Hoàng Thiên mặt bỗng chốc âm trầm, không ngờ cô lại dứt khoát với anh như thế.
Không biết vì rượu hay gì anh lại càng muốn cô cho anh nghe đáp án, anh liền trầm giọng nói.
- Là thật sao?
Hạ An nhíu mày, anh là đang tra hỏi cô sao, cô cảm thấy rất không vui liền nói.
- Là thật thì sao, mà giả thì sao?
Anh đau lòng nhìn cô, giọng có hơi lớn nói.
- Vậy còn chúng ta thì sao?
Hạ An có hơi tức giận, anh là đang trách cứ cô sao.
Nhưng hiện tại anh có quyền gì mà nói như thế, cô tức giận đáp.
- Chúng ta đã kết thúc từ 4 năm trước rồi.
Ngay cả làm bạn cũng khó nữa huống chi là quay lại, điều đó là không thể.
Hy vọng sau này anh đừng hỏi mấy câu như này nữa.
Chúng ta tốt nhất là cũng không nên gặp lại, cứ sống như trước đây đi, không liên quan tới nhau.
Hạ An nói xong liền đóng luôn cửa lại đi vào nhà, bỏ mặt anh đứng ngoài cửa.
Những lời vừa nãy cô đã phải lấy hết cam đảm mới có thể nói ra, có lẽ như vậy sẽ tốt cho cả hai.
Anh vẫn đứng như trời trồng trước cửa nhà cô, trái tim anh đau nhói từng hồi, miệng lẩm bẩm.
- Hạ An, em tuyệt tình như vậy sao?
Đây không gọi là tuyệt tình mà là lý trí, nếu đã chọn từ bỏ thì sẽ dứt khoát, không lằng nhằn.
Có trách thì trách chính bản thân anh.
Nhưng không lẽ cô không thể cho anh một cơ hội bù đắp sao, hay là cô thật sự đã hết yêu anh rôi, nên mới không muốn dính dáng gì tới anh.
Càng nghĩ anh lại càng đau lòng.
Cô không cho anh cơ hội, có lẽ là vì tổn thương lúc trước anh gây ra cho cô quá lớn, thế nên cô chẳng muốn đặt niềm tin vào anh một lần nữa.
Bây giờ thì anh đã hiểu cảm giác lúc đó của cô rồi, đúng là anh đáng bị như thế.
Một lúc sau Hoàng Thiên cũng rời đi.
Anh lững thững đi bộ về, bỏ cả xe ở lại không quan tâm.
Bỗng trời lại đổ cơn mưa, anh cũng chẳng quan tâm cứ thế bước đi.
Cuối cùng cũng về tới nhà, người anh lúc này đã ướt sũng, lững thững đi vào phòng của mình.
Ngả người xuống giường, nhắm mắt lại suy nghĩ điều gì đó.
Có lẽ hiện giờ anh đang rất đau lòng chăng? Thì ra đây chính là cảm giác bị từ chối.
Phải chăng lúc trước anh đã từ chối cô quá nhiều, cho nên bây giờ mới trở nên như thế.
Trong phòng tĩnh lặng, bỗng Hoàng Thiên lên tiếng thì thầm.
- Hạ An, không lẽ chúng ta không thể như trước nữa sao? Em dứt khoát đến vậy là vì hết yêu rồi sao?
Là câu hỏi nhưng người được hỏi lại không nghe thấy, chính vì thế cũng không có đáp án.
Hoặc là anh cũng đã tự có sẵn đáp án cho câu hỏi ấy rồi.
...
Ngày hôm sau, mẹ anh kêu Hoàng My lên gọi anh dậy ăn sáng.
Nhưng Hoàng My gõ cửa mãi mà chẳng thấy anh trả lời, liền mở cửa vào luôn, may mà cửa không khóa.
Nhìn thấy anh trai vẫn còn ngủ, Hoàng My đúng gần cửa lên tiếng gọi.
- Anh hai, mