Tây Lăng Duệ không giấu được lo lắng, vội hỏi " Cái gì ?"
Chu Thái Y ôm quyền quỳ xuống nói " Hoàng Thựơng, thần suy đoán chất độc này đã truyền từ nương nương xuống công chúa từ khi còn trong bụng"
Tây Lăng Duệ cụp mắt nhìn nàng, mẫu phi của bọn họ vốn là Hoàng Hậu có điều là không vị thế hoàng hậu, vốn xuất thân từ gia đình võ tướng, mẫu thân thành con cờ trong tay phụ hoàng, lên ngôi vị hoàng hậu làm bù nhìn, chịu nhiều mũi nhọn chĩa vào, cuối cùng sau khi hạ sinh Hạ Tuyết, liền trúng độc mà tử.
" Không cách nào cứu ?" Tây Lăng Duệ lạnh lùng truy hỏi, Hạ Tuyết là thân nhân duy nhất của hắn, dù thế nào hắn cũng không để nàng xảy ra chuyện.
Chu Thái Y mím môi, thở dài "Thuốc trị không phải không có, có điều..."
" Có điều thế nào?" Hắn không đủ kiên nhẫn quát to.
Hoảng sợ càng cúi đầu, Chu Thái Y run rẫy nói " Có điều phương thuốc cùng cách điều chế có cũng như không"
Tây Lăng Duệ mày kiếm chau lại, trân bảo thuốc quý trên thế gian có gì hắn không thể có, hắn không tin không cứu được hoàng muội. " Nói"
" Phương thuốc chính là máu trong tim của tiền triều hoàng tộc cùng với cách thức điều chế thuốc từ Độc Song Cốc" Chu Thái Y cắn răng nói ra, rõ ràng phương pháp này hoàn toàn vô pháp thực hiện. Chưa kể đến Độc Song Cốc thoắt ẩn thoắt hiện, hành vi không kiểm soát được. Tiền triều hoàng tộc kiếm đâu ra, đã mấy trăm năm nay chỉ sợ đã không còn.
Tây Lăng Duệ trao đổi, tiền triều hoàng tộc là người khai sáng ra lục địa này, vốn mang dòng máu tinh khiết không nhiễm bụi trần, có điều mấy trăm năm trước tiền triều diệt vong, hoàng tộc cũng bị cắt đoạn, hắn có thể tìm ở đâu được.
" Hoàng Thượng, thần sẽ cố gắng hết sức" Chu Bân cúi rạp đầu nói, hắn không thể chữa được loại bệnh này, có điều kéo dài không phải không có thể.
Tây Lăng Duệ nhìn xuống Tây Hạ Tuyết đau lòng không nguôi, trước khi lâm chung mẫu hậu đã giao muội muội cho hắn, trong hoàng cung không tình người bọn họ nương tựa nhau, hắn không thể để nàng xảy ra chuyện " Ninh Xuyên, Ninh Tiêu"
Hai nam tử nhanh chóng đi đến cúi đầu trước mặt hắn " Chủ tử"
" Điều tra tiền triều năm đó hoàng tộc" Cho dù là tia hi vọng cuối, hắn cũng phải tìm ra được.
" Là" Ninh Xuyên, Ninh Tiêu nhìn nhau. Tiền triều hoàng tộc đã biến mất gần mấy trăm năm nay, tìm về ngọn ngành như mò kim đáy biển.
Phủ điện Đông Lạc sứ giả
Tống Thiên Nhan ngồi trên xích đu, bên cạnh là Bắc Tử Mịch cũng không khác mấy chán nản thở dài. " Tử Mịch, ngươi nói, chúng ta đến sớm như vậy để làm gì. Bọn họ cũng chưa tổ chức hôn lễ"
" Ta không biết" không phải chính là do Đông Phương huynh đệ bọn họ tranh giành tình nhân sao.
" Thiên Nhan" Phía sau vang lên trầm ấm tông giọng. Tống Thiên Nhan quay người nhìn phía sau, Hắc bào mỹ nam tử lạnh lùng đứng như bức tượng điêu khắc hoàn hảo.
Bắc Tử Mịch vừa thấy hắn trong tâm tự khắc sinh ra sợ hãi, khối băng này hảo đáng sợ " Hoàng thượng"
" Hoàng Thượng" Tống Thiên Nhan cũng theo sau đứng dậy.
Đông Phương Triệt nghe cách xưng hô của nàng, không hài lòng lên tiếng " Không phải ta nói gọi ta Triệt sao?"
"A Triệt..." Nàng cứng miệng kêu, thật không một chút thoải mái.
Nhìn bọn họ hai người, Bắc Tử Mịch tính mở miệng nói chuyện đã bị hắn cướp lời " Ngươi lui xuống đi, ta muốn nói chuyện riêng với nàng"
" Sao cơ ?" Đuổi nàng ? Bắc Tử Mịch nàng tuy không sủng ái nhưng ít nhiều gì cũng là Bắc Đường công chúa. Hắn thế nhưng trực tiếp coi nàng như không khí.
Quyền thế không có, lại trong tay hắn, Bắc Tử Mịch còn cách làm theo. Nhìn theo Tống Thiên Nhan, nàng cười an ủi, tự cầu phúc.
Tống Thiên Nhan không nỡ nhìn nàng đi xa, quay sang Đông Phương Triệt giọng điệu mang vài phần trách cứ " Hoàng thượng có việc gì"
" Có một vật ta đưa lại cho nàng" Từ trong túi áo lôi cho một vật, hắn đi đến kéo tay để vô tay nàng.
Tống Thiên Nhan nhìn trong lòng bàn tay bất ngờ, đây là sợ dây truyền, mặt trên khắc hình chim ưng nhỏ " Đây là có ý gì?"
" Lúc ta thấy nàng, nàng vẫn còn là trẻ sơ sinh trong rừng, trong người ngoại trừ một sợi dây chuyền ngoài ra không còn gì cả" Đông Phuong Triệt hồi tưởng kể.