Tống Thiên Nhan nhìn sợi dây chuyền trong lòng bàn tay, chim ứng điêu khắc hùng vỹ tựa như tung cánh bay lên bầu trời. Chính giữa tâm mắt còn điểm một đóm đỏ giống như hừng hực lửa nóng kiêu hãnh. Nàng bất ngờ hỏi " Ngươi đưa ta vật này để làm gì?"
Đông Phương Triệt trầm giọng trả lời "Thiên Nhan, nàng vốn là ta ám vệ, được ta từ nhỏ nhặt về. Hôm nay ta đưa cho nàng mặt dây chuyền này, có lẽ nàng sẽ tìm lại được mình xuất thân"
Xuất thân? Trong truyện không đề cập đến xuất thân của Tống Thiên Nhan, đưa nàng mặt dây chuyền, đây không phải chính là mò kim đáy biển, huống hồ đã vứt bỏ nàng, bây giờ lại muốn mặt dày đi tìm lại thân thích.
" Đa tạ" Nàng cũng không tiện nói ra, đành để mặt dây chuyền cất vào trong áo.
" Thiên Nhan, sau chuyến đi Tây Xuyên, nàng có thể không trở thành ta nữ nhân? Hoàng Hậu Đông Lạc?" Hắn đột nhiên mở miệng, lời nói mang chút thành khẩn.
Tống Thiên Nhan bất khả tư nghị, trong lòng rối bời, nàng thật sự không có cảm giác với hắn sao? Đông Phương Triệt lạnh lùng, cao ngạo, hắn mưu mô, hắn diụ dàng, từ lâu đã đọng lại trong lòng nàng. Có điều, một Khúc Diệp Nghi khiến nàng không thể nào thoải mái bộc lộ chính mình cảm xúc. Cho dù thế nào, Tống Thiên Nhan cùng Đông Phương Triệt cũng không cùng chung đường.
Nàng lắc đầu " Triệt"
Đây là lần đầu nàng kêu lên tên hắn, lại tiếp tục nói " Ta từng rất yêu ngươi, không phải ta, là Tống Thiên Nhan nguyên chủ. Có điều nàng mất rồi"
Đông Phương Triệt đau lòng, trong mắt thoáng hiện không cam lòng " Thiên Nhan, cái ta muốn là nàng, Tống Thiên Nhan của hiện tại có tình cảm với ta không?"
" Ta..." Nàng ấp úng, thật sự không có sao? Nhưng nếu như vậy, nàng cùng Ảnh là như thế nào? Còn có Bắc Vỹ Lăng,
Thấy nàng không nói nên lời, hắn biết còn tia hy vọng, đưa tay kéo nàng vô ấm áp vòng ôm, dịu dàng trầm ấm nói " Thiên Nhan, ta biết ta có lỗi với nàng. Cho ta cơ hội được không?"
Nàng khó xử, nằm trong lòng hắn không động đậy, bâng khuâng không biết có nên đẩy ra, hay tiếp tục đắm chìm trong sự ôn nhu này. Tống Thiên Nhan a, nên nhớ đây là nam chính Đông Phương Triệt, bên cạnh còn có Khúc Diệp Nghi, ngươi thật sự nghĩ bản thân chiếm được lòng hắn một vị trí quan trọng sao?
Nghĩ đến Khúc Diệp Nghi, lòng nàng lại nguội lạnh. Nhẹ nhành đẩy ra hắn " Chủ Thượng, sắc trời cũng sắp sụp tối, ngươi nên đi về đi thôi"
Nhận thấy nàng đột ngột thay đổi, hắn có chút không phải ứng kịp. Rốt cuộc là tại sao? Rõ ràng nàng đã chút nữa thì chấp nhận hắn, sao lại đổi ý. " Nàng thật sự không thể nào chấp nhận ta?"
" Không phải, là ta không cho phép bản thân chấp nhận. Chủ Thượng ngươi và ta chính giữa còn một Khúc Diệp Nghi. Ta không thể nào chấp nhận được chung phu quân" Nàng lắc đầu, không phải bản thân không có cảm tình, chỉ là nàng không thể nào cưỡng ép bản thân chung phu quân cùng nữ nhân khác.
Đông Phương Triệt có chút bất ngờ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường huống hồ hắn còn quốc gia Hoàng Đế sao có thể lục cung vô phi. Vì nàng hắn có thể một đời một kiếp chỉ có một Hoàng Hậu. Khúc Diệp Nghi lừa hắn hảo lâu như vậy, nên phải trả giá. " Thiên Nhan, kiếp này Đông Phương Triệt ta sẽ chỉ có một mình nàng. Khúc Gia, Khúc Diệp Nghi sẽ đến lúc ta tính đến nàng ta"
Tiếp tục cầm lên tay nàng, vén lên áo dài để lộ vết sẹo " Thiên Nhan, đây là vết sẹo năm đó nàng cứu ta, không phải Khúc Diệp Nghi. Ta biết khi đó "nàng" không phải linh hồn này bây giờ, nhưng nữ nhân ta yêu chính là nàng của hiện tại. Tống Thiên Nhan luôn tinh mãnh, lương thiện, thông minh"
Nghe hắn nói trong lòng rung động. Không ngờ bổn đặc công có một ngày có thể được dùng nhiều lời lẻ quý giá để ví như vậy.
Muốn nói gì tiếp, sau lưng thanh âm mang theo chút tức giận vang lên " Các ngươi đang làm gì?"
Tống Thiên Nhan quay đầu, Đông Phương Triệt mất hứng nhìn nam tử vừa tới. Y phục đỏ rực như lửa, ngũ quan tuấn mỹ tràn đầy giận dữ không tin. Nàng bất ngờ " Tử Mạc"