Editor: Rừng Nhỏ
Cuối cùng cũng tới giờ tan tầm, cô vứt áo khoác lên ghế sô pha. Bận rộn cả ngày trời nên vừa về nhà cô chỉ muốn làm con cá mặn cắm cọc trên ghế sô pha.
Nghĩ đến bữa cơm chiều nay, Lâm Hoan xoa vầng thái dương đau nhức. Cô mở tủ lạnh định bụng nướng mấy củ khoai thay cơm, ớt xanh thừa từ hôm qua thì xào với khoai tây cắt mỏng thành món khoai tây xào ớt xanh da hổ. Dù đồ cây nhà lá vườn xấu tới cỡ nào cũng trôi được hết vào bụng.
Để bảo vệ tính mạng, cô quyết định mở ứng dụng dạy nấu ăn. Nhìn công thức đơn giản không cầu kỳ khiến cô bỗng dưng tự tin hơn hẳn.
Rửa sạch lớp đất bám ngoài khoai tây và cắt mỏng chúng. Cắt nấm chẳng đòi hỏi kỹ thuật cao siêu nên giờ chuyển sang cắt khoai tây làm cô lúng túng không thôi, lát khoai tây do cô cắt dày bằng ngón út. Cô đành bất lực nhìn những miếng khoai tây muôn hình vạn trạng này.
Cô lại bắt tay chuẩn bị ớt xanh da hổ, may thay loại này không cần thái nhỏ, bỏ toàn bộ hạt ớt rồi rửa lại là được.
Nguyên liệu xong xuôi thì đến phiên xào nấu, bữa tối nay ngon hay không tùy thuộc vào bàn tay của cô. Lâm Hoan cảm thấy không chắc ăn lắm bèn làm theo công thức, xào ớt xanh da hổ trước.
Công thức bảo rưới một chút dầu, một chút là bao nhiêu? Cô sợ mấy từ một ít, vừa đủ nhất, vì nếu biết thì cô còn phải xem công thức nữa hả.
Cô đổ theo lời tổ tiên mách bảo, chờ dầu sôi rồi bỏ ớt xanh vào xào. Công thức nói rằng bỏ gia vị khi ớt xanh vàng, nhìn màu vàng khè tựa tựa ảnh trong công thức. Cô lập tức nêm nếm muối mắm rồi xào nấu cọc cạch một hồi, cả nhà cửa thấm đượm hương ớt nức mũi.
Màu ớt mơn mởn củng cố niềm tin trong lòng Lâm Hoan, cô đổ tiếp khoai tây thái lát như công thức, tưới ít dấm vào nồi. Cuối cùng đảo đảo vài cái và tắt bếp.
Cô bày biện đồ ăn lên bàn, sau đó bới cho mình một bát cơm thơm ngào ngạt, hạt gạo đầy đặn trong suốt kích thích axit trong dạ dày cô sôi ùng ục. Cô vừa sờ chiếc bụng bẹp dí vừa thầm mong hôm nay mình tai qua nạn khỏi.
Cô chọn một miếng ớt xanh, tuy vị dấm y đúc tưởng tượng song lại quá cay, cô không ăn được cay thành ra bị ớt xanh tập kích. Mặt mày cô đỏ bừng, nhanh tay lấy cốc nước cạnh đấy húp lấy húp để. Ấy vậy mà ly nước chưa nguội nên vị cay tăng gấp bội, hốc mắt Lâm Hoan nhập nhèm nước mắt.
Vất vả lắm mới hết cay, Lâm Hoan từ bỏ món ớt xanh rồi gắp một đũa khoai tây. Cơ mà từ từ, sao khoai tây nhai sượng thế nhỉ, nhưng tạm thời chấp nhận được.
Chắp vá mãi mới qua bữa cơm tàn tạ này, vốn định ngày mai ăn ngoài nhưng nghĩ đến lớp dầu bóng loáng kia. Lâm Hoàn đành gói đồ lại, cùng lắm thì mai uống thêm nước.
——-
Ngày hôm sau ở phòng trà, Lâm Hoan cứ suy nghĩ lý do vì sao dạo gần đây cô gặp Thư Duyệt miết.
Hôm nay lại là một ngày không đeo kính, cô nhìn hộp đồ ăn anh mang đến. Vẫn là hai mặn một canh như bình thường, một ngăn thịt om cà tím, một ngăn thịt viên sốt mặn ngọt, bên trên còn rải thêm ít tỏi phi trông cực kỳ ngon miệng.
Anh nấu gạo nếp bọc xương sườn, lớp gạo nếp trắng nõn phủ kín xương sườn. Đã thế anh còn vo chúng thành từng viên đủ ăn nữa chứ, vừa nhìn đã biết món này rất mềm.
Chén canh màu bắt mắt thực khách, nước canh đặc quánh y đúc súp đậu xanh. Tuy nhiên cô vẫn không biết nó làm từ gì.
Lâm Hoan ngắm ngón tay thon dài của Thư Duyệt mở nắp hộp cơm rồi bỏ vào lò vi sóng. Anh nấu ăn…
Chắc ngon lắm nhỉ.