Lục Dĩ Thiên đưa đôi mắt đầy nhu tình nhìn người con gái mình yêu sâu đậm, khuôn mặt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn.
Anh chuyển ánh nhìn sang Nam Từ và Hạ Ngữ Diệp, trịnh trọng thốt lời:
"Bác trai, bác gái, con muốn xin cưới Tịch Viên về làm vợ.
Mong hai bác có thể thành toàn cho ý nguyện của con, con yêu cô ấy, thật lòng với cô ấy, cả đời này chỉ muốn ở cạnh một mình cô ấy mà thôi."
Nghe hết những câu từ này, nét mặt Nam Tịch Viên đã đông cứng.
Gì cơ chứ, Lục Dĩ Thiên đang xin Nam Từ và Hạ Ngữ Diệp để lấy cô về nhà sao?
Người đàn ông này, tác phong cũng nhanh gọn lẹ lắm đấy! Hai người chính thức xác lập mối quan hệ chưa lâu, cũng quen nhau thời gian không dài, vậy mà anh đã muốn cưới cô về rồi?
Cô cứ nghĩ một thời gian nữa anh sẽ đề cập đến chuyện cưới xin, nào ngờ vào ngày thứ hai từ khi về đến Nam gia.
Có quá nhanh không?
Nhưng mà thôi, dù gì cô cũng rất yêu anh, được về cùng một nhà với người đàn ông cực phẩm như anh thì còn gì bằng nữa chứ!
Nam Kỷ Dận biết sớm những lời mà Lục Dĩ Thiên sẽ nói ra, từ lâu hắn đã hài lòng với người em vợ này nên hoàn toàn ủng hộ.
Tính ra đây là lần đầu tiên hắn thấy được điệu bộ cầu xin của Lục lão đại tiếng tăm trong hắc đạo, thật là mãn nhãn mà! Khóe môi nhếch lên để lộ ra một nụ cười đầy ý vị.
"Chuyện này con đã nói với anh Nam chưa?" Nam Từ không trả lời ngay, ngược lại hỏi anh một câu.
Anh Nam trong miệng ông chính là Nam Hoành Quân.
"Dạ rồi ạ, khi gặp bác Quân con đã thưa chuyện với bác ấy, và bác ấy đã đồng ý."
"Sao anh lại không cho em biết chuyện này?" Nam Tịch Viên nhíu mày bất mãn, quá đáng thật, cô là nhân vật chính mà cô lại chẳng thể biết đầu tiên!
"Biết hay không biết quan trọng à?" Nam Kỷ Dận không đợi Lục Dĩ Thiên lên tiếng đã chen ngang, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi: "Chẳng phải em cũng rất yêu thích Dĩ Thiên ư, miễn hai người về bên nhau nhanh nhất có thể là được rồi."
Nam Tịch Viên lườm Nam Kỷ Dận, giọng trầm xuống:
"Hình như anh muốn gả em đi xa lắm thì phải, sao thấy anh vui như thế cơ chứ!"
Nam Kỷ Dận không nhịn được mà phá lên cười:
"Sao anh lại nỡ để em gái của mình lấy chồng chứ.
Chỉ là anh đang rất mong chờ ngày Thiên gọi anh tiếng 'anh vợ' mà thôi, đợi lâu lắm rồi!"
Lục Dĩ Thiên vui vẻ trong lòng, nét mặt ẩn hiện ý cười.
Nam Tịch Viên hừ lạnh một tiếng:
"Ấu trĩ."
"Con bé này, lại mắng anh trai luôn rồi.
Bình thường là ai thương em nhất, em nỡ mắng anh sao?" Nam Kỷ Dận không hài lòng với biểu cảm của cô, đôi mày rậm nhẹ chau lại.
Nam Tịch Viên bĩu môi, quyết mặc kệ Nam Kỷ Dận.
