Ami, Cậu Bé Của Các Vì Sao!

Màn sương mù màu trắng vừa tan hết.

Một bầu không khí với chấn động lực Thiên Đàng xuất hiện và trôi bồng bềnh xung quanh chúng tôi. Bầu khí quyển tạo thành nhiều vòng tròn xung quanh Mặt Trời khổng lồ. Mặt Trời chắc tối thiểu cũng lớn gấp 50 lần hơn mặt trời của thế giới chúng tôi.

“Lớn gấp 400 lần,” cậu ta giải thích cho tôi.

“Nhưng trông nó không lớn, khổng lồ như vậy…”

“Bởi vì nó đang ở vị trí rất xa.”

“Thế giới này là gì vậy?”

“Đây là hành tinh Ophir…Những người sinh sống trên đó có nguồn gốc từ Trái Đất… »

“Cái gì?” sự kiện này làm tôi vô cùng kinh ngạc.

“Rất nhiều thứ người ta không biết ở thế giới của cậu, Jim ạ. Có một lần trên một lục địa của Trái Đất, cách đây hàng ngàn năm về trước, có một nền văn minh tồn tại như nền văn minh của cậu hiện nay. Trình độ khoa học của nền văn minh đó vượt trội qua nhiều trình độ tình thương của họ; do vậy, họ là những người có trí óc “thông minh”, thay vì là những người có “trí huệ sáng suốt”, đầy năng lực nhưng lòng không có tình thương trí huệ. Cho nên những gì xảy ra, sẽ xảy ra…”

“Họ tự hủy diệt chính họ sao?”

“Vâng. Chỉ những người sống sót là một số cá nhân đã được cảnh báo về những gì sắp xảy ra và lẩn trốn sang các lục địa khác. Nhưng họ bị ảnh hưởng nhiều bởi hậu quả của chiến tranh đó. Nên họ phải bắt đầu lại từ đầu hoàn toàn, hầu như là bắt đầu lại hết. Cậu là sản phẩm của tất cả điều này. Cậu là con cháu của những người còn sống sót.”

“Thật phi thường. Tôi nghĩ mọi thứ bắt đầu lại từ đầu giống như trong các sách sử, từ điểm “zero”, các hang động, người tiền sử sống trong hang…Và còn những người sống trong hành tinh Ophir, làm cách nào họ đến được nơi đây?”

“Chúng tôi mang họ đến đây. Một số ít người trước thảm họa chúng tôi đã cứu những người mà có chỉ số tình thương 700 đơn vị đo lường hay cao hơn. Nhưng rất ít người được cứu lúc đó bởi vì trình độ tiến hóa của loài người lúc đó khoảng 100 đơn vị đo lường hay ít hơn. Trái đất đang tiến hóa. Giờ có nhiều người đạt ở trình độ đó.”

“Và nếu có thảm họa trên Trái Đất, cậu có muốn giúp một số người nữa không?”

“Những người mà có chỉ số tình thương trên 700 đơn vị…”

“Ô, yeah…Thế còn tôi thì sao hả Ami, tôi có 700 đơn vị tình thương không?”

“Tôi đã nói với cậu rồi tôi không thể trả lời câu hỏi đó.”

“Làm sao cậu tìm ra được những người mà có chỉ số tình thương 700 hay cao hơn?”

“Tất cả những người mà làm việc bất vụ lợi để tốt cho mọi người, phát xuất từ tình thương, thì có chỉ số trên 700.”

“Cậu nói rằng mọi người cố gắng làm việc tốt…”

“Khi tôi nói “Tất cả”, ý không phải chỉ cá nhân gia đình họ, câu lạc bộ của họ, phe đảng chính trị của họ. Và lúc tôi nói “Tốt”, Ý tôi đề cập đến những gì không đi ngược lại với quy luật căn bản của Vũ Trụ…”

“Lại là cái luật nổi tiếng đó. Cậu có thể giải thích cho mình bây giờ không?”

“Chưa. Hãy kiên nhẫn.”

“Bởi vì nếu cậu không biết cái Luật này, cậu sẽ không biết sự khác biệt giữa điều tốt và điều ác. Nhiều người hay chém giết vì họ nghĩ rằng họ đang làm điều tốt. Họ lờ đi các luật của Vũ Trụ. Những người khác thì bóc lột, đặt bom, tạo ra quân đội, hủy diệt thiên nhiên, ăn hiếp kẻ yếu đuối gây đau khổ cho họ. Tất cả những gì họ đang làm là tội ác rất lớn mà không nhận thức ra bởi vì họ không biết Luật căn bản của Vũ Trụ…Tuy nhiên, họ phải trả giá cho hành động vi phạm Luật siêu nhiên đó.”

“Thượng Đế sẽ giận dữ và trừng phạt họ phải không?”

Ami bắt đầu cười. “Thượng Đế không phạt cũng không thưởng, mọi thứ mà chúng ta làm sẽ phản hồi lại chúng ta. Nếu chúng ta làm tốt, chúng ta sẽ nhận được kết quả tốt trở lại. Nếu chúng ta làm ác, đừng trông mong điều gì đó dễ thương sẽ đến với mình.”

“Và điều này sẽ không bao giờ sai phải không, Ami?”

“Không bao giờ, Jim ạ!. Điều đó phụ thuộc vào Luật cơ bản của Vũ Trụ.”

“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra cái luật quan trọng đến như vậy lại tồn tại…”

“À, nó tồn tại, và nó còn quan trọng hơn bạn nghĩ. Nếu chỉ khi mọi người trên hành tinh của cậu biết về luật này và đem nó vào thực hành thì thế giới của cậu biến thành Thiên Đàng thật sự…”

“Chừng nào cậu sẽ nói với tôi về vấn đề đó?”

“Giờ thì hãy thưởng ngoạn thế giới Ophir. Có nhiều thứ nơi đó sẽ dạy dỗ cậu, bởi vì mọi người nơi đó đang sống theo quy luật đó.”

Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh cậu ấy để quan sát hành tinh xinh đẹp đó trên màn hình. Tôi không còn kiên nhẫn, nôn nóng muốn gặp các cư dân trên đó.

Chúng tôi bay chầm chậm lại ở độ cao khoảng 900 bộ. Tôi có thể thấy nhiều xe bay giống như của chúng ta; khi họ đến gần hơn tôi nhận ra chính xác, các xe đó khác nhau về hình dáng và kích cỡ.

“Bởi vì có nhiều loại máy bay trên Trái Đất, cậu có thể hình dung nó giống như có nhiều loại tàu Vũ Trụ nơi đây, Ami đề nghị khi đọc được ý tưởng của tôi.”

Tôi không thấy các dãy núi hay sa mạc trên hành tinh đó. Mọi thứ được trải thảm bằng các loại rau muôn màu muôn sắc, với những khu vực phân biệt rõ ràng về màu xanh lá cây, màu nâu, màu cam.

Có nhiều đồi, sông, suối, hồ với mặt nước tỏa sáng màu xanh da trời.

Phong cảnh thiên nhiên đó trông giống như Thiên Đàng vậy.

Tôi bắt đầu nhận ra một số các nhà biệt thự xây dựng theo cấu trúc chính là hình thể tròn. Có nhiều kim tự tháp, một số thì xây bậc thang, một số khác thì trơn, các nền nhà thì hình tam giác hay hình vuông. Nhưng hàng loạt các căn nhà hình bán cầu với nhiều loại đèn màu, màu trắng là nổi bật nhất.

Sau đó, các cư dân trên thế giới này bắt đầu xuất hiện. Từ độ cao của tàu vũ trụ tôi thấy họ du hành trên đường và chơi đùa trên sông suối. Nhìn từ xa, họ giống nhưng người chúng ta. Tất cả họ mặc đồ màu trắng. Chỉ điểm một số chi tiết trên quần áo như cột khăng quàng cổ hay dây nịch với những màu sắc khác.

Không thấy thành phố nào cả.

“Không có thành phố trên Ophir hay bất cứ hành tinh tiến hóa nào khác. Các thành phố là lối sống tụ tập của thời tiền sử,” Ami nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì họ sẽ có nhiều khiếm khuyết. Một trong số khiếm khuyết đó là quá nhiều người sống cùng một nơi sẽ tạo ra sự mất quân bình làm ảnh hưởng đến cả chính họ và hành tinh.”

“Trên hành tinh?”

“Các hành tinh là các chúng sinh, văn minh hơn hoặc kém văn minh hơn. Chỉ có sự sống mới sản sinh ra sự sống. Mọi thứ đều phụ thuộc lẫn nhau, tương quan với nhau. Những gì xảy ra với Trái Đất sẽ ảnh hưởng đến cư dân sống trên đó, và ngược lại.”

“Tại sao có quá nhiều người ở cùng một nơi lại tạo ra sự mất cân bằng?”

Bởi vì họ không vui khi tất cả tập trung đông đúc sống với nhau, và Trái đất nhận thức được điều này. Con người cần không gian, cây cối, hoa lá, không khí trong lành…”

“Ngay cả người tiến hóa hơn cũng vậy sao?” Tôi hỏi với vẻ bối rối vì Ami ngầm ý rằng các xã hội tiến hóa lại sống trong môi trường nông nghiệp, và tôi thì nghĩ ngược lại xã hội tiến hóa là: các xã hội trong phạm vi nhân tạo, các khu pháo đài bảo vệ rộng mênh mông, các thủ đô ngầm dưới lòng đất, chất nhựa plastic khắp mọi nơi, giống như trong phim ảnh…

“Người tiến hóa sống trong môi trường nông nghiệp tiến bộ hơn bất cứ ai,” cậu ấy đáp lại.

“Tôi lại nghĩ theo cách lòng vòng khác, chỉ các người hoang dã mới sống trong thiên nhiên…”

“Nếu người trên Trái Đất không quay đầu lại, họ sẽ có nguy cơ hủy diệt chính mình hủy diệt mọi thứ một lần nữa…”

“Thế còn những người trên hành tinh Ophir thế nào: Họ có muốn quay về Trái Đất không?”

“Không.”

“Tại sao không?”

“Họ đã rời khỏi tổ. Họ đã trưởng thành thì không trở lại cái nôi làm chi nữa. Nó thật quá nhỏ đối với họ…”

Khi chúng tôi bay đến một số biệt thự trông rất hiện đại, màu trắng, nhưng không cao lắm, chúng tôi bắt đầu hạ xuống.

“Trên một hành tinh tiến hóa thì đây là thành phố có sự tương đồng nhất: Nó là một trung tâm tổ chức, có phương tiện trợ giúp, hệ thống phân phối hàng hóa, các khu trưng bày văn hóa. Người đến đây thường tìm những gì họ cần, hay tham gia các hoạt động nghệ thuật, tâm linh, khoa học. Nhưng không thấy ai sống ở đây.”

Cậu ấy dừng tàu vũ trụ ở độ cao 15 bộ và thốt lên một cách hăng hái, “Nào, bây giờ cậu sắp gặp tổ tiên của cậu cách nay hàng ngàn năm!”

“Chúng ta sắp ra khỏi tàu vũ trụ hả?”

“Cậu mơ cũng không được thế!”

“Tại sao không?”

“Bởi vì virus cậu đang mang trên mình có thể giết chết mọi người trên thế giới này.”

“Nhưng tại sao chúng không làm thương hại đến cậu?”

“Bởi vì tôi đã được chủng ngừa. Nhưng trước khi tôi trở về hành tinh của mình, tôi phải trải qua một cuộc điều trị thanh lọc cơ thể.”

Nhiều người đi bộ lòng vòng. Khi một trong số họ đến gần cửa sổ của tàu vũ trụ chúng tôi, khi họ hiện rõ làm tôi phát sợ: Họ thật là khổng lồ!

“Ami, họ không phải người Trái Đất. Họ là quái vật!”

“Tại sao? Ami hỏi đùa. Bởi vì họ cao gần gấp đôi người ở thế giới của cậu phải không? »

« Cao gấp hai lần! »

« Một số gần gấp đôi, một số chưa đến gấp đôi. Nhưng họ đâu cảm thấy họ có kích cỡ to lớn đặc biệt gì đâu… »

« Nhưng cậu nói họ đến từ Trái Đất, nhưng người trên Trái đất chỉ cao phân nửa họ thôi… »

« Tôi đã kể với cậu rồi, họ là những người sống sót trên Trái Đất do ảnh hưởng bởi sự bức xạ và do sự mất cân bằng của hành tinh. Nên nó làm thay đổi chiều cao tiêu chuẩn của họ. Nhưng theo mức độ họ đang phát triển hiện tại, thì hàng trăm năm sau họ sẽ đạt được chiều cao tự nhiên của họ…nếu họ còn sống sót, thì họ sẽ như thế đấy! »

Chẳng ai chú ý gì đến chúng tôi. Họ có thân hình mãnh mai, da rám nắng, eo thon thả, dáng người rất đẹp. Một số người đeo dây nịch giống Ami.

Tất cả họ trông thật điềm tĩnh, thư thái và thân thiện. Họ to lớn, phát sáng, đôi mắt hình quả hạnh, phản chiếu tâm linh thâm sâu và rộng lớn thể hiện hai bên đầu của họ. Không giống người Châu Á. Họ giống như người Ai Cập trong tranh vẽ.

« Người Ai Cập cổ đại, người Maya, người Incas, người Hy Lạp, người Xen-tơ, trong số người khác chia sẻ nhau bảng gia phả hệ với những người mà cậu thấy ở đây ». Ami giải thích với tôi. « Những người này trưởng thành từ nền văn hóa Atlantis còn lại. ». Những người bạn sống ở đây là con cháu trực tiếp của người dân Atlantis… »

« Atlantis! lục địa bị biến mất! » Tôi thốt lên. “Tôi đã nghĩ chắc đó chỉ là câu chuyện ngụ ngôn…”

“Có nhiều câu truyện ngụ ngôn của thế giới cậu còn thật hơn cả sự thật ảm đạm về cuộc sống mà họ đang sinh sống…”.

Nói chung, người nơi đây không tản bộ một mình. Họ thường thường tản bộ cùng nhau thành từng nhóm. Khi họ nói chuyện, họ chạm nhau rất nhiều. Họ cùng nhau tản bộ tay vòng tay, tay nắm tay, tay khoác lên vai, vai kề vai. Lúc họ gặp nhau hay chào tạm biệt, họ thể hiện tình cảm thật là thắm thiết. Họ tràn đầy niềm vui và không một chút lo lâu gì cả.

“Như tôi đã nói với cậu, họ không có lo âu. Ý chí Thượng Đế là vậy, từ từ cậu sẽ học hỏi giống như họ vậy.”

“Sao họ vui đến như vậy?”

Tôi hỏi câu hỏi này vì người trên Trái Đất, họ đi trên đường lúc nào cũng trông có vẻ thật nghiêm trọng. Nơi đây hoàn toàn khác. Tất cả họ vui vẻ trông như họ đang trong buổi tiệc vậy.

“Bởi vì họ đang sống thật sự…Đó chỉ là chuyện nhỏ đối với cậu?”

“Thế họ không có rắc rối gì sao?”

“Họ có thử thách, không phải rắc rối. Mọi thứ ở đây đều tốt.”

“Chú của tôi nói rằng, cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi các vấn đề được giải quyết, người nào mà không có rắc rối có nghĩa là người đó sẽ tự giết mình.”

“Chú của cậu nói về vấn đề theo trí năng của ông ta. Khi nó xảy ra, ông ta chỉ vận dụng một trong hai trung tâm mà tôi đã đề cập với cậu. Chú của cậu đơn giản chỉ vận dụng trí năng trên hai chân của ông ta. Trí năng là một cái máy điện não không thể ngừng hoạt động, ít nhất chúng vẫn liên tục hoạt động khi trung tâm kia – trung tâm cảm xúc thì lại không phát triển. Đôi lúc trí năng không tìm ra vấn đề gì để giải quyết, không vấn đề nan giải, trong lúc trung tâm cảm xúc lại không tiếp nối được với đời sống thật. Người đó có thể trở nên điên loạn và nghĩ theo xu hướng tự giết mình.”

Tôi cảm thấy dường như cậu ấy đang nói về tôi bởi vì tôi cũng không ngừng suy nghĩ.

Thế nào là sự liên kết với đời sống thật?, bên cạnh sự suy nghĩ thì có gì khác nữa trong cuộc sống?.

“Hãy lĩnh hội, thưởng thức những gì cậu thấy, lắng nghe âm thanh, cảm xúc, hơi thở có ý thức, ngửi, nếm, cảm giác, quan sát cuộc sống với cái nhìn mới mẻ, tươi sáng, cái nhìn vô tư. Hiện giờ, cậu có vui không?”.

“Tôi cũng không biết nữa…?”

“Nếu cậu dừng suy nghĩ trong một khoảnh khắc, cậu sẽ cảm thấy rất vui. Chỉ cần tưởng tượng: cậu đang ở trong tàu vũ trụ, ở trong một thế giới cách Trái Đất hàng triệu năm ánh sáng; cậu đang thưởng ngoạn một hành tinh văn minh tiến bộ, nơi có người dân Atlantis cổ đại đang cư ngụ sinh sống…Cậu thật sự là một người trái đất có được đặc ân đó. Có bao nhiêu người ao ước được thay vị trí của cậu hiện giờ?. thay vì cậu nghĩ về những điều vô nghĩa như thế, hãy quan sát xung quanh và tận dụng những giây khắc này…”

Tôi cảm thấy Ami nói thật đúng, nhưng tôi vẫn còn nghi ngờ và tôi đã biểu lộ điều đó, “Rằng suy nghĩ chẳng có ích gì cả?”

“Một kiểu kết luận điển hình của người trái đất!” cậu ấy cười. “Nếu nó không tốt nhất, thì là tệ nhất. Nếu nó không trắng, thì đơn giản là đen. Nếu nó không hoàn hảo, thì nó là lỗi thời. Nếu không là Thượng Đế thì là ác quỷ…Thật đúng là chủ nghĩa cực đoan về trí óc!”. Ami ngồi thật thong dong thoải mái trên chiếc ghế của cậu ấy. “Dĩ nhiên suy nghĩ cũng tốt cho điều gì đó, không có suy nghĩ cậu sẽ trở nên giống thực vật. Nhưng suy nghĩ không phải là khả năng tối ưu của loài người. Cậu thích thưởng thức những giây khắc của âm nhạc, đúng không?”

“Vâng, bởi vì tôi thích nó.”

“Cậu thấy không, “thích” cũng là một kiểu dạng của tình thương. Không có tình thương thì không có sự thưởng thức. Những gì chúng ta đang tìm kiếm, là để thương yêu vạn vật, để sống trong tình thương. Cho nên tự chúng ta hãy thưởng thức nhiều hơn. Cậu thì không thích mặt trăng. Tôi thì lại thích. Tôi tự thưởng thức nhiều hơn nên tôi vui hơn cậu.”

“Thế thì, tình thương là khả năng tối ưu của loài người.”

“Giờ cậu đã lĩnh hội được điều đó, Jim ạ!”

“Vậy trên trái đất này, người ta có biết điều đó không?”

“Cậu không biết điều đó sao? Họ không dạy cậu ở trường hả?”

“Không có.”

“Họ chỉ dạy thiên về trí năng, khái niệm, lý do, suy nghĩ, điều hợp lẽ phải. Cho nên tại sao những người mà suy nghĩ quá nhiều được gọi là thông thái…Nhưng họ lại quên cái trí huệ nơi tâm của họ.”

“Nhưng tại sao một điều đơn giản như vậy mà họ không biết?”

“Bởi vì họ chỉ sử dụng một trong hai trung tâm của sự hiểu biết, nhưng sự lập luận thì không thể nghiệm được tình thương. Một số người nghĩ rằng tình cảm là cái gì đó thật cổ xưa và nên thay thế bằng “trí năng”, bằng sự lạnh nhạt lô-gic. Sau đó, họ phát triển về lý thuyết để biện minh cho chiến tranh, khủng bố, tội ác và sự hủy hoại thiên nhiên. Hiện giờ loài người trong thế giới cậu đang trong tình trạng nguy hiểm bởi cái gọi là “suy nghĩ thông minh” và cái gọi là “Lý thuyết sáng sủa…”

“Cậu nói đúng khi khẳng định trên trái đất chúng tôi suy nghĩ lỗi thời về mọi thứ…”

“Vậy giờ, hãy quan sát thế giới Ophir một lúc nào!. Nơi đây còn nhiều thứ đang ở phía trước.”

Sự thiếu ngủ, cảm xúc cả ngày và những lời dạy dỗ mới mẻ của Ami khiến tôi mệt lả người. Bên ngoài cửa sổ tôi có thể thấy những người khổng lồ, các khu nhà biểu mẫu, trẻ em khắp nơi, xe cộ bay và nhảy vọt, nhưng tôi đã quá thấm mệt nên mất hết cảm hứng về mọi thứ.

“Đố cậu người đàn ông đó bao nhiêu tuổi?” Ami hỏi, khi chỉ hướng về đàn ông đi gần cửa sổ tàu vũ trụ.”

Ông ta dường như khoảng sáu mươi tuổi. Ông ta có mái tóc trắng, nhưng trông không già gì cả. Ông ta trông trẻ trung. “Sáu mươi hả?”

“Ông ta năm trăm tuổi rồi…”

Tôi nghe mà cảm thấy hoa cả mắt, kiệt sức. Đầu tôi muốn vỡ tung.

“Ami biết không? Tôi mệt quá. Tôi cần nghĩ ngơi, đi ngủ, về nhà. Tôi không muốn biết gì hơn nơi đây. Tôi muốn bệnh rồi. Tôi không muốn xem gì hơn…”

“Chứng khó tiêu về thông tin” Ami nói đùa. “Nào! lại đây Jim và nằm xuống đây.”

Cậu ấy dắt tôi đến một chiếc ghế tròn xoay, hạ thấp nó xuống, chỉnh nó thành cái ghế nằm. Tôi nằm thật êm ả trên chiếc ghế, cậu ấy đặt cái gì đó gối đầu cho tôi và tôi ngủ ngay lập tức. Tôi đã đi vào giấc ngủ và ngáy khò khò trong nhiều tiếng đồng hồ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui