1.
Cùng vào hai buổi tối như nhau.
Trình Hi và Trình Thời xuất hiện dưới nhà xe của cục quy hoạch, còn Tưởng Kim Minh mở cửa hông ở viện triển lãm số 76 đường Đàn Viên.
Bọn họ lặng lẽ lẻn vào màn đêm để tìm cùng một món đồ.
2.
Trước cổng cục quy hoạch có bảo vệ, cả hai đi xuống tầng hầm theo đường vận chuyển, lên lầu qua lối thoát hiểm, thành thạo rẽ vào hành lang.
Dọc đường đi Trình Hi không nói gì, thỉnh thoảng liếc ngó nghiêng quan sát tình hình, trông có vẻ bất an. Cô chưa làm chuyện này bao giờ, cũng không hay ra vào đơn vị tương tự, cố gắng khống chế nhịp chân, lại nghe Trình Thời nói: “Cứ đi bộ bình thường thôi.”
“Ừ.” Cô thấp giọng đáp.
“Cứ coi như tăng ca, cô có chìa khóa, không phải phường trộm cướp cạy khóa.”
“Biết rồi.” Trình Hi sờ chìa khóa trong túi, nhìn sang Trình Thời. Anh mặc chiếc áo khoác đó, màu xanh nước biển, cứ nghĩ anh sẽ trông chững chạc già dặn, nhưng không ngờ lại rất năng động, cũng rất hợp hoàn cản.
“Quả thực trông anh rất giống đến tăng ca.” Cô nói.
Anh bật cười.
Bầu không khí dịu đi, Trình Hi cũng suýt biến thành đồng nghiệp, từ xa nhìn thấy tấm bảng trong phòng hồ sơ, cô thong thả lấy chìa khóa ra, nói: “Tới rồi.”
Anh gật đầu, ra hiệu mở cửa.
Năm chiếc chìa khóa, hai chiếc đã bị loại sau khi so sánh kích thước lỗ khóa. Cô thử lần đầu tiên, không đút vào được, lại đổi sang chiếc thứ hai, nhưng đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân ở cầu thang vọng tới.
Trình Hi có thể cảm thấy lỗ tai mình rung lên theo, thần kinh bỗng căng thẳng, bàn tay cầm chìa khóa run dữ dội, sốt ruột tra khóa vào lỗ.
“Đừng cuống.” Anh nắm cổ tay cô, tiện tay cầm chiếc chìa khóa kia, tra vào ổ xoay một vòng, không được.
“Là chìa cuối cùng, đưa cho tôi.”
Trình Hi buông tay, bỗng không biết chìa nào ra chìa nào. Tiếng bước chân ngày một gần, ngày một rõ, cô đổ mồ hôi như mưa, cuối cùng cũng định thần lấy ra chiếc chìa khóa chưa thử, đưa cho anh.
Xoay một vòng, ổ khóa vang lên cái *cách*.
Gần như cùng lúc đó, bước chân ở cầu thang dừng lại, Trình Thời kéo Trình Hi vào phòng, nhẹ hàng khép cửa lại.
Người bảo vệ đi tuần như mọi khi ló người nhìn vào hành lang, sau đó lại tiếp tục đi lên.
3.
Trong phòng rất tối, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Hai người không dám cử động, lẳng lặng đợi một hồi rồi mới khóa trái cửa lại. Cả hai bật điện thoại soi đường, phát hiện hồ sơ trong phòng rất bừa bộn.
Phòng rất lộn xộn, kệ sắt đặt lung tung đựng hồ sơ lưu trữ, bên kia có hai chiếc bàn, bên trên chất đống những bản thiết kế như bản vẽ quy hoạch, nhiều bản rơi xuống sàn.
Ở trong góc có một chiếc máy tính.
Trình Hi nuốt nước bọt, lẩm nhẩm: “Chẳng trách gọi anh ta đi làm sớm.”
“Bọn họ sắp xếp theo dự án và thời gian.” Trình Thời nhìn lướt qua hồ sơ trên kệ, rút một tập ra, nói, “Chỗ này là thời gian gần đây, hồ sơ cũ ắt ở bên trong.”
“Liệu trong máy tính có gì không?”
Trình Hi không rành những thứ này, thế là quay sang máy tính. Cô bật máy lên, màn hình bật sáng, xuất hiện giao diện nhập mật khẩu.
Không có manh mối.
“Trình Thời.” Cô thấp giọng gọi anh, “Xem ra không được rồi, cần mật khẩu.”
Anh đặt hồ sơ trong tay xuống, đi tới bên cạnh máy tính, cúi người vịn thành ghế, nhập vào 6 số 1, sai, lại thử 6 số 9.
Thiệt hả? Trình Hi nhíu mày nhìn anh.
“Thử “phòng hồ sơ” viết liền không dấu xem.”
Cô nửa tin nửa ngờ nhập thử, vẫn sai, lại thấy Trình Thời kéo điện thoại bàn bên máy tính tới, bấm gọi di động của mình, đối chiếu số điện thoại rồi đọc một dãy số.
Cô nhập số, lại thử thêm vài tổ hợp, cuối cùng đã đăng nhập thành công.
Mật khẩu là chữ cái đầu tiên của “phòng hồ sơ” cộng với số điện thoại bàn.
Trình Thời xóa lịch sử cuộc gọi trên máy bàn, giải thích, “20 năm trước các đơn vị hay đặt mật khẩu như thế, giờ vẫn vậy.”
Đơn giản lại logic, cũng rất thuyết phục, bản thân thật sự không ngờ tới.
Trình Hi mím môi, bắt đầu kiểm tra các thư mục, nhưng thời gian trôi từng giây từng phút mà vẫn không tìm được gì. Ngày trước điện tử hóa không được phổ biến rộng rãi, rất khó tìm kiếm thông tin hiệu quả.
M
à Trình Thời lại tìm được một tài liệu quy hoạch trong khoảng năm 2000, anh mở hồ sơ ra, bên trong có rất nhiều công văn, đệ đơn và phê duyệt ý kiến, trong đơn nhắc đến kế hoạch phát triển toàn diện bờ sông, bao gồm khu vực số 76 đường Đàn Viên và xã khu Phục Viên.
Có cả biên bản cuộc họp không đầy đủ.
Anh tập trung đọc, lại đối chiếu với bản đồ quy hoạch, nói: “Chắc hẳn kế hoạch đã bị điều chỉnh, từ khu du lịch lịch sử, số 76 đường Đàn Viên biến thành đất thương mại.”
“Tìm thấy rồi!”
Trình Hi bỗng cắt ngang lời anh.
Cô kìm nén sự hưng phấn, mở một tệp tin có tên số 76 đường Đàn Viên, mong đợi bao nhiêu thì khi phát hiện chỉ là một tệp powerpoint bình thường, cô thất vọng thở dài bấy nhiêu.
Trình Thời đứng cách đó vài mét, nhìn những con chữ nghệ thuật trên màn hình, khóe môi nhướn lên độ cong khó nhận ra. Đó là powerpoint chính anh soạn.
4.
Tưởng Kim Minh mở hộc bàn trên cùng ở bàn làm việc Sử Chí Dũng, soi đèn pin chiếu vào trong, phát hiện có một chiếc đĩa mềm trong hộc bị khóa ở dưới.
Nhìn sơ qua có đến mười chiếc.
Ngoài ra còn có đồ dùng cá nhân, thẻ nhân viên, kính mắt, khung ảnh… Anh dựng khung ảnh lên, là ảnh chụp một nhà ba người.
Bây giờ Tưởng Kim Minh không nhớ rõ mẹ Sử Sùng trông như thế nào, trong ấn tượng là một người cực kỳ quyết đoán, khác với những người phụ nữ xung quanh anh.
Nhưng trong ảnh bà đang ôm vai Sử Sùng, nở nụ cười rất đỗi dịu dàng.
Anh im lặng đặt khung ảnh xuống, cánh tay cầm đèn pin đã nhức mỏi, hoạt động hai lần, sau đó lật mấy chiếc đĩa mềm lên xem.
Hầu hết chúng đều đã được sử dụng, trong số đó có chiếc đĩa mềm mà mình đã đưa cho ông – đĩa mềm lưu trữ bài thuyết trình, nhãn trắng có viết dòng chữ Bài thuyết trình số 76 đường Đàn Viên, là chữ viết tay của Tưởng Kim Minh.
Đó là nhiệm vụ Sử Chí Dũng giao cho anh sau khi trở về từ cục quy hoạch. Anh phải mất thời gian mày mò nghiên cứu mới có thể hoàn thành, chẳng hay có được phát huy công dụng không? Phông chữ chuyển động và clip art ngớ ngẩn tốt hơn chữ viết tay ư?
Anh không nghĩ vậy.
Tưởng Kim Minh kéo suy nghĩ của mình trở về, cầm lấy mấy chiếc đĩa mềm không rõ thông tin, đẩy hộc bàn nguyên vẹn, đi ra khỏi phòng, khóa cửa lại, quay trở lại phòng làm việc để kiểm tra nội dung.
Ánh sáng trên màn hình hắt lên khuôn mặt của anh, tỏa ánh sáng lung linh trong bóng tối. Anh đưa từng chiếc đĩa mềm vào, kiểm tra từng cái một. Ngoại trừ bản sao của một tệp đặt hẹn ra thì mọi thứ còn lại đều trống trơn. Tưởng Kim Minh hoang mang, rốt cuộc bằng chứng là gì?
Anh ngồi đó một lúc, trực giác mách bảo anh đã bỏ lỡ thứ gì đó.
Hoặc là, lúc này Sử Chí Dũng vẫn chưa lấy được bằng chứng?
Từ từ đứng dậy, Tưởng Kim Minh cất mấy chiếc đĩa mềm, sắp xếp chúng theo thứ tự theo trí nhớ, chuẩn bị đem trả về phòng viện trưởng.
Anh vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã thấy một bóng người xuất hiện trên hành lang, theo bản năng giật lùi về sau, im lặng hai ba giây, bỗng nghe được tiếng quát lớn.
“Ai đó?!”
Đang đêm hè mà Tưởng Kim Minh đổ mồ hôi lạnh như tắm. Đồng hồ treo tường chỉ 10 giờ, sao Sử Chí Dũng lại đến viện triển lãm vào lúc này?
Anh nhét đĩa mềm trong tay vào hộc bàn đặt ở cửa, bước ra, giả bộ ngạc nhiên: “Chú Sử, sao chú lại ở đây?”
“Kim Minh?” Sử Chí Dũng lại càng khó hiểu, mượn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, ông nhìn rõ khuôn mặt của Tưởng Kim Minh, hỏi: “Sao cháu không bật đèn, làm gì mà đến văn phòng muộn vậy?”
“Cháu lấy đồ, đang định về đây.”
Tưởng Kim Minh giả vờ đóng cửa, dùng tay còn lại mò mẫm, não bộ chuyển động nhanh chóng, cuối cùng thốt ra một câu kém thông minh: “Cháu quên bút. Ở nhà muốn viết vài thứ, nhưng cầm gì cũng không thuận tay.”
Nói rồi còn đi tới trước một bước, lấy cây bút máy trong túi ra, cười nói: “Là ngòi bút chú tặng cho cháu, dùng quen rồi.”
“Ừ.” Sử Chí Dũng đáp một tiếng, không nghe ra giọng điệu.
