-Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi suốt bao ngày qua.-Ít nhất cậu cũng biết nghe lời.và hiểu chuyện.Nhưng mọi truyện đã kết thúc rồi, cậu đi ra ngoài đi.Hắn đứng dậy,nở một nụ cười quái dị,không chần chừ chĩa thẳng súng vào người cậu.“Tạm biệt Aidan của tôi”.Tiếng đoàng xé toạc không khí của buổi chiều tà êm ả.
Ánh hoàng hôn dần chiếu lên gương mặt thanh tú,làn da trắng như sữa , đôi mắt xanh màu lục bảo với mái tóc đen đã bị bết lại do chất nhầy nào đó,hay nó chiếu vào dòng máu đỏ tươi như hoa gạo nở rộ vào tháng ba đang lênh láng ra sàn nhà.
Giống như một cơn ác mộng- nó đeo bám lấy tiềm thức của những người chứng kiến và để lại vết nhơ trong kí ức của họ.
Cậu đang mất dần ý thức ,cơ thể không cử động được,hơi thở lại càng ngày khó khăn hơn “Cậu sẽ chết đúng không? Tại sao lại vậy?cậu đã làm gì sai sao?, đúng thật là nực cười”.Nhưng cậu vẫn nghe thấy tiếng khóc, tiếng gọi đang văng vẳng bên tai cậu.-Giám đốc Aidan.......!giám đốc ...........!Đôi mắt khép lại như đóng cánh cửa thế giới mà cậu đang sống nhưng không biết chừng nó lại mở ra một thế giới khác , vì người ta thường nói : “Chết chưa chắc đã là hết, chỉ là sang một thế giới khác thôi”.
Khoảng không bị bóng tối bủa vậy, không một bóng người,cũng không chút một ánh sáng le lói nào,thật cô đơn và đáng sợ đến lạ.
Cậu đang không biết phải đi đâu, phải làm gì, trong đầu lại hiện lên câu hỏi “ Mình chẳng phải đã chết rồi sao,sao lại ở đây”.
Bỗng có một tiếng nói phát ra ngay sau lưng cậu:-Aidan...........Cậu bất ngờ quay lại, nhưng có cái ngạc nhiên hơn đó chính là chàng thanh thiếu niên trước mặt, giống từ khuôn mặt đến dọng nói ,nhưng chỉ khác là thân hình mảnh khảnh hơn cậu.Chàng thanh niên cầm tay câu, nói nhanh hết mức có thể.-Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, cậu phải nhớ những gì tôi nói nhé.Thế giới được nữ thần bảo hộ cậu sẽ sống khác với thế giới loài người là nước Gwen,tên đầy đủ là Aidan Hiddleston , có một nữ hầu thân cận là Sophia có thể tin tưởng,còn lại cậu đừng tin bất cứ ai kể cả người thân thiết đi chăng nữa.
Xin lôi vì đã nói đường đột như này, nhưng bảo trọng , hãy sống tốt nhé !Câu nói vừa dứt ,bỗng từ đâu ánh sáng chói lòa ập đến khiến Aidan phải nhíu mắt nhăn mày , còn chàng thanh thiếu niên dần dần tan biến biến thành đốm sáng bay lơ lửng trên không rồi mất hẳn.
Lúc này cậu chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu của mình , cơ thể nhúc nhích và bất ngờ nồi bật dậy, cơn đau đầu ập đến từng cơn – thật quá đỗi khó khăn cho cậu.-Đây là đâu vậy ?Aidan nhìn xung quanh căn phòng đánh giá.
Căn phòng rất lớn với những đường nét hoa văn hay cả những vật dụng cũng mang phong cách cổ điển Châu Âu ,nhưng có điều hơi tối và lạnh lẽo.
Có phải do tiết trời ngoài cửa sổ kia đã chuyển sang đông nên mới trở lên như vậy.
Rồi cậu nhìn sang bên cạnh thấy có một nữ hầu gối đầu lên cạnh giường nằm ngủ , thỉnh thoảng lại khẽ run lên vì lạnh.
Cậu cúi xuống khẽ lay cô gái dậy, nữ hầu vừa mở mắt nhìn cậu đã sà vào lòng cậu khóc toáng hết cả lên.-Hoàng hậu , người tỉnh rồi....!thần nhớ người rất nhiều ,thần còn tưởng người sẽ không cần thần nữa.“Từ từ đã,cái gì cơ mình có nghe lầm không vậy? Hoàng hậu? Mình á ? Chuyện gì sảy ra vậy?”.
Chưa để Aidan bình tâm lại,nữ hầu bất ngờ ngồi hẳn dậy ngay ngăn nhìn cậu nghi ngờ-Hoàng hậu người không nhớ gì hết sao? Vậy người còn nhớ thần tên gì không?Đến bây giờ cậu mới để ý nữ hầu này cũng khá xinh xắn, đường nết hài hòa , đôi mắt to tròn ,là da trắng hồng với mái tóc ngắn nâu màu hạt dẻ- có thể nói nữ hầu này thuộc típ cô gái ngây thơ, trong sáng và dễ thương.
Cậu lúng túng , ấp úng vì không biết trả lời ra sao , cố gắng nhớ đến cái tên mà chàng thanh thiếu niên đã nói.-Là .....Là ......là Sophia đúng không!Gương mặt cô bỗng vui vẻ rạng rỡ trở lại rồi lại sà vào lòng câu,miệng nói.-Không sao , may hoàng hậu vẫn còn nhớ tên thần , thần vui lắm.
Có gì người không hiểu thì có thể hỏi thần , em sẽ nói và kể hết cho người nghe.Aidan thở dài chấp nhận sự sắp đặt được thánh thần ban cho rồi ôm nhẹ cô vào lòng.-Vậy ta mong Sophia giúp đỡ ta nhé!.