1.
Tưởng Kim Minh cảm thấy hoa mắt, cầm ống nghe nói không nên lời. Anh nhận ra âm thanh này, là người từng ngăn cản mình đi tìm Cao Lĩnh, về sau đã chứng minh đó là hành động đúng.
Là mình… mình ở tương lai?
“Tối qua cậu đến phòng viện trưởng lấy đi vài chiếc đĩa mềm, sáng hôm nay lại vào văn phòng ông ấy lần nữa, phát hiện không thấy đĩa mềm chứa bài thuyết trình của mình đâu, nên suy đoán có thể bằng chứng đang nằm trong đó, cậu vẫn chưa nói cho Trình Hi biết những chuyện này, Nguyên nhân duy nhất tôi biết được những điều đó, bởi vì tôi chính là cậu trong 20 năm sau, tôi có ký ức của cậu.”
“Tôi.” Anh cứng người, “Anh…”
“Để sau hẵng nghĩ, giờ nghe tôi nói đây. Nếu cậu không lấy đi mấy chiếc đĩa mềm trống đó thì chú Sử cũng sẽ không dùng đĩa mềm có bài thuyết trình thay thế, lúc này đã tạo nên thay đổi mới, trái lại đã giúp chúng tôi tìm được bằng chứng. Bây giờ chắc chắn chiếc đĩa mềm đó vẫn còn ở trong văn phòng ông ấy, hoặc bàn hoặc tủ, hễ chỗ nào có thể cất được thì cậu phải tìm cho cẩn thận, tìm kỹ vào.”
Tưởng Kim Minh không theo kịp, theo bản năng kéo giấy tới toan ghi chép, lại nghe thấy anh ta nói: “Ghi nhớ trong đầu.”
Trình Thời hiểu anh, biết thói quen của mình.
Tưởng Kim Minh ngơ ngác.
Cảm giác này rất quái gở, cùng một người cách nhau 20 năm, được kết nối bằng một cuộc điện thoại. Anh lâm vào bối rối, đánh mất khả năng kiểm soát, lời đến bên môi lại không biết phải nói thế nào, cuối cùng do dự hỏi: “Tại sao anh lại có điện thoại của cô ấy?”
“Là của tôi… là điện thoại của cậu. Tương lai cậu sẽ để cô ấy nhặt được chiếc điện thoại này, bắt đầu gọi điện, đã hiểu chưa?”
Không hiểu, Tưởng Kim Minh cố chấp: “Để cô ấy nghe máy.”
Trình Thời bỏ ngoài tai, bình thản tự thuật: “Kim Minh, tôi còn muốn nhờ cậu một chuyện. Bất kể tương lai có thay đổi thế nào thì cậu cũng phải ở bên cạnh cô ấy.”
Nói đến đây, anh ngẩn ngơ dừng lại.
Dường như bỗng hiểu ra điều gì đó.
Thời gian trôi như thủy triều dâng, khi triều hạ để lại sự sạch sẽ. Thế gian hóa hư vô, chỉ có mối liên hệ giữa con người là thật. Anh chợt ngộ ra rằng, hóa ra có vài lựa chọn, dù có lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì kết quả vẫn chỉ như vậy.
“Cậu sẽ làm thế.” Trình Thời bật cười như trút được gánh nặng, “Không cần tôi nhờ, cậu cũng sẽ làm vậy.”
“Cái gì…”
“Nếu tìm được bằng chứng thì khoan xử lý đã. Không cần nói cho Cát Tường biết cuộc gọi lần này, tạm thời cứ thế đi.”
Tưởng Kim Minh bị nắm mũi dắt đi hoàn toàn, nghe cái hiểu cái không. Anh cúp máy, một lúc lâu sau vẫn chưa thể định thần, khung cảnh trong văn phòng, tiếng nói chuyện om sòm của đồng nghiệp như biến thành phông nền, trở nên không chân thật.
Cho tới khi bị đẩy một cú.
2.
Sử Sùng xuất hiện trước mắt, “Gọi mày mà không nghe à?”
“… Hả?”
“Trông mày có vẻ đáng lo quá, vẫn đang điều tra mấy thứ kia à…”
Tưởng Kim Minh vội ho hai tiếng lấp liếm, một lúc sau mới nghiêm túc nói: “Sao mày lại đến đây?”
Người bình thường không muốn đặt chân vào dù chỉ một bước, nay lại nghênh ngang xuất hiện trong văn phòng. Tưởng Kim Minh kéo hộc bàn ra lấy một chai nước ngọt đã bỏ trong đó từ lâu, chưa kịp kiểm tra hạn sử dụng thì Sử Sùng đã nhận lấy, vặn nắp uống mấy ngụm, nói: “Tao theo sếp Triệu tới… Mẹ nó, nước của mày hết ga rồi.”
“Triệu Phi?”
“Ừ, bảo là có công chuyện.”
“Chuyện gì?”
Sử Sùng không đáp, chỉ nháy mắt. Hai người rời khỏi văn phòng, đi loanh quanh viện triển lãm, vừa đi vừa nói chuyện.
“Mày có biết số 76 đường Đàn Viên sẽ được cải tạo không? Bị mày đoán trúng rồi Kim Minh, kiểu gì cũng có rạp phim cho xem.”
“Cải tạo thế nào?”
“Không biết.” Sử Sùng nhíu mày, do dự một lúc, “Số 76 đường Đàn Viên là kiến trúc lịch sử, muốn cải tạo thì cũng phải đồng bộ với xung quanh, trong phạm vi nhất định không được có kiến trúc cao tầng. Nhưng xã khu Phục Viên lại muốn mở rộng văn phòng, như thế là bị giới hạn rồi.”
“Nếu mày nói như vậy thì không thể cải tạo được nữa, bọn mày muốn phá dỡ chuyển số 76 đường Đàn Viên đi nơi khác.”
“Tao chỉ nghe người khác nói vậy thôi chứ không rõ. Nhưng mày nhìn mấy thành phố lớn kia đi, New York rồi cả Hồng Kông, bên bờ toàn là cao ốc chọc trời, rồi lại nhìn nơi này đi…”
Qua cửa sổ, Sử Sùng nhìn ra bờ sông, nói: “Toàn là nhà thấp nhà cũ, thành phố trong tương lai chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Triệu Phi lại tẩy não mày rồi.” Tưởng Kim Minh nói thẳng.
Anh ta không đáp.
“Thành phố tương lai sẽ thế nào? Sao cứ phải rập khuôn? Quy hoạch và xây dựng kiểu này hoặc là đừng nghĩ, hoặc là nghĩ cho cùng!”
“Được rồi, tao cũng chỉ nghe rồi nói mày biết thôi. Tao đoán lão Sử sẽ không đồng ý, mà tao cũng không muốn phá hủy nơi này.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo xuống tầng một, Sử Sùng ngẩng đầu nhìn xà nhà trên cao, nghe Tưởng Kim Minh trầm giọng nói: “Mày còn nhớ lần đầu tiên đến đây không, lúc đó ở đây vẫn chưa mở cửa, chú Sử dẫn chúng ta tới.”
“Nhớ, xung quanh toàn bụi, làm hại tao chảy nước mũi, vậy mà mày còn bắt chước dỗ bố tao vui, tiếng dội khắp bảo tàng.”
Đó quả thực là một kỷ niệm khó phai. Lúc này Sử Sùng mới nhận ra, thì ra hai cha con cũng từng có thời gian vui vẻ. Nhiều năm sau, anh trách Sử Chí Dũng về việc mẹ bỏ đi, từ đó không còn gần gũi với ông nữa, khi gặp nhau cũng chỉ tranh chấp to tiếng.
Anh ta thở dài, nhìn trái phải rồi nói: “Không biết sếp Triệu nói chuyện thế nào rồi, chứ lão Sử cứng đầu lắm.”
“Bọn họ ở phòng viện trưởng à?”
“Đúng.”
Tưởng Kim Minh thầm rên trong bụng, bằng chứng vẫn còn ở đó. Mình chỉ mải nói chuyện với Sử Sùng mà bỏ quên Triệu Phi, anh lập tức xoay người chạy lên tầng ba.
3.
Trình Hi lên tầng ba, khẽ gọi tên Trình Thời. Quái, sao không thấy người đâu?
Hồi nãy sau một lúc do dự, cuối cùng cô vẫn chấp nhận lời mời kết bạn của Bạch Tịnh, cũng nhanh chóng nhắn vài lời. Từ sau cuộc gặp mặt lần trước, không rõ Bạch Tịnh hỏi thăm được từ đâu mà biết cô đang làm việc ở rạp phim, nay xin tư vấn chuyện mua vé tập thể.
Ngày trước vé phúc lợi của công ty Bạch Tịnh cũng là làm ở chỗ cô, vận mệnh xoay tròn một vòng, chuyện này vẫn không thay đổi. Trình Hi vui vẻ giúp đỡ, đúng lúc Bạch Tịnh đang ở gần đây nên có thể đến lấy vé.
Trình Hi đáp một chữ “được”, nghĩ một lúc lại gửi thêm cái mặt cười, đặt điện thoại xuống, cảm thấy thư thái lạ lùng. Cô quay vào văn phòng tìm Trình Thời, muốn nói với anh ta là anh ta nói đúng rồi, tiếp xúc cần sinh ra thì vẫn sẽ sinh ra.
Chẳng ngờ lại không thấy người đâu, cục sạc vẫn nằm nguyên xi chỗ cũ, rõ ràng đi sạc pin chỉ là cái cớ.
Trình Thời và Motorola biến mất, điều này khiến Trình Hi giật mình, cô đi thẳng lên phòng VIP tìm. Kết quả vừa chạy tới giữa cầu thang tầng ba thì thấy anh chạy xuống, vẻ mặt cuống cuồng, bước chân vội vã, chạy thẳng qua mình.
“Này, có chuyện gì…?”
Trình Hi cảm thấy có gió táp qua mặt, lập tức xoay người chạy theo anh, hỏi: “Sao thế, không phải anh đến văn phòng sạc pin à, điện thoại đâu?”
“Mẹ tôi đang ở bệnh viện, bị ngã trong lúc đi chợ.”
“Hả?” Tin tức đột ngột đến khiến cô không kịp suy nghĩ, “Hiệu trưởng Quý? Có nghiêm trọng không?”
Chuyện xảy ra cấp bách, Trình Thời không có thì giờ giải thích nhiều. Mà thực tế chính anh cũng không rõ, vừa nãy chỉ mới nghe Sử Sùng gọi điện báo.
“Không biết, Sử Sùng cũng mới nhận được thông báo từ bệnh viện, đang trên đường tới.” Anh rảo vội bước chân, vừa đi vừa dặn, “Có chuyện gì tôi sẽ nói với cô sau, tạm thời không về được.”
“Được…”
“Cô giữ điện thoại đi, ở lại rạp phim chờ tôi.”
“Ừ.”
Trình Hi chưa bao giờ thấy anh gấp đến vậy, hình ảnh Bạch Tịnh nằm trong vũng máu vụt qua đầu, té ngã là chuyện vừa lớn vừa nhỏ, cô không khỏi đổ mồ hôi lạnh. Cô cũng vội vàng đi theo xuống hầm giữ xe, nhưng thực sự không giúp được gì, chỉ biết an ủi: “Chắc là không sao đâu.”
“Cô lên trước đi.” Anh xoay người lại nói với cô, “Hầm giữ xe vắng người, giờ tôi nhìn cô đi lên, nhanh.”
Nhưng trong chớp mắt ấy, Trình Thời lại cảm nhận được nguy hiểm. Chỉ là sốt ruột đang chiếm cứ đầu óc khiến anh gần như không suy nghĩ được gì, chỉ dặn dò một câu theo trực giác rồi vội vã lái xe rời đi.
Trình Hi lo lắng quay về văn phòng, càng đứng ngồi không yên. Cô bật điện thoại Motorola, xác nhận cột pin đã đầy, Trình Thời còn từ tầng bốn đi xuống… Có chút liên tưởng, nghi ngờ cũng nhiều, vì vậy cầm điện thoại di động lên lầu, vào phòng VIP gọi điện thoại.
Nhưng vừa kết nối, cô lại nghe thấy phía sau có động tĩnh nhẹ, đang định ngoái nhìn thì một cơn đau âm ỉ sau đầu truyền đến, cả người giống như một con rối đứt dây, ngã xuống đất.
Trước mắt Trình Hi biến thành màu đen, trong mơ hồ, gương mặt của người đàn ông được phóng lớn, nhặt điện thoại cô làm rơi lên, ngoái đầu nói: “Đừng có làm chết người.”
Không có câu trả lời.
Cô cố gắng mở mắt để nhìn rõ người đó, nhưng giác quan đã mờ dần, cảm giác cuối cùng còn sót lại chính là cô đang bị kéo lên bậc thang, cơ thể đau đớn dần dần tê dại, Trình Hi hoàn toàn mất đi ý thức.
4.
Tưởng Kim Minh nghe thấy tiếng chuông điện thoại ở văn phòng, bất giác đi nhanh hơn, lúc đi qua phòng viện trưởng lại đụng phải Triệu Phi vừa đi ra.
Trên mặt ông ta còn có đám mây đen, nhưng lập tức giấu nó đi, biến thành nụ cười tươi: “Ối chà, thanh niên đi chậm thôi.”
“Giám đốc Triệu.” Vẻ mặt Tưởng Kim Minh rất phức tạp. Anh nghĩ đến tiếng chuông đang đổ, lại không biết hai người họ đang nói chuyện gì trong văn phòng, liền nói: “Tôi có điện thoại, đợi chút nữa tôi tiễn chú.”
“Không cần không cần, cậu cứ đi làm đi. Sử Sùng, chúng ta đi thôi!”
Nhấn mạnh hai chữ Sử Sùng.
Tưởng Kim Minh liếc nhìn Sử Chí Dũng đang ngồi trong văn phòng, vẫn ngồi yên tại chỗ, không có ý khách sáo đưa tiễn. Chắc chắn cuộc nói chuyện không vui, mà Sử Chí Dũng ở thế cao hơn.
Bốn người cách nửa cánh cửa, mỗi người cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của đối phương, bỗng lúc này, tiếng chuông đột ngột dừng lại, điện thoại được nhấc lên.
Tưởng Kim Minh lo là Trình Hi gọi tới, lập tức chạy đi đầu tiên. Nhưng một giây sau, chị đồng nghiệp trong văn phòng đã ló người ra.
“Cho hỏi ai là giám đốc Triệu ạ?”