Ông đối diện với cửa sổ hành lang, nhưng bởi vì quá xa, không có ánh sáng nên cả người chìm trong bóng tối, ông xoay người mở cửa phòng của viện trưởng.
Tưởng Kim Minh ấp úng đi tới, lo lắng đĩa mềm lấy đi sẽ bị phát hiện, thế là nói: “Muộn thế này mà chú vẫn đến tăng ca à, có cần cháu phụ gì không?”
“Không cần.” Không nhìn rõ biểu cảm của Sử Chí Dũng, nhưng trên tay ông đã rịn đầy mồ hôi. Ông đẩy cửa phòng, không bật đèn mà nói, “Về đi.”
“Vâng.”
Cửa khép lại.
Tưởng Kim Minh đứng trước cửa, trách bản thân không nhanh nhẹn. Liệu Sử Chí Dũng có mở hộc bàn ra không? Có kiểm tra rồi phát hiện thiếu đĩa mềm không? Từ đó có nghi ngờ mình không?
Cứ tưởng chuyện sẽ thuận lợi, hậu cần có chìa khóa dự phòng của phòng viện trưởng, tuy hộc bàn bị khóa nhưng có thể mở từ bên trên, mà đĩa mềm lại đặt bên trong. Giờ nhìn lại, xem ra bản thân nghĩ đơn giản quá rồi.
Anh dỏng tai lắng nghe động tĩnh. Nhưng cách cửa phòng, không hề nghe thấy tiếng Sử Chí Dũng di chuyển.
Vô cùng im ắng.
Cuối cùng Tưởng Kim Minh sải bước rời đi. Anh đi đến cầu thang, nghe được tiếng khóa trái cửa rất khẽ.
5.
Sử Chí Dũng ngồi trước bàn, tháo máy ghi âm nhỏ ở bên hông ra, cẩn thận đặt lên bàn. Ông siết chặt hai tay, hơi thở nặng nề, mất một lúc mới định thần, ấn nút phát, cuộc đối thoại hồi tối vang lên.
Rất rõ ràng, rất đầy đủ.
Sử Chí Dũng lấy cuộn băng nhỏ trong máy ghi âm ra, dùng chìa khóa mở hộc bàn, đặt cuộn băng vào, sau đó bật máy tính lên, dựa vào trí nhớ lúng túng gõ phím, nhập từng cái tên một vào tập tin.
Ông vẫn không yên tâm khi để những nội dung này trong máy tính, tiện tay tìm đĩa mềm tính chuyển vào, nhưng lục mãi mới để ý không thấy đĩa mềm trống.
Ông nhớ vẫn còn dư vài đĩa trống mà.
Sử Chí Dũng nghi ngờ, nhưng đĩa mềm là do bên văn phòng phát, bình thường mình cũng không hay để ý, có lẽ đã vô tình dùng hết chăng?
Ông khựng lại, rút ra một chiếc đĩa mềm cuối cùng, cắm vào máy tính, cuối cùng sao chép tài liệu sang.
Hoàn thành hai chuyện này xong, Sử Chí Dũng ngồi lặng người rất lâu.
Đã gần nửa đêm, ông đặt đĩa mềm được bổ sung vào hộc bàn, chợt nhác thấy khung ảnh, ma xui quỷ khiến thế nào lại lật lên, thẩn thơ nhìn vào.
Liệu cô ấy có chế giễu mình? Có khinh bỉ mình không? Cô ấy sẽ nói sự kiên trì của anh là vô ích, vẻ đạo mạo càng khiến người ta xem thường, tôi khinh anh, cả con trai cũng khi anh…
Sử Chí Dũng đột nhiên tức giận, gạt khung ảnh rơi vào ngăn kéo. Ông há miệng thở dốc, lấy hết cuộn băng và đống đĩa mềm ra, nhét vào phong bì rồi bỏ vào góc tủ tài liệu, trong một hộp tài liệu không có gì nổi bật.