Editor: Rừng Nhỏ
Tối nay Lâm Hoan không nấu cơm, cô xuống quán ăn dưới nhà mình để ăn mì. Một bát mì trộn xì dầu ít thịt mì nhũn, cô gắp mấy đũa rồi về nhà.
Cô cần phải suy nghĩ kỹ về điều Thư Duyệt nói với cô.
Cô nằm nhoài trên ghế sô pha, đếm số lần ở chung cùng Thư Duyệt. Tuy không nhiều lắm nhưng đồ anh nấu rất hợp khẩu vị của cô. Vả lại anh còn là trưởng phòng trẻ tuổi nhất, năng lực làm việc vượt trội, tính hình hiền hòa tương đối dễ gần.
Mà quan trọng nhất là dường như cô cũng muốn được sống chung với anh.
“Tích.”
Tiếng thông báo của Wechat vang lên, cô mở điện thoại. Hóa ra là Thư Duyệt gửi tin nhắn.
“Nghĩ kỹ chưa? Nếu được đồng ý thì nói tên đồ muốn ăn vào ngày mai.’’
Giọng điệu bình thản của anh khiến cô bớt bối rồi.
Thư Duyệt nhìn câu trả lời của cô, lập tức đứng dậy đi đến phòng bếp.
Hoàng hôn buông xuống, cả phòng khách được bao phủ bởi màu nắng ấm áp. Màn hình điện thoại của anh vẫn đang dừng lại ở giao diện cuộc nói chuyện.
“Ngày mai tôi muốn ăn gà Cung Bảo.”
Thư Duyệt mỉm cười loay hoay trong bếp. May mà nhà có đủ nguyên liệu nấu gà Cung Bảo.
Anh rã đông miếng ức gà vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, rồi chuẩn bị hỗn hợp để ướp thịt. Hỗn hợp bao gồm một lòng trắng trứng gà, nửa thìa rượu gia vị, nửa thìa cà phê muối và một ít bột bắp.
Ức gà đã rã đông thì tách gân, cắt thành từng miếng nhỏ. Anh bỏ thịt gà mới cắt vào hỗn hợp ban nãy, ướp trong nửa giờ.
Anh rang lạc bằng ít dầu, phỏng theo khẩu vị của cô nên anh không nêm muối, lạc chín thì để nguội sau đó bóc vỏ. Làm như vậy nồi canh sẽ không bị đục.
Anh thái hạt lựu nửa quả dưa chuột, nửa quả cà rốt, cắt vài quả ớt khô, biết cô không ăn cay anh bèn cạo hết hạt. Anh chuẩn bị mấy quả hoa hồi và một muỗng tương đậu.
Anh lấy một cái chén, trong chén ấy có một muỗng giấm, đường, rượu nấu ăn, mật ăn, bột bắp, tỏi hành đã xay nhuyễn, một hai thìa canh nước lọc. Nước sốt cho thịt gà sẵn sàng.
Đun nóng chảo có dầu, anh xào bát thịt gà đã ướp đến khi chúng chuyển màu, rồi lại đổ ra bát khác. Anh tiếp tục xào cà rốt dưa chuột thái sẵn cùng ít gia vị, lúc nào cà rốt dưa chuột mềm lại cho thịt gà vừa xào vào. Rưới nước sốt quanh chảo và đảo đều, cuối cùng rắc một ít lạc lên và tắt bếp.
Ngoại trừ gà Cung Bảo, anh còn nấu thêm một món canh xanh rì cực kỳ độc lạ. Đó là một món canh mà cô thắc mắc mãi không thôi.
——-
“Cái này là gì thế? Em chưa bao giờ uống canh màu xanh lá như này.”
Lâm Hoan cực kỳ tò mò với món canh. Trong lúc chờ anh hâm cơm, cô không nhịn được mà hỏi.
Thư Duyệt húp một miếng canh nóng, tì vai cô hôn xuống. Anh vừa uống canh nên miệng vẫn còn hương vị thanh mát, có vẻ như cô bé ngốc nghếch này không biết hôn. Anh không thỏa mãn bèn dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi hồng của người con gái.
Bởi vì phòng trà là nơi công cộng, anh buộc phải kết thúc nụ hôn ấy với vẻ mặt lưu luyến. Lâm Hoan vừa đỏ mặt vừa thở phì phò, hưng phấn nói.
“A! Em biết rồi, anh nấu canh từ đậu Hà Lan đúng không.”
Đôi mặt hạnh lấp lánh ánh hào quang, cô như một đứa bé thông minh đang chờ anh khen ngợi.
Thư Duyệt vươn tay xoa đầu cô.
“Giỏi quá, thế nào, ngon không em?”
Đầu Lâm Hoan lại đầy dấu chấm hỏi, cô đã ăn đâu mà biết. Bỗng dưng cô nhớ tới nụ hôn ban nãy, anh cố ý uống canh rồi hôn cô cơ đấy, trong miệng cô vẫn còn thoang thoảng hương vị từ anh. Cô tức giận liếc anh một cái, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng rồi bưng hộp cơm ra ngoài.
Thư Duyệt mỉm cười đi đằng sau cô.