Ám Yến

Thái Đường Yến trợn mắt nhìn người đàn ông mà số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay này, Phong Trạch cúp điện thoại ngay trước mặt cô, sau đó hắn giật băng dính dán miệng cô ra, cơn đau nhức khiến cô vặn vẹo quên luôn tiếng nói.

"Mày nói thử xem, liệu hắn ta có mạo hiểm vì mày không?"

Con dao găm sáng loáng vỗ lên gò má cô, trước đó Phong Trạch đã uy hiếp cô, nếu như dám lên tiếng thì hắn sẽ đâm dao xuống ngay, khoét lên mặt cô, để cô dù không cần há miệng cũng có thể thấy được răng khôn của mình.

Thực tế Phong Trạch đã thử một dao lên sau lưng cô, sau đó bắt cóc cô từ nhà vệ sinh nữ, mặc dù chỉ lướt nhẹ qua, vết thương cũng đã đóng vảy cầm máu, nhưng về sau hắn không đùa nữa.

"Tao cảm thấy chắc chắn sẽ làm, dù sao hắn cũng có thể đưa một con điếm đến ra mắt bạn bè mà, xem ra hắn ta thật sự rất coi trọng mày đấy, một lời khó mà nói hết được."

Con dao xê dịch khỏi mặt cô, Phong Trạch thuận tay đậy vỏ dao lại, rồi sau đó ngồi trên ghế đưa mắt nhìn cô đang ở trong góc tường. Cánh tay gác lên bàn xếp bên cạnh, bên trên có một hộp cơm chưa mở, Phong Trạch châm một điếu thuốc, sương khói màu trắng vờn quanh bộ râu xồm xoàm, cuộc sống chạy trốn gần một tháng đã khiến hình tượng nhân văn xưa kia của hắn giảm mạnh, dù không đến mức gầy gò tong teo, nhưng cũng hệt như con chó Sa Bì rơi xuống nước.

Tay chân Thái Đường Yến bị trói chặt, đầu gục xuống hai đầu gối, nhìn chằm chằm kẽ hở dơ bẩn trên nền gạch men đến ngẩn người. Cuối cùng cô cũng thừa nhận số mệnh của mình không tốt, mới nhìn thấy cơ hội xoay chuyển thì cuộc sống lại rơi xuống vực thẳm, hơn nữa lần này còn sâu hơn cả những lần trong quá khứ.  

Nhưng điều kiện tiên quyết là Thường Minh chịu đến cứu cô. Thái Đường Yến đoán hẳn anh sẽ đi, nhưng cô chỉ sợ đến cuối lại thiệt hại về người lẫn của, rồi để Phong Trạch chạy thoát...

Phong Trạch vừa dán mắt nhìn cô vừa bắt đầu hút thuốc, mùi dầu mỡ thức ăn trong hộp cơm xen lẫn với mùi thuốc lá mơ hồ bay đến, từ sáng đến giờ Thái Đường Yến chưa ăn gì, cô nuốt nước bọt cái ực, nổi bật rất rõ trong căn phòng yên tĩnh đến lạ. Cô vẫn chưa ăn một hột cơm nào vào bụng từ sáng, ngay đến cả nước cũng không có lấy một giọt.

"Mày đói chưa?"

Thái Đường Yến bị tụt huyết áp, từ sau khi cô gầy đi là cơ thể liền trở nên yếu ớt, thời gian trước tuy nghỉ dưỡng có khá lên chút, nhưng đi học căng thẳng đã khiến cô gầy lại. Vì ngồi lâu nên có hơi choáng, nếu nói giọng Phong Trạch như đang hỏi cô thì không bằng nói như ảo giác hơn.


Dĩ nhiên cô sẽ không trả lời, mà trên thực tế từ đầu tới cuối cô không hề mở miệng thốt lên một chữ nào cả, cô không phải là người nhanh mồm nhanh miệng, ở trước mặt tên điên Phong Trạch này lại gần như mất hẳn năng lực nói chuyện, tận sâu trong lòng cô cho rằng đã là kẻ điên thì không có cách nào giao tiếp được.

"Mày đói thì cứ nhìn tao ăn đi."

Phong Trạch rít ngụm khói cuối cùng rồi vất tàn thuốc vào trong hũ cháo bát bảo trên bàn, sau đó mở hộp cơm ra ăn một miếng to.

"Mày có biết Vi Vi đánh giá mày thế nào không?" Tất nhiên Phong Trạch sẽ chẳng đợi Thái Đường Yến trả lời, hắn cũng chẳng lạ gì, chỉ tự mình nói, "Cô ta nói tính cách của mày rất hiền, trước kia tao không để ý, bây giờ nhìn lại quả là như vậy thật. Đúng là nhát gan, ngay đến cả đầu ngón tay của cô ấy cũng thua rất nhiều."

"Mày tưởng mày với Thường Minh có thể dài lâu được sao, đừng có mơ nữa, coi như hắn ta có thể chấp nhận mày đi, nhưng gia đình hắn có thể sao? Những chuyện mày đã làm sẽ như gen đeo bám mày cả đời, mãi mãi không thể thay đổi được."

Phong Trạch quên mất hộp cơm của mình, dừng đũa lại, trên mặt hé lộ nụ cười vừa ranh mãnh vừa nguy hiểm.

"Mày có biết vì sao chân Thường Minh không còn không?"

Trực giác nói với cô rằng biết càng nhiều sẽ càng nguy hiểm, Thái Đường Yến rụt đầu lại.

"Anh trai mày —— "

"Không muốn nghe!"

"Vì một trăm ngàn mà ngay cả giết người phóng hỏa cũng dám nhận —— "


"Tôi không muốn nghe!"

"Có biết năm trước nhà chúng mày lấy đâu ra một trăm ngàn không? Mày tưởng thằng Thái Giang Hào đánh đâu thua đấy có thể đột nhiên có số cứt chó* thắng nhiều tiền được sao, ha ha ha, cứ mơ đi!"

(*Ám chỉ việc đột nhiên trở nên vô cùng may mắn.)

Tuyệt vọng vô cùng cực và cơn đói bụng làm toàn thân cô run lên, bí mật của Phong Trạch càng khiến cô cảm thấy tia sống mong manh, nội dung của bí mật lại càng ép gãy sống lưng cô, lòng tự tôn vừa manh nha ở trước mặt Thường Minh trong chớp mắt liền ủ rũ, ôm chút may mắn còn lại, cô cố mở miệng nói: "Anh, anh đừng có lừa tôi."

"Ha ha, bọn chúng đóng băng tài khoản của tao rồi, nếu chúng điều tra kỹ, sớm muộn gì cũng có thể điều tra ra hướng của khoản tiền kia, đến lúc đó đánh đập tra hỏi Thái Giang Hào cũng đâu có khó gì." Phong Trạch ngửa đầu nhìn hoa văn trên trần một lúc lâu, rồi bỗng cúi xuống nhìn cô đầy căm tức, "Tao chỉ chậm một bước, chỉ một bước mà thôi, thì tao đã có thể xử lý sạch sẽ rồi, đều do con chị thích xen vào việc của người khác của mày đấy, nếu không phải do nó thì bây giờ tao đâu có ra nông nỗi này!"

Thái Đường Yến không biết đây là đâu, nếu là nơi có thể gọi ship đồ ăn thì chắc hẳn sẽ không hẻo lạnh, nhưng Phong Trạch lại có thể ra vào như chốn không người, xung quanh có camera nhưng hình như không chạy.

"Mày cảm thấy Thường Minh sẽ tin chuyện này không liên quan gì đến mày sao? Mày nghĩ kỹ đi, anh trai mày có một trăm ngàn, chẳng lẽ mày thật sự không xài một xu nào ư? Mỗi một xu tiền mày tiêu, đều là đổi bằng máu của Thường Minh, ha ha ha, sao nào? Mày cho rằng hắn nhìn mày còn có thể không có chút gút mắc nào ư?"

Cổ họng của Thái Đường Yến khô rát như sắp bốc lửa, "... Vì, vì sao?"

"Vì sao ư? Vì hắn biết được quá nhiều!"

Thái Đường Yến vẫn còn mơ màng, không biết hắn ta ám chỉ chuyện gì, nhưng lại không chút nghi ngờ nào, hôm nay cô cũng biết quá nhiều rồi.


Phong Trạch ném đôi đũa đi, "Bọn người chúng mày kẻ nào cũng muốn hủy hoại tao, nằm mơ! Chúng mày nằm mơ cả rồi!"

Thái Đường Yến định nói sang chuyện khác, hy vọng hắn sẽ lấy lại chút lương tri may mắn còn sót lại, "... Cô ấy đã mất con rồi, anh có biết không hả?"

Phong Trạch sửng sốt, nhưng cũng chỉ một chốc mà thôi, hung ác bị kiềm chế lại lần nữa ập đến. Lập tức Thái Đường Yến biết mình đi sai bước rồi.

"Bây giờ có giữ được thì sớm muộn gì cũng sẽ mất thôi."

""

Sức nặng của im lặng trong nhiều ngày như đè xuống máy phát thanh của hắn, lời nói đắc ý và uất hận như đôi tay tà ác nhào nặn mặt mũi hắn ta trở nên vô cùng vặn vẹo.

"Thái Đường Yến, mày thật sự không nhận ra tao sao? Tao còn nghĩ thôn chúng ta vất vả lắm mới có người nối nghiệp có thể thi lên đại học, không ngờ mày và Thường Minh lại cùng xuất hiện trước mặt tao, xấu hổ và tự tôn của mày đâu? Quá mất mặt cho người trong thôn. Đây cũng là gen đấy, đều do gen quy định cả! Nhìn mẹ mày là hạng người gì thì biết ——"

"Anh im đi!"

"... Di truyền sẽ quyết định mày trở thành hạng người gì, mày tưởng sau này có thể cố gắng sao —— Vô dụng thôi, đều vô dụng cả!" Phong Trạch nghiến răng nói, "Tao sẽ không để cô ta sinh con, ha ha, làm sao tao có thể để cô ta sinh ra một đứa ngu rồi gọi tao là "bố" chứ."

Cảm xúc bị kích động khiến lời nói có mấy phần hoang tưởng, Thái Đường Yến vô cùng tuyệt vọng, nếu một giây sau hắn ta lập tức giết cô thì cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

"Thế cho nên..." Cô do dự, sợ chọc giận hắn, "Vi Vi mới... sao?"

"Nói bậy!" Phong Trạch gào lên, "Đó là sự cố, là sự cố! Cô ta tự động vào, không liên quan đến tao."

"Nhưng anh đã khiến cô ấy..."


"Sự cố! Tao đã nói đó là sự cố!!" Phong Trạch gầm lên, "Cô ta không nghe lời, bảo cô ta đi phá thai lại khăng khăng không chịu đi. Đàn bà chúng mày toàn muốn đem con ra cầm tù đàn ông, hoang tưởng vừa thôi!"

Thái Đường Yến lại ủ rũ. Phong Trạch có vẻ am tường về cô, nhưng cô lại không có ấn tượng gì về người này cả, không lọa bảo khả năng căng thẳng đã xáo trộn trí nhớ của cô. Trong đầu có một vết thương từ từ thu nhỏ, cho đến khi chỉ còn lại mỗi khuôn mặt của Phong Trạch, mặt mũi anh ta dần phóng to lên. Hệt như tiếng sấm chớp, rạch vào khe hở, cô nhìn thấy bí mật ẩn sâu trong đó. Nhờ vào quan hệ xã giao ít ỏi của cô mà từng gương mặt đã gặp qua đều có thể quay về như đèn kéo quân.

Hình như... chính là anh ta, Thường Minh cũng từng hỏi qua về người này, thế nhưng cô chưa từng để tâm.

"Anh là... họ Tôn?" Trong lòng kinh hoàng và dè dặt hơn bất cứ lúc nào. Nhưng cô lại cảm thấy như thế chỉ phí công, đã đoán đến nước này rồi, làm sao Phong Trạch có thể để cô sống được chứ. Chẳng qua cô chỉ là hốc cây duy nhất của hắn, đợi khi hắn phát tiết xong thì sẽ châm lửa đốt cháy rụi, không để sót bất cứ thứ gì.

Khóe môi Phong Trạch kéo ra một góc độ kỳ quái, ngoài miệng còn dính dầu mỡ chưa lau sạch, hệt như con quái vật thèm khát máu vậy.

Sự im lặng của hắn xé toạc lý trí của cô, khi đến gần chân tướng thì trong mắt cô xuất hiện sợ hãi khó mà ức chế được.

"Là, là vì nguyên nhân, của bố mẹ anh sao?"

Thái Đường Yến từng nghe người ta nhắc đến thảm án một nhà của Tôn Dụ Hà, người bố lên cơn tâm thần đã chém chết vợ, còn có một ông anh cũng mắc bệnh tâm thần, ai ai cũng gọi anh ta là kẻ điên, vào hôm nhà cháy Tôn Dụ Hà lại đang ở ngoài. Nay nghĩ lại, chợt một ý nghĩ đáng sợ nhảy ra... Đó quả thực là chuyện mà người đàn ông mặt mũi vặn vẹo đang ở trước mắt này dám làm.

"Tôi nghĩ Thường tiên sinh, cũng không biết đâu... Ngay cả ảnh của anh còn không nhận ra, thì làm sao, có thể biết nhiều vậy chứ... Nhất định là anh, hiểu lầm rồi..."

Phong Trạch ngắt lời cô, "Không biết mà hắn ta còn năm lần bảy lượt nói đến công trình núi Vi Phong ở trước mặt tao làm gì? Hắn đang ám chỉ đấy, là hắn ta cố ý! Tao biết hắn thích Đường Chiêu Dĩnh, mày có biết hắn yêu Đường Chiêu Dĩnh không hả, mày vốn chẳng là cái thá gì cả. Mày cũng như tao thôi, đều không phải là người ở giai cấp đó, bất kể có vót nhọn thế nào thì cũng không thể ngoi lên được. Không tin thì mày nhìn đi, bây giờ cả mày và tao đều ở đây. —— Hắn ta chính là muốn ly gián tao với Đường Chiêu Dĩnh, tao sẽ không để hắn được như ý đâu, tao không tốt số được như hắn, là con riêng mà còn có thể đường đường chính chính ra vào nhà họ Thường, có điều kiện giáo dục tốt, sống cuộc sống có nhiều đãi ngộ, còn được hưởng tất cả tài nguyên của bố hắn ta. Tao thì chỉ có thể tay trắng lập nghiệp, chỉ có thể nắm chặt Đường Chiêu Dĩnh, mày biết không hả, giống như mày muốn leo lên vậy, nhất định phải bám chắc vào Thường Minh, mày nói có đúng không? Nếu mày không bám chắc thì sẽ như Vi Vi thôi, là một kẻ thất bại, hiểu không hả?"

Rõ ràng Phong Trạch đang nói về bản thân, chẳng hiểu tại sao có thể đột nhiên thay đổi chủ đề, chuyển sang châm chọc Thái Đường Yến.

"Nếu mày vọng tưởng dùng một đứa bé để đối lấy phiếu cơm lâu dài thì, tao nói cho mày biết, nếu một người đàn ông thành công thì sẽ có rất nhiều người muốn sinh con cho hắn, dù đầu tao bị kẹp hỏng thì cũng sẽ không để một con điếm sinh con cho tao! Mày có biết cuối cùng cô ta đi đâu không?" Phong Trạch cười nham hiểm, dùng âm thanh không chút tình cảm lại đầy nguy hiểm mà thốt lên, "Yên tâm, không lâu sau mày sẽ biết thôi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận