưng có lẽ vì tổn thương gắn kết tổn thương nên khiến Mạc Kỳ Yến không thể xa rời Tần Y Lạc.
Tần Y Lạc mở mắt chậm rãi, cô nhìn thấy Mạc Kỳ Yến đang ngồi cạnh giường.
Cả ngày hôm nay chỉ có ngủ.
"Mạc cảnh quan, cô định ở cạnh tôi cả đêm sao?" Tần Y Lạc mệt mỏi nói.
Mạc Kỳ Yến không trả lời ngay, cô rót ly nước đưa đến cho đối phương.
Tần Y Lạc nhận lấy, chậm rãi uống một ngụm nhỏ.
"Bác sĩ Mao nói em phải nằm ở đây ít nhất một tuần theo dõi nhiễm trùng." Mạc Kỳ Yến nói, "tôi sẽ ở lại đây với em."
Tần Y Lạc nghe lời này sắc mặt vẫn như cũ.
"Chị có thể giúp tôi một việc không?"
Tần Y Lạc hỏi.
"Tôi có thể đoán em nhờ tôi chuyện gì." Mạc Kỳ Yến nói, cô ngã lưng vào ghế.
Mắt nhìn đối phương trầm tư.
Tần Y Lạc đưa lại chiếc cốc cho Mạc Kỳ Yến, gương mặt tựa tếu phi tếu.
Ánh mắt châm chọc.
"Mạc cảnh quan, mới một tuần không gặp IQ tăng đáng kể."
Mạc Kỳ Yến đã quá quen với lối chà đạp IQ này của Tần Y Lạc, thực ra Tần Y Lạc cũng chỉ chà đạp IQ của duy nhất một người, đó là Mạc cảnh quan mà thôi.
"Bác sĩ Đông Phương vẫn còn sống, em muốn tôi đến chăm sóc cho cô ta."
Mạc Kỳ Yến nói, với chuyện của Đông Phương Điểm, Mạc cảnh quan còn chưa thấu hiểu hết.
Tần Y Lạc khẽ cười.
"Thông minh thật!"
Bàn tay trái của Tần Y Lạc nắm lấy cổ áo đối phương kéo lại gần mình.
Lực rất nhẹ nên vốn dĩ Mạc Kỳ Yến có thể kháng cự, chỉ là cô không muốn...
"Mạc Kỳ Yến, chị dựa vào đâu biết được điều này?" Tần Y Lạc ám muội nói.
Gương mặt họ vô cùng gần nhau.
Vô thức khiến tim Mạc Kỳ Yến đập mạnh.
Mạc Kỳ Yến bị động tác nắm cổ áo này của Tần Y Lạc tác động đến cảm xúc, một sự hoang dại khó tả dần hình thành.
"Nếu chỉ cắt đi một cái lưỡi thì không chết được.
Kỹ thuật dùng dao của em tốt như vậy, không lấy rễ lưỡi, rõ ràng đang cố giữ cô ta còn sống."
Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc từ đầu đến giờ không thay đổi sắc mặt, cô vốn biết Mạc Kỳ Yến thông minh.
Đúng là người sinh ra để làm cảnh sát, hoặc cũng có thể là sát nhân.
Mạc Kỳ Yến ngưng lại đôi chút, rồi đặt câu hỏi: "Đông Phương Điểm có thật sự đáng chết không?"
Hai người vẫn đang ở rất gần nhau nên Mạc Kỳ Yến cảm nhận rất rõ hơi ấm từ đối phương, cũng đã lâu rồi chưa được gần gũi xáƈ ŧɦịŧ.
Chỉ hận không thể hôn vào cổ đối phương rồi cùng ân ái đêm nay.
"Khi đến nơi, Mạc cảnh quan sẽ rõ thôi." Tần Y Lạc quỷ dị lên tiếng.
Không hiểu sao lời lẽ có chút thách thứ này lại khiến Mạc Kỳ Yến càng hưng phấn.
"Cô ấy đang ở căn nhà của tôi ở hướng Bắc thành phố.
Đến nơi, hãy nói với người gác cổng là tìm mua hoa hướng dương.
Tìm đến căn nhà số 1013.
Sáng mai không cần chăm sóc tôi, chị đi càng sớm càng tốt."
Tần Y Lạc nói, cô buông cổ áo của Mạc Kỳ Yến ra.
Nhưng Mạc Kỳ Yến vẫn di trì khoảng cách như cũ, thậm chí còn từ từ tiến sát hơn.
"Chìa khóa thì sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Tần Y Lạc cười khẩy.
"Cô thông minh như thế sẽ tự tìm được thôi.
Mạc cảnh quan, cô lái xe của tôi đến, đừng đi chiếc Toyota nữa." Tần Y Lạc nói.
"Tại sao em thành kiến với chiếc xe của tôi đến vậy?" Mạc Kỳ Yến khó hiểu hỏi.
"Vì nó xấu." Tần Y Lạc trả lời như lẽ tất nhiên.
Mạc Kỳ Yến nói: "..."
Trông thấy biểu tình có phần bất lực của Mạc Kỳ Yến, Tần Y Lạc có chút thích thú.
Cô nhẹ nhàng vỗ lên mặt đối phương.
"Mua chiếc xe mới đi, tôi đưa thẻ cho chị.
Chiếc xe cũ của chị vốn không an toàn." Tần Y Lạc nói.
Mạc Kỳ Yến im lặng giây lát, cô nói:
"em tặng quà cho tôi?"
"Coi như tôi trả công cho chị vậy.
Mua chiếc nào giá trên 200.000 đô thì hẳn mua."
Tần Y Lạc nói,
Mạc Kỳ Hạ cười khẩy.
Tần Y Lạc từ khi nào thành phú bà bao nuôi cô vậy.
"200.000 đô cho một lần, em cũng xem trọng tôi quá rồi." Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc không phản ứng gì, lạnh nhạt đáp: "thế à?"
"Lạnh lùng thật." Mạc Kỳ Yến thở dài đầy cảm thán.
200.000 đô xem ra với bác sĩ Tần đây là rất nhỏ.
Làm bác sĩ tâm lý có thể giàu đến thế sao?
Tần Y Lạc không màn trả lời Mạc Kỳ Yến, trên đời này mấy ai có khả năng đem Mạc Kỳ Yến ra trêu đùa, chỉ có mỗi Tần Y Lạc có khả năng đó.
Cũng là người duy nhất được phép làm thế.
Mạc Kỳ Yến nhẹ nhàng đặt môi lên cổ Tần Y Lạc, bờ môi khẽ di chuyển.
Nụ hôn chỉ duy trì trong vài giây ngắn ngủi.
Bởi Tần Y Lạc đang bị thương.
Cô phải cố hạ xuống du͙ƈ vọиɠ của bản thân.
"Y Lạc.
Em có bao giờ nghĩ đến lối thoát cho bản thân không?"
Mạc Kỳ Yến có chút khổ sở hỏi, cho dù Tần Y Lạc thông minh đến đâu cũng sẽ có sai lầm.
"Trên đời e rằng, không ai có bản lĩnh khắc chế được tôi." Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói, tựa như một điều hiển nhiên vậy.
Mạc Kỳ Yến trước lời này có chút lo lắng, cô không rõ Tần Y Lạc đã tính toán điều gì, nhưng ai mà không có sai lầm.
Nhưng có một sự thật là Mạc Kỳ Yến không muốn Tần Y Lạc tiếp tục gϊếŧ người nữa.
"Em có quen biết Tống sở trưởng, người mới nhận chức không?" Mạc Kỳ Yến hỏi.
Cô bắt đầu lấy dâu tây trong tủ lạnh ra, rồi đặt lên bàn đầu giường bệnh.
Ngón tay nhẹ nhàng tách phần cuống dâu.
"Mạc cảnh quan, cô chưa gặp Tống sở trưởng đúng không?" Tần Y Lạc mờ ám nói.