"Nếu anh Nam đã đồng ý, hai bác cũng đâu có lý do nào để ngăn cấm." Hạ Ngữ Diệp nghe xong cuộc đối thoại giữa hai đứa con mình rồi mới lên tiếng, bà rất hài lòng với Lục Dĩ Thiên, dù sao bà cũng chỉ muốn Nam Tịch Viên được hạnh phúc, miễn cô vui thì bà đã mãn nguyện rồi.
"Thế con định hôn sự diễn ra vào ngày nào?" Nam Từ hỏi, ông cũng muốn xem chàng rể của nhà họ Nam đã tính toán tới đâu rồi.
"Mọi thứ đã đâu vào đấy, giờ chỉ còn ngày tổ chức hôn lễ nữa thôi ạ." Lục Dĩ Thiên cung kính trả lời.
"Gì chứ?" Nam Tịch Viên không giữ yên lặng được nữa, cô ngạc nhiên thốt lên hai tiếng, đôi đồng tử cũng giãn ra, "Anh đã chuẩn bị xong hết rồi sao?"
"Ừm." Anh bình thản đáp.
Nam Tịch Viên có chút không tin, nhưng chợt nhớ ra bạn trai cô là Lục Dĩ Thiên, một vị lão đại khét tiếng và tài năng trong giới hắc đạo, không chuyện gì là không thể làm được.
Việc anh muốn làm, chỉ cần nói một tiếng là xong, người đàn ông của cô hoàn toàn có khả năng đã thật sự chuẩn bị mọi thứ.
Nhưng cũng nhanh quá rồi đấy!
"Từ bao giờ thế?"
"Cũng không lâu lắm.
Đợi đến khi về Hắc Uyển anh sẽ sai người mang váy cưới và trang sức đến cho em xem, chắc chắn sẽ rất vừa người, em cũng sẽ rất thích."
Nam Tịch Viên trầm trồ, giây sau lại nói:
"Thế tại sao anh lại không bàn bạc trước với em, giấu em đến tận hôm nay.
Đã thế còn không cầu hôn, nhẫn hoa chẳng có thứ gì đã muốn rước em về nhà rồi ư? Có keo kiệt quá không?"
Nghe ra giọng điệu oán trách của cô, người đàn ông bật cười:
"Anh nhìn ra tình cảm mà em dành cho anh, cũng biết em yêu anh nhiều thế nào, vậy nên chắc chắn em sẽ lấy anh.
Nếu em thấy thiệt thòi, vậy em muốn làm gì, anh cũng sẽ chiều ý em, nghe theo em.
Bảo anh lên trời hái sao cho em anh cũng đồng ý!"
"Này này này, không ngờ miệng cậu lại ngọt như thế!" Nam Kỷ Dận nhìn Lục Dĩ Thiên như nhìn người ngoài hành tinh: "Thiên, cậu có phải Lục Dĩ Thiên mà mình quen biết không, sao lại ấm áp và ngọt ngào quá vậy? Trước kia Lục Dĩ Thiên luôn lạnh lùng và ít nói, giờ vì tình yêu mà đã thay đổi rồi sao? Còn ở trước mặt mình phát cơm chó, mình đâu cần ăn đâu chứ!"
Lục Dĩ Thiên quay sang Nam Kỷ Dận, bạc môi mỏng cong lên:
"Gắng chịu tí đi."
Bấy giờ Nam Tịch Viên mới thỏa mãn, "Vậy thì còn được.
Còn anh, Kỷ Dận, em biết là anh đang ngạc nhiên lắm, em cũng như anh vậy đó."
"Tiểu Viên em gái của anh, em thật sự rất lợi hại đấy!" Nam Kỷ Dận đưa ngón tay cái lên tán dương: "Chính em đã khiến Thiên thay đổi, ôi thật bất ngờ!"
Tiếng cười của mọi người vang lên khắp ngôi nhà, mới sáng sớm mà cả phòng khách đã tràn ngập sự hân hoan và ấm áp.