Sau ngày hôm đó , đám người hầu không ai dám trả treo với cậu nữa , còn Aidan thì ở lì trong phòng đọc sách- vốn đọc sách không chỉ là thú vui tao nhã của cậu khi ở thế giới bên kia mà còn là chỗ để cậu giải tỏa căng thảng của chình mình.
Có điều Sophia thì không nghĩ vậy, cô cầm tay cậu, với đôi mắt ngây thơ mở to cầu xin.-Hoàng hậu , mấy ngày nay người toàn ở trong phòng đọc sách , không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, hay là người cùng thần đi dạo vườn hoa một chút đi!đi mà ...!-Ta không muốn đâu, đi ra đó rồi lại phải mặc bộ quần áo nặng nề đó, chưa kể lại còn phải gặp mấy kẻ đáng ghét đó.-Nhưng hôm nay trời đẹp, không khí trong lành rất tốt cho sức khỏe của người !Thấy cậu vẫn không có động thái, kiên định ở lại trong phòng.
Nữ hầu nhỏ buồn bã , tủi thân , nhẹ nhàng ra khỏi phòng thì Aidan đóng sách lại , chầm ngâm một chút liền đống ý.Gần lâu đài của cậu có một lối đi dẫn đến vườn hoa, ở nơi đây có rất nhiều hoa lạ sặc sỡ khiến người nào đi qua cũng bị hút hồn bởi vẻ đẹp thanh bình nên thơ của nó.
Tay cậu mê mẩn từng cánh hoa , thưởng thức từng hương thơm ngào ngạt, nghe từng âm thanh của tiếng gió, cảm nhận từng ánh nắng vàng nhẹ của tiết trời tháng ba.
Đây có thể nói là một sự lựa chọn không tồi !Bỗng nhiên chân như vướng phải thứ gì đó rất nặng , cậu cúi xuống nhìn ,“Vật thể lạ này là gì nhỉ ?, một đứa nhóc sao ?, con nhà ai đây ? ” , khiến cho Sophia ngạc nhiên;-Hoàng tử Conal ! Sao người ở đây?Đứa trẻ này giống hắn y như đúc có điều đôi mắt lại có màu tím như Nolan.
Hai cái má phúng phính,đôi mắt to tròn, tay thì ôm lấy chân cậu vui vẻ :-Hoàng hậu! Quả nhiên người thật là xinh đẹp !Nghe lời khen từ một đưa trê ngây thơ, cậu bất giác mím cười, cúi người béo má Coanl.-Tên nhóc tinh nghịch này không ngờ ngươi còn nhỏ mà cũng biết lấy lòng người khác rồi , sau này lớn lên sẽ trở thành một kẻ ranh mãnh đây.Cậu nhóc hai má ửng hồng ,phụng phịu:-Con nói thật mà , người đẹp hơn mẹ thần rất nhiều!Aidan thấy hoàng tử Conal dễ thương liến bế cậu bé lên trêu chọc.-Vậy sao! Liệu Conal có muốn đi chơi với người đẹp như ta không?Cậu bé liền gật đầu đồng ý , để cho cậu bế đến nhà chòi cách đây vài bước chân.Còn ở bên kia, nữ hầu của hoàng phi thông báo không thấy hoàng tử , Nolan tím tái mặt mày , tức dận sai người đi tìm con , còn mình thì đi tìm Daniel.
Lúc đó lâu đài chính trở nên hỗn loạn , tấp nập người hầu binh lính chạy loạn xạ khắp nơi để đi tìm hoàng tử - giống như một mỡ hỗn độn trông thật nực cười !Phải mất một lúc sau, tiếng chân của binh lính đoàn người ngày một to dần ,cậu vẫn bình tĩnh thưởng thức trà , còn đứa trẻ vừa nhìn thấy mẹ đã sà vòng mẹ , bất giác gọi:-Mẹ!Hoàng phi hốt hoảng ôm chầm lấy con mình, rồi ôm mặt thằng bé, xót xa xem nó có bị thương không.-Con trai , con có sao không.- Con không sao, hôm nay con được chơi với hoàng hậu vui lắm ạ.-Người đâu đưa hoàng tử về phòng!Nghe lệnh Nolan , đám người hầu liền bế hoàng tử đi khiến cậu nhóc chưa kịp gửi lời tạm biệt .Cậu ta nổi nóng quát to:-Aidan, người không phải thấy quá đáng lắm sao, Conal còn nhỏ , ngươi định lấy đứa trẻ đó để dụ hoàng đế đúng không?Sophia cúi đầu , bênh vực cậu:-Xin hoàng phi suy xét, hoàng tử một mình lạc vào vườn hoa này, thần.........Cậu đưa tay ra hiệu, đứng dậy cười khẩy.-Ngươi nói sao? Nực cười , nếu ta muốn sự chú ý của đức vua thì đâu cần một đứa trẻ , còn nữa vườn hoa vốn không gần lâu đài chính vậy sao hoàng tử ở đây.
Hơn nữa , ngươi nên nhớ rằng dù có được Daniel yêu thích thì ta vẫn là hoàng hậu , vẫn hơn ngươi một bậc .Thế nên nói năng tử tế trước khi ta vả miệng ngươi!Hoàng phi tức đến phát thẹn, không nói năng gì nữa quay người bỏ đi , cậu nói với Sophia:-Nolan quả nhiên mãi chỉ là kẻ ích kỉ , đần độn , ngu dốt nhỉ !Có điều cậu không biết rằng vua Daniel chứng kiến hết sự việc nhưng không ra mặt, sai người truyền tin đưa cậu đến phòng gặp.“Mới bước ra khỏi phòng có một chút , thưởng hoa, thưởng gió, thưởng nắng lại bị tên chảnh chọe kiếm chuyện , bây giờ lại thêm một sao quả tạ nữa, chẳng mấy nữa mình mà không tăng sông mới lạ.Nhưng hắn muốn gặp mình làm gì? Đừng nói là chuyện này nhé?’’ Aidan vừa nghe tin đã phải đi theo người hầu vừa trầm ngâm suy nghĩ suốt dọc đường đi mà chẳng biết từ bao giờ cậu đã đến phòng hắn ..