Mạc Kỳ Yến vô cảm trả lời: "Không muốn gặp, cũng không có thời gian." Gần đây Mạc Kỳ Yến bắt đầu chán ghét hệ thống của cảnh sát.
Luật pháp đôi lúc chính là thứ ràng buộc với người muốn thi hành luật.
Cấp bậc trong đội ngũ là thứ dung túng cho kẻ có quyền.
"Dù biết xáo rỗng nhưng em có thể không gϊếŧ người nữa không?" Mạc Kỳ Yến đột nhiên nói.
Đây vẫn là thứ đè nặng trong lòng của cô.
"Simon Baron nói kẻ ác mất đi khả năng thấu cảm.
Nhưng chẳng phải chính những kẻ không có thấu cảm mới tạo ra cái ác sao?" Tần Y Lạc nói, vẫn là biểu tình vân đạm phong thanh mọi khi.
Con người từ khi sinh ra đã mang sự ganh ghét, đố kỵ, kể cả trong gia đình ruột thịt.
Tần Y Lạc tự tiếp lời: "Hàn Phi Tử là một người hiểu rõ "nhân chi sơ tính bổn ác" nên đã dùng pháp luật để nghiêm khắc trừng trị những kẻ vi phạm."
Hàn Phi Tử là học trò của Tuân tử, người theo học thuyết tính bổn ác.
Ông sinh ra ở thời Chiến quốc và có công rất lớn trong việc giúp Tần Thủy Hoàng cai trị quốc gia.
Thời đại đó các học thuyết khác của Khổng, Mặc đã không thành công.
Trái lại Pháp trị của Hàn Phi dù bị cho là cực đoan lại hiệu quả vô cùng.
Khác với Khổng tử đề cao đạo đức, gọi là Đức trị.
Hàn Phi lại có phần tàn nhẫn cũng bởi vì ông đã chứng kiến quá nhiều sự độc ác cùng thời.
Hàn Phi tuy rằng quỷ quyệt nhưng lại chỉ dùng nó để tiêu trừ cái ác, gọi là Pháp trị.
"Hàn Phi Tử, Niccolo Machiavelli, toàn những người quá cực đoan và thủ đoạn.
Với tôi luật pháp cũng cần tình người." Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc trước lời này cười nhạt.
Kỳ gia Nho giáo, tất yếu làm sao thích được một Hàn Phi Tử có phần độc ác thủ đoạn.
"Chẳng trách, có một thời gian ngắn, tôi nghĩ rằng cô giống Nietzsche." Tần Y Lạc nhìn đối phương, ánh mắt châm chọc.
Nietzsche trong suốt thế kỷ 19 gây ảnh hưởng rất lớn, ông cho rằng không nên cố tìm hiểu bản chất sâu xa của cái ác.
Chỉ những kẻ yếu đuối mới trở nên độc ác mà thôi.
Càng tìm hiểu sâu về cái ác sẽ càng khiến xã hội rối loạn.
"Trông tôi giống một kẻ cực đoan thế sao?" Mạc Kỳ Yến hỏi, cô có chút ngạc nhiên.
"Năm năm trước chị chính là thế, bây giờ đỡ hơn một chút." Tần Y Lạc đáp, "Giờ tôi nhận ra, lúc đó Mạc cảnh quan chỉ chạy trốn khỏi quyền lực của cha mẹ mà thôi.
Một Gia đình lãng mạn." Tần Y Lạc nhẹ nhàng nói.
Gia đình lãng mạn, Family Romances, một học thuyết của Freud được viết vào năm 1909.
Trong suốt bài viết ông nói về chứng nhiễu tâm, rối loạn thần kinh mà những đứa trẻ tìm cách thoát khỏi gia đình.
Ban đầu, mọi đứa nhỏ đều tôn sùng cha mẹ, nhưng những khuyết điểm, phiền hà sẽ bộc lộ dần khi đứa trẻ lớn.
Những cuộc chạm trán với xã hội sẽ dần khơi dậy lòng đố kỵ trong đứa trẻ, chúng phản ứng lại bằng cách hạ bệ cha mẹ mình và đưa ra những người thay thế khác.
