Nam Tịch Viên cực kì vui vẻ vì những thứ mà anh trai cô vừa gửi cho, đúng là chỉ có Nam Kỷ Dận mới thương yêu cô nhất.
Nam Kỷ Dận cười cười:
"Khi nào cần thêm thì gọi cho anh.
Còn nữa, tiền trong thẻ em đã sử dụng hết chưa?"
"Tiền nhiều như vậy sao em sử dụng hết được chứ!"
Nam Kỷ Dận lúc nào cũng quan tâm khiến Nam Tịch Viên vô cùng ấm lòng, lần trước hắn cho cô một số tiền khủng, chưa bao lâu lại hỏi thăm, đúng là một người anh trai tốt! Chợt cô nghĩ đến điều gì đó nên đã cất tiếng hỏi:
"Kỷ Dận, lúc nãy anh và Lục Dĩ Thiên nói gì với nhau vậy?"
"Nam Tịch Viên, không ngờ em lại dám gọi thẳng họ tên của Thiên như thế." Nam Kỷ Dận chưa từng nghe một người nào dám thốt lên cái tên Lục Dĩ Thiên hùng hồn như vậy, có lẽ em gái hắn chính là người đầu tiên.
"Có gì phải sợ, trước mặt anh ta em vẫn gọi đấy thôi.
Anh hai, anh nói cho em nghe đi, rốt cuộc là anh đã nói gì với Lục Dĩ Thiên?" Chả biết hai người họ đã trao đổi điều gì, thật khiến cô tò mò mãi.
Cô thấy rất mờ ám, phải chăng là đã giấu cô việc gì rồi?
"Bí mật."
Nam Kỷ Dận thốt ra lời này xong hắn phá lên cười, không nhanh không chậm liền cúp máy.
Hắn không có ý định sẽ nói cho cô biết, để cô mãi thắc mắc đi!
Nam Tịch Viên ngẩn người vì tiếng tút tút vừa vang lên, thật quá đáng mà, sao Nam Kỷ Dận lại chủ động tắt máy của cô chứ, tính ra đây là lần đầu tiên hắn cúp máy trước, lạ quá!
Thôi thì sau này về sẽ tính sổ với Nam Kỷ Dận sau, hừm! Nghĩ mãi vẫn tức, nhưng tức lại chẳng làm được gì.
"Là cô!"
Nam Tịch Viên vẫn còn nuốt không trôi cục tức đối với người anh trai tốt của mình thì bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ một hướng.
Cô liền xoay người sang nhìn thì đập ngay vào mắt là hình ảnh của một cậu con trai khá là phong độ, anh tuấn, và người này không ai khác chính là người đã từng được cô ra tay tương trợ khi gặp nguy hiểm - Bạc Kỷ Nhiên.
Bạc Kỷ Nhiên vừa thấy Nam Tịch Viên thì vô cùng vui mừng, cậu đã tìm kiếm tin tức của cô lâu rồi nhưng lại không lần mò ra được chỗ ở hiện tại của cô, hôm nay không ngờ có thể gặp mặt ở tại nơi này, có phải là duyên trời định không?
"Tôi có thể ngồi đây chứ?"
Bạc Kỷ Nhiên đưa ra lời đề nghị, Nam Tịch Viên vui lòng chấp thuận:
"Anh cứ tự nhiên."
Bạc Kỷ Nhiên ngồi xuống ghế, ánh mắt sáng rực không giấu nổi sự vui sướng.
"Vốn tôi muốn tìm cô nhưng không cách nào tìm được, hôm nay gặp mặt thật sự quá may mắn!"
"Anh tìm tôi để làm gì?"
Nam Tịch Viên cố ý hỏi, Bạc Kỷ Nhiên liền đáp:
"Tôi muốn báo ơn.
Nếu hôm đó cô không ra tay cứu giúp thì có lẽ bây giờ tôi đã là một tên bại liệt rồi."
Mong ước gặp lại cô bấy lâu nay đã thành hiện thực, đúng là ông trời không phụ lòng người mà.
Hai lần tình cờ gặp nhau, thật sự quá trùng hợp.
"Chuyện nhỏ thôi, anh không cần phải để trong lòng."
"Cô gái, tôi là Bạc Kỷ Nhiên, cô có thể cho tôi biết cao danh quý tánh của cô không?"
Dù gì Bạc Kỷ Nhiên đã nhiệt tình như thế nên Nam Tịch Viên cũng đồng ý nói ra tên của mình cho cậu nghe:
"Tôi là Nam Tịch Viên."
"Hóa ra là Nam tiểu thư."
"Anh gọi tên tôi là được rồi."
Nam Tịch Viên nhàn nhạt nói, Bạc Kỷ Nhiên nghe thế thì đôi mắt sáng rỡ, cậu cười:
"Vậy được, Tịch Viên.
Nếu sau này cô có gặp phiền phức gì thì hãy đến gặp tôi, nếu giúp đỡ được tôi nhất định sẽ giúp cô."
Nam Tịch Viên từ chối gọn gàng: "Không cần đâu."
Thật ra cô đâu cần sự trợ giúp của người ngoài, cô có Nam Kỷ Dận và Triệu Thiên Đình chống lưng, đã thế còn thêm một nhân vật huyền bí ấy nữa.
Hễ gặp chuyện thì gọi một cuộc thì vấn đề sẽ được giải quyết ngay thôi.
Cứu Bạc Kỷ Nhiên một phần là do cô ngứa mắt, một phần là vì tiện tay, cũng chẳng có ý gì sâu xa hơn.
Bạc Kỷ Nhiên nghe cô từ chối thì không biết thế nào, qua một lúc cậu mới đưa ra lời đề nghị thật lòng:
"Tịch Viên, tôi có thể làm bạn với cô không?"
"Bạn sao?" Từ nhỏ đến lớn bạn của cô vốn không nhiều, bởi cô không thích kết bạn, đặc biệt là con trai.
"Đúng vậy, được không?" Ánh mắt Bạc Kỷ Nhiên đầy chờ mong.
Nam Tịch Viên suy nghĩ vài giây, người nhà cô thì muốn cô tránh xa những kẻ trong hắc đạo, thế nhưng cô không chỉ ở chung với Lục Dĩ Thiên mà còn quen biết Bạc Kỷ Nhiên, đúng là số trời đã định phải như vậy là như vậy.
Cô cũng không còn cách nào khác để tránh được.
Thấy ánh mắt đầy mong chờ của Bạc Kỷ Nhiên đang nhìn mình, Nam Tịch Viên không ngại ngần gì và cũng không muốn phụ lòng cậu nên đã chấp nhận:
"Được."
"Tốt quá rồi!"
Bạc Kỷ Nhiên vui sướng không thôi, giờ đây cậu đã hoàn thành tâm nguyện cầu được ước thấy rồi, còn gì bằng nữa chứ!
Nam Tịch Viên không thích trò chuyện phiếm nhiều nên liền tỏ ý trở về:
"Cũng đã không còn sớm nữa, tôi về trước đây."
"Phải về sao? Cô có số điện thoại không, hay là cho tôi đi, chúng ta sẽ giữ liên lạc."
"Xin lỗi, tôi không có sử dụng điện thoại." Nam Tịch Viên thấy mình cũng quá phũ phàng nên đã bồi thêm một câu: "Hay anh cho số điện thoại của anh cho tôi đi, khi nào mua điện thoại mới tôi sẽ liên lạc với anh."
Bạc Kỷ Nhiên cười rạng rỡ: "Được, để tôi đưa cho cô danh thiếp."
"Không cần đâu, anh đọc số đi, tôi sẽ tự nhớ."
Bạc Kỷ Nhiên ngờ vực nhưng vẫn đọc một loạt số điện thoại của mình cho Nam Tịch Viên.
Cô chăm chú ghi nhớ từng con số vào trong bộ óc thông minh của mình, đợi đến lúc cậu đọc xong thì gật đầu:
"Được rồi, tôi nhớ rồi.
Tôi về đây!"
"Hẹn gặp lại."
Dù Bạc Kỷ Nhiên không nỡ nhưng vẫn phải để cô rời đi, nhìn bóng lưng cô càng ngày càng xa dần lòng cậu bỗng dâng lên cảm giác xao xuyến không nói nên lời.
Lần này tạm biệt không biết bao giờ sẽ gặp lại nữa, thôi đành chờ đợi thêm vậy!.