Tuy trời đã tối nhưng Lục Dĩ Thiên lại vẫn còn rất bận, anh phải xử lý một số phi vụ lớn nên cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi.
Lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ, ngay sau đó cánh cửa liền được mở ra.
Người đi vào là Mộc Nhất, hắn gật đầu với Lục Dĩ Thiên cung kính một cái rồi lại hỏi:
"Lão đại, tối nay Nam Tịch Viên vẫn chưa về, chúng ta có cần gọi điện cho cô ấy không."
Nhắc đến cô thì bàn tay đang gõ trên bàn phím laptop của Lục Dĩ Thiên bỗng khựng lại, anh đáp:
"Gọi một cuộc cũng được."
Lục Dĩ Thiên hoàn toàn không lo lắng gì về an nguy của Nam Tịch Viên, vì anh không nghĩ rằng cô sẽ gặp chuyện gì đó bất trắc.
Bởi cô có một thân thủ nhanh lẹ, lại cất chứa trên người bao nhiêu thứ vũ khí hiện đại, sao mà gặp chuyện được chứ? Vả lại cộng với việc bản thân đã từng bị hại thuốc một lần, anh tin cô sẽ càng cảnh giác hơn.
Lục Dĩ Thiên biết Nam Tịch Viên đang giận mình nên mới không liên lạc với cô, vì gọi điện chưa chắc cô sẽ bắt máy.
Nhưng Mộc Nhất thì có lẽ cô sẽ nhận máy, bởi Nam Tịch Viên là người công tư phân minh, cô sẽ không vì anh mà giận lây sang Mộc Nhất đâu.
Mộc Nhất gọi đi ba cuộc nào ngờ chẳng có hồi âm gì.
Hắn nhìn Lục Dĩ Thiên, lắc đầu:
"Lão đại, Nam Tịch Viên không bắt máy."
Nghe được lời này đuôi mày Lục Dĩ Thiên liền cau lại, vì sao cô lại không nhận máy của Mộc Nhất vậy?
"Gọi lại đi." Lục Dĩ Thiên ra lệnh, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn bao giờ hết.
Mộc Nhất nghe lời Lục Dĩ Thiên, hắn ấn gọi cho Nam Tịch Viên thêm một lần nữa.
Vài giây sau đó, một âm thanh trong trẻo ở đầu dây bên kia vang lên.
"Alo."
Tiểu Hà xin phép Chân Đông Kình để được ở lại bệnh viện chăm sóc cho Nam Tịch Viên vì dù sao cô vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Cô bé ngồi cạnh giường cô không rời, trong lúc tiểu Hà vẫn còn đang lo lắng cho Nam Tịch Viên thì điện thoại của cô bỗng reo lên, tiểu Hà cầm điện thoại trên tay nhìn thì lại thấy một dãy số lạ, cô bé quyết định không nghe máy.
Nhưng điện thoại cứ vang mãi, sợ sẽ đánh thức cô nên tiểu Hà mới ấn nghe, cũng không biết đối phương là ai mà lại không được Nam Tịch Viên lưu tên, cũng vì lý do đó mà cô bé mới do dự không nhấc máy.
"Cháu bé, con là ai vậy? Chủ nhân của chiếc điện thoại này đâu rồi?"
Mộc Nhất thấy ngạc nhiên, không ngờ người nhận cuộc gọi này lại là một cô gái nhỏ tuổi, lúc đầu hắn còn nghĩ Nam Tịch Viên sẽ nghe máy nhưng sao bỗng lại trở thành một giọng nói khá là non nớt thế này.
Hắn thắc mắc lắm, cũng không biết mọi chuyện của cô đã ra sao rồi nữa, vì cớ gì lại để một cô bé nghe máy thay.
Tiểu Hà không đáp lời Mộc Nhất mà đã hỏi lại ngay:
"Chú là ai vậy? Có đáng tin không?"
"Chú là bạn của Nam Tịch Viên, con nói cho chú biết, rốt cuộc cô ấy bị làm sao rồi?"
Lục Dĩ Thiên nghe được câu hỏi này của Mộc Nhất thì đôi mày cương nghị càng chau lại chặt hơn, một dự cảm không lành xuất hiện trong đầu anh, phải chăng Nam Tịch Viên đã gặp chuyện gì rồi?
Tiểu Hà nghe nghe ra sự sốt sắng trong lời nói của Mộc Nhất thì thấy đáng tin, cô bé không biết nói dối nên đã thốt nên sự thật cho Mộc Nhất nghe:
"Chị Tịch Viên vô tình bị thương, nhưng giờ đây chị ấy đã ổn rồi, hiện tại vẫn còn đang ngủ, chú cứ yên tâm ạ."
"Hiện tại cháu đang ở đâu?" Mộc Nhất hỏi gấp, hắn quan tâm cho an nguy của Nam Tịch Viên đều là vì cô là em gái của lão đại của hắn, vậy nên hắn cũng không muốn cô gặp phải bất trắc gì.
Tiểu Hạ lắc nhẹ đầu: "Cháu không biết."
Bỗng dưng tiểu Hà thấy ngón tay Nam Tịch Viên động đậy, thế là liền bỏ điện thoại sang một bên, cô bé đầy vui mừng: "Chị Tịch Viên, chị đã tỉnh rồi!"
“Tiểu Hà, là em sao?” Nam Tịch Viên thấy tiểu Hà ngồi cạnh mình thì nhoẻn miệng cười.
"May quá, cuối cùng chị cũng đã tỉnh, làm em lo lắng quá!" Tiểu Hà ríu rít cầm lấy tay Nam Tịch Viên, chợt nhớ ra điều gì đó cô bé liền nói: "Chị Tịch Viên, có người gọi chị."
"Ai vậy?"
Nam Tịch Viên nhận điện thoại từ tay tiểu Hà, thấy dãy số lạ thì biết ngay đám người Kim Nhất, bởi số của Lục Dĩ Thiên đã được cô lưu vào máy, nếu anh gọi đến thì đã thấy tên rồi.
Cô đưa điện thoại lên nghe, nếu là đám Kim Nhất thì cô sẽ nói chuyện vài câu, còn ai kia thì miễn bàn đi.
"Alo."
"Tịch Viên, cô đang ở đâu vậy?"
Nam Tịch Viên vừa đặt điện thoại vào tai thì lại nghe âm thanh quen thuộc, ngoài Lục Dĩ Thiên ra thì còn ai nữa.
Nghe tiếng anh lại khiến cô nghĩ đến chuyện đã xảy ra tối qua, sự bực tức lại dâng lên.
Nam Tịch Viên cúp máy ngay sau đó.
Lục Dĩ Thiên bị cô ngắt kết nối đột ngột thì cảm thấy khó chịu, lòng cũng buồn bực vô cớ.
Lúc nãy anh vừa lấy điện thoại từ tay Mộc Nhất và định hỏi han tình hình của Nam Tịch Viên thì lại bị cô đáp trả thế này đây, bảo anh có giận không chứ?
Mộc Nhất thấy sắc mặt Lục Dĩ Thiên thay đổi thì nghĩ chắc chắn anh sẽ không đoái hoài gì đến người đã lạnh nhạt với anh cũng chính là Nam Tịch Viên, bởi tính Lục Dĩ Thiên vốn là như vậy.
Nhưng nào ngờ lại nghe anh nói:
"Điều tra chuyện xảy ra hôm nay với Nam Tịch Viên, nơi ở hiện tại của cô ấy là chỗ nào?".