Hoặc chạy trốn khỏi gia đình, nhu cầu được công nhận được hình thành lớn hơn bao giờ hết.
"Tôi chỉ thích quan điểm của John Kekes và Claudia Card, họ nói đúng, cần phải hiểu và đối mặt với cái ác.
Phật giáo tin vào các ác tồn tại, nhưng không chủ trương pháp trị mà là tự bản thân bỏ đi bản ngã."
Mạc Kỳ Yến nói, giữa họ bỗng chốc biến thành cuộc trò chuyện về Triết học.
Mạc Kỳ Yến rõ ràng vẫn chưa muốn buông tha cho Hàn Phi Tử
"Mạc cảnh quan, cảnh sát phải mang súng đi làm nhiệm vụ.
Thẩm phán thì phải tuyên tử hình.
Nếu nói thế án tử hình có nên bãi bỏ hoàn toàn? Thay vì súng thì hãy cầm hoa, nếu thế thì đã không có chiến tranh*"
Tần Y Lạc giễu cợt, lời này hoàn toàn khiến Mạc Kỳ Yến rơi vào im lặng.
Trên thế giới có vài quốc gia bãi bỏ án tử hình, nhưng một số quốc gia không thể.
Vì nuôi nhốt quá nhiều phạm nhân chỉ tốn chi phí và nhân lực.
Dễ xảy ra bạo động, tù nhân vượt ngục thậm chí gϊếŧ cai tù.
Có thể nói, việc bãi bỏ hoàn toàn án tử hình khỏi thế giới là không thể.
"Con người lương thiện hơn ta nghĩ, nhưng cũng độc ác ngoài sức tưởng tượng." Tần Y Lạc lãnh đạm nói, câu đó là của Sigmund Freud.
Mạc Kỳ Yến day day thái dương.
"Tôi không hiểu mấy về Freud." Mạc Kỳ Yến thành thật thừa nhận.
"Tôi chỉ nhớ từng đọc rằng Freud có vấn đề với cha mình thế nên luôn đưa ra những khái niệm rất tiêu cực về quan hệ cha - con." Mạc Kỳ Yến tiếp lời.
Jacob Freud, cha của Sigmund có những tám người con.
Gia đình của Sigmund Freud phức tạp, chỉ cần tưởng tượng cảnh những đứa trẻ cố gắng chen chút để được yêu thương đã khiến Mạc Kỳ Yến chỉ muốn thở dài.
Đây hẳn là lý do phức cảm Oedipal ra đời với những luận điểm về anh chị em ruột tranh giành tình yêu thương.
Tần Y Lạc nhìn cô.
Ánh mắt màu đen thăm thẳm như đại dương.
"Chị rất đẹp, lại còn thông minh như thế.
Tại sao cứ phải đâm đầu vào người như tôi?" Tần Y Lạc chậm rãi hỏi.
"Cha mẹ tôi ngày trước cưới nhau vì quyền lực cả hai gia tộc.
Họ rất dễ lý giải hôn nhân của mình." Mạc Kỳ Yến nói, cô ngưng ra vài giây tự tiếp lời:
"Làm sao có thể giải thích được lý do yêu một người là gì, nếu yêu họ thật lòng."
Mạc Kỳ Yến nói, ánh mắt cô nhìn về Tần Y Lạc, đôi mắt vững chãi, không chuyển dời.
Tần Y Lạc với ánh mắt đó chỉ có chút phức tạp rồi lại tự cười.
"Thực ra tôi chẳng bao giờ gϊếŧ một ai cả.
Mạc cảnh quan à.
Bọn họ tự kết liễu đời mình mà thôi.".
Tần Y Lạc cười nhạt.
Mạc Kỳ Yến thở hắt ra.
Trong đại não xuất hiện nhiều tầng suy nghĩ.
"Em có thể trả lời tôi một câu hỏi không?" Mạc Kỳ Yến hỏi, vẻ mặt trầm ngâm.
"Chị nói thử xem" Tần Y Lạc lãnh đạm hỏi.
"Em có ăn thịt người không?"
"Không."
Mạc Kỳ Yến có vẻ không tin, liền hỏi thêm câu nữa: "sao em trả lời nhanh quá vậy, là thật?"
Tần Y Lạc trước lời này thoáng cười.
"Dạ dày tôi không tốt, chỉ hợp ăn rau củ mà thôi." Tần Y Lạc nói.
Đây là lần đầu tiên Mạc Kỳ Yến được nghe điều này.
Trước đó cô từng mời Tần Y Lạc đi ăn, Tần Y Lạc cũng không hề từ chối.
"Mạc Kỳ Yến, chị thông minh nhưng lại suy nghĩ quá nhiều.
Đôi khi mọi thứ rất đơn giản.
Đông Phương Điểm vẫn còn sống, chị đến gặp cô ta hỏi chuyện đi."
Mạc Kỳ Yến nhìn Tần Y Lạc.
"Chuyện chiếc xe hôm nay, em có biết gì không?"
"Cũng có thể đã biết, tôi chỉ không nghĩ lại dùng trò đụng xe Cứ tưởng sẽ có gì đó thông minh hơn." Tần Y Lạc cười nhạo.
Mạc Kỳ Yến cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, Tần Y Lạc bị gãy tay đấy, nữ nhân này còn trông đợi cái gì hơn nữa?
"Y Lạc à, em có thể nói cho tôi biết chuyện gì không?"
"Khi khác, chuyện rất dài, tôi không có sức lực kể." Tần Y Lạc lạnh nhạt nói.
Mạc Kỳ Yến cau mày nhìn Tần Y Lạc.
Cái dáng vẻ lúc nào cũng thần bí này thật đáng ghét.
Mạc Kỳ Yến cầm dâu tây trên tay đã lặt cuống, đút cho Tần Y Lạc, Tần Y Lạc hé môi nhẹ nhàng cắn lấy.
Lúc này Mạc Kỳ Yến không tự chủ được mà cắn lấy phần còn lại, hôn chạm môi với cô.
Bờ môi quấn lấy nhau cùng với mùi hương dâu khiến Mạc Kỳ Yến bội phần hưng phấn.
Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy eo đối phương, tránh đụng phải phần đang bị thương.
Du͙ƈ vọиɠ giữa họ như ánh lửa, luôn chực chờ được bừng cháy.
Cô cảm nhận rõ Tần Y Lạc bắt đầu có ham muốn như mình.
Môi đối phương đã chủ động quấn lấy đôi môi của cô.
Mạc Kỳ Yến gian tà, đột ngột chủ động rời ra, Tần Y Lạc rơi vào trạng thái ngơ ngác, cho dù rất nhanh đã trở lại dáng vẻ mọi khi nhưng đã bị Mạc Kỳ Yến nhìn thấy.
"Trái dâu chua quá, tôi lấy trái khác cho em." Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc: "Không cần, mệt, tôi muốn ngủ."
Trước biểu tình này của Tần Y Lạc, Mạc Kỳ Yến không khỏi bật cười.
Đây cũng là nụ cười đầu tiên của cô trong suốt thời gian qua.
Cô nhìn nữ nhân trước mặt mình, vóc người nhỏ bé nhưng lại dám chắn trước đầu xe cho cô.
Tuy rằng luôn miệng muốn rời xa nhưng lại âm thầm giúp cô phá án.
Giữa họ có nhiều thứ không cần phải nói.
Chỉ cần được cảm nhận.
Tần Y Lạc lúc này như một ấu trùng nhỏ, rút người vào gối.
Mắt rất nhanh đã nhắm nghiền.
Mạc Kỳ Yến trầm tư nhìn đối phương, cô nhẹ nhàng chỉnh lại kéo chăn cho Tần Y Lạc.
Xong việc Mạc Kỳ Yến ngồi trên ghế, ngã lưng, tự mình chìm vào giấc ngủ.
----.