Ám Thị


"Có lẽ tất cả những âm mưu của ma quỷ chẳng thể sánh bằng so với những gì con người có thể nghĩ ra."Joe Hill | Horns
-------
Giá trị của người sống thể hiện bằng khi họ chết có bao nhiêu người thật lòng khóc cho họ.

Với Đông Phương Điểm, thì chỉ có nụ cười trên môi người sống.
Thực ra, để gϊếŧ một người không hề khó, mấu chốt ở việc ra tay có dứt khoát hay không, thủ đoạn của ngươi có bấy nhiêu là tàn nhẫn.

Ngươi có dám một nhát cắm thẳng một nhát vào động mạch của một con người?
Đây chính là ranh giới, chúng ta suy nghĩ nhưng chưa bao giờ biến nó thành hiện thực, trái lại có những kẻ thích hành hạ người vô tội làm thú vui.

Nghe nói, những kẻ sát nhân tâm lý biếи ŧɦái thích hành hạ động vật từ nhỏ.

Chúng chiêm nghiệm sự hấp hối của con vật để có kɦoáı ƈảʍ.

Sau cùng thì thực hiện trên con người.

Tần Y Lạc thì khác, với cô một con vật còn tốt hơn cả con người.

Ẩn dưới lớp da, lớp tế bào mang hình hài con người là có thể là một con quỷ.

Trong con gấu nhồi bông Kitty có thể là đầu người bị chặt, rồi thì cái gọi là luật pháp lại cản trở công lý.

Tám năm tù là mức án mà những con quỷ chỉ phải chịu khi hành hạ đến chết Junko, thậm chí trong đám tang của cô gái, gia đình những con quỷ đã đến phá rối, họ cho rằng tất cả là tại cô mà con trai họ đã phải đi tù.

Vụ án của Junko xảy ra vào năm 1980, nhưng sau hàng chục năm chẳng có gì thay đổi, thế hệ bây giờ sẵn sàng cầu xin cho kẻ thủ ác chỉ vì vẻ đẹp bên ngoài, quái vật không được sinh ra mà được tạo ra từ chính con người.

Công lý cũng như nàng Pandora, luôn để cái ác xong việc của mình thì mới để hy vọng còn lại sau cùng, nhưng để tiêu diệt hy vọng thì đó là tuyệt vọng.

Luật pháp không công bằng, luật pháp được tạo ra chỉ để duy trì xã hội mà thôi.
Những kẻ cùng khổ trong thời đại này chính là những kẻ thiếu hụt công lý.
Rồi thì tất thẩy đều như rơi vào một chiếc máy xay, trở thành thức ăn cho người khác.
Tần Y Lạc thích màu trắng, cô rất thích sự sạch sẽ.

Có thể nói nơi này dù Tần Y Lạc hay lui tới nhưng không có lấy một sợi tóc rụng hay vân tay.

Màu trắng luôn tường tận nhất những vết bẩn.


Nhưng trong định luật của pháp chứng, không tồn tại một hiện trường hoàn hảo.

Vậy thì hãy cứ luôn có phương án dự phòng.

Tần Y Lạc là một người vô cùng cao ngạo, cô biết rõ bản thân vô cùng thông minh.

Người thông minh, thì có quyền cao ngạo, huống hồ trong tay cô còn có rất nhiều tiền.

Đây lại là một thú tiêu khiển khác.

Khi Mạc Kỳ Yến rời đi, độ một giờ sau, một chiếc xe khác tiến vào.

Người này đeo găng tay, vô cùng cẩn thận tránh không để lại một dấu vết nào.

Càng không cần lấy chìa khóa dưới tảng đá, thao tác vô cùng rành rẽ nhập mật khẩu ở cửa.

Tựa như đã đến đây không ít lần.
Người này đến theo lệnh của bác sĩ Tần, chỉ cần là bác sĩ Tần nói, tất cả người này đều sẽ làm theo không hề bận tâm.

Lần này bác sĩ Tần muốn người này mang Đông Phương Điểm đi nơi khác.

Nhưng phải mang đi sau khi Mạc Kỳ Yến rời khỏi.

Còn tại sao phải mang Đông Phương Điểm đi thì người này không hề biết, cũng không hỏi.

Tất cả chỉ cần nghe theo là được.

Người này vốn dĩ đã cam tâm tình nguyện trở thành con cờ cho bác sĩ Tần lợi dụng.

Sự thiếu hụt công lý đã tạo ra những người như thế, những người muốn được trả thù mà không cần luật pháp.
Người này bước thẳng vào căn hầm, trong tủ lạnh còn 14 túi thức ăn dạng lỏng đã được bác sĩ Tần chuẩn bị từ trước, bác sĩ Tần căn dặn phải mang cả 14 túi thức ăn này đi kèm.

Khi đến nơi được chỉ định thì chỉ cần đặt Đông Phương Điểm vào nơi giam nhốt, 14 túi thức ăn thì chỉ việc cho vào tủ lạnh.

14 túi thức ăn này cũng đã được chia theo hai dạng, một được đánh số từ 1 đến 7.

Một thì có vạch màu xanh ở đầu.


Đây là túi thức ăn mà bác sĩ Tần đã căn dặn người này định kỳ phải cho Đông Phương Điểm ăn.

Ngoài ra không cần quan tâm tới cái túi được đánh số kia.

Đông Phương Điểm như một Erysichthon nhạo bán uy quyền của thần thánh, bây giờ là lúc phải chịu sự trừng phạt.

Bảy ngày sắp tới, sẽ là địa ngục bất tận của Đông Phương Điểm.
Người này thậm chí còn không rõ nữ nhân kia là ai, tên tuổi ra sao, đã làm gì,...!nhưng có quan trọng sao? thứ người này muốn chỉ có bác sĩ Tần đáp ứng được.

Vậy thì người này cam tâm tình nguyện làm tất cả mọi thứ.
Tần Y Lạc vẫn là Tần Y Lạc.

Cho dù bản thân đang nằm trong bệnh viện thì mọi thứ vẫn như con rối mặc cho cô đùa giỡn.

Trong mắt người này, Tần Y Lạc như một vị thần, nắm tất cả trong lòng bàn tay.

Điểm yếu duy nhất của Tần Y Lạc tồn tại cho tới lúc này chỉ có một, là Thuần Dương Thần.

----
Vài giờ sau...
Trước gara sửa xe của mình, lão Trương Gia vừa hóng gió vừa hút điếu thuốc lá, điệu bộ vô cùng tận hưởng.

Lúc này đập vào mắt Trương Gia là một chiếc BMW đắt tiền đang lái, có lẽ là đến tiệm sửa xe của ông.

Là dân sửa xe trong nghề Trương Gia liếc mắt cũng biết đây là xe hạng sang.

Một chiếc BMW 740li pure excellence, phiên bản này không dễ thấy cho dù ở thành phố lớn đi chăng nữa.

Những chiếc BMW đời này thường được gọi là xe cho ông chủ tức là hàng ghế sau là dành cho họ ngồi, với những nội thất sang trọng bậc nhất.

Ghế trước là tài xế riêng hay vệ sĩ mà thôi.
Chỉ có điều tại sao nắp capo chiếc xe lại tan nát thế kia? trông như có tên tâm thần nào dùng gậy bóng chày đập vào xe.

Với những chiếc xe sang thế này chỉ cần bị trầy thôi cũng đã đau lòng huống chi là cong vẹo hết capo, Trương Gia thả một làn khói thuốc lá tiếc nuối.

Trương Gia đứng dậy khỏi ghế khi chiếc xe tiến gần hơn, ông có chút tò mò người chủ chiếc xe là ai.


Vài giây sau chiếc xe tới khu vực dừng.

Người bước xuống là một nữ nhân, gương mặt nghiêm nghị nhưng cũng có chút mệt mỏi, nét mặt này thường thấy ở những người làm trong quân đội, cảnh sát hay luật sư.
"Mạc cảnh quan, lâu rồi không ghé tôi, cô đổi xe rồi à?" Lão Trương nói, Mạc Kỳ Yến là khách quen của Trương Gia, hay lui đến sửa chiếc Vios đời 2010 của cô.

Trương Gia ngoài miệng pha trò nhưng trong bụng thầm biết chiếc xe này không phải của Mạc cảnh quan, đây là người cảnh sát liêm chính nhất ông từng biết, tuyệt sẽ không có chuyện ăn hối lộ.
Mạc cảnh quan gương mặt vẫn đăm chiêu.

Nhìn Trương Gia lên tiếng.
"Trương Gia, tôi cần sửa chiếc xe này, trong vòng 2 ngày." Mạc Kỳ Yến có chút mệt mỏi nói.

Trương Gia trước giờ vốn không phải người hay hỏi nhiều về vấn đề của khách hàng, tuy nhiên chiếc BMW này rõ ràng là cố ý bị đập phá, nếu có vấn đề không rõ ràng Trương Gia sợ mình dính vào rắc rối về sau.

Lỡ như Mạc cảnh quan này đang phi tang vật chứng gì đó thì sao? cho dù là người quen thì cũng phải cẩn thận.
"Mạc cảnh quan, đừng trách tôi nhiều lời nhưng chiếc xe này làm sao bị như thế?"
Trương Gia nói, hai ngón tay kẹp thuốc lá chỉ vào các vết đập.
"Tôi trót gây sự với các bà thím trong khu trọ."
Trương Gia: "..."
Mạc Kỳ Yến bịa đại một lý do rất không hề thuyết phục.

Trương Gia nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên vô cùng.

Mạc Kỳ Yến cau mày, trong lòng thầm chửi Tần Y Lạc.
"Trương Gia, ông đừng quá lo lắng, chiếc xe này minh bạch." Mạc Kỳ Yến nói, "Cùng lắm tôi gửi thêm chi phí cho ông."
Mạc Kỳ Yến nói, cô đưa ra con số mà Trương Gia không thể từ chối.

Trương Gia dù sao cũng là người làm ăn, đương nhiên thấy Thần Tài đến làm sao có thể đuổi đi.
"Mạc cảnh quan, cô khách khí qua rồi.

Tôi sẽ thay cô sửa cái nắp capo bị mấy bà thím đập phá này." Trương Gia vui vẻ nói.

Tay lấy di động mở mã QR cho Mạc Kỳ Yến quét mã.
Mạc Kỳ Yến thả nhẹ một hơi dài.

"Trương Gia, phiền ông báo cho tôi chi phí sửa." Trong lòng cô thật sự hy vọng nó không quá đắt.
"Tầm 160.000 đô Hồng Kong." Trương Gia nói.

(tương đương hơn 21.000 USD)
Mạc Kỳ Yến: "..."
"Mạc cảnh quan, tôi không thừa cơ cắt cổ đâu, mẫu BMW này là cao cấp, linh kiện chỉ được cung cấp từ bên chính hãng về.

Cần thay thế gấp như vậy thì tôi cũng phải đi qua rất nhiều cửa để đút tiền lấy từ Đại Lục về." Trương Gia vội vàng giải thích.
Mạc Kỳ Yến không nói gì nhưng chân mày thì đang giật giật.


Cô đang suy nghĩ có nên lấy thẻ của Tần Y Lạc quẹt không? Nhưng nếu quẹt thẻ thì sẽ báo lên vị trí quẹt là tiệm sửa xe, không được.

Phải tự lấy tiền túi ra thôi.

Mạc Kỳ Yến từ lâu cũng đã không còn sống nhờ tiền của Mạc gia, tiền tích góp vốn cũng không nhiều.

Năm phút bất đồng lần này thật sự quá đắt mà.

"Nhưng hai ngày thì thật sự quá gấp, cô cho tôi thêm một ngày." Trương Gia thương lượng.

Ông sẽ tiến hành song song hai việc, một là tìm nhập về nắp capo mới, hai là thử sữa chữa tại đây.

Mạc Kỳ Yến hiện tại cũng chỉ biết đặt niềm tin vào Trương Gia.

Cô gật đầu đồng ý.

"Mạc cảnh quan, có thể thanh toán trước tiền không, dù sao thì để thông quan nhanh thì cũng phải có..." Trương Gia mờ ám lên tiếng.

Mạc Kỳ Yến đương nhiên thừa biết những người buôn bán tự có những nguồn cung không chính thống, đi tiểu ngạch bên ngoài.

Đây cũng là bình thường, Mạc Kỳ Yến cầm thẻ của bản thân đưa cho Trương Gia.

Ngón tay thật sự không nỡ buông, số tiền đó có thể chi trả rất nhiều thứ cho cô trong cả một năm.

Tiền tích góp từ bao nhiêu năm làm cảnh sát.

Tuy rằng cô ở chức vụ Đội trưởng nhưng tiền lương cũng không khá hơn bao nhiêu, đợt vừa rồi lại còn mua căn hộ.

Lần chi tiền này thật sự đã biến cô thành một cảnh sát nghèo.

Bỗng chốc Mạc Kỳ Yến nhớ lại ngày đầu cô vào làm cảnh sát, lúc đó nghèo tới nỗi mì gói còn phải chia làm hai ăn cả ngày.

Giây phút này Mạc Kỳ Yến ghét nhất hai thứ, một là Tần Y Lạc, hai là những chiếc xe hiệu BMW.
Tất cả chỉ tại Tần Y Lạc.
Khi trở về cô thật sự muốn bóp chết nữ nhân kia.

Mạc Kỳ Yến thở hắt ra.

Ngước nhìn bầu trời trước mặt.

Không lâu sau cô bắt taxi chở về nhà, cô muốn nấu đồ ăn cho Tần Y Lạc, suy cho cùng đồ ăn ở bệnh viện không ngon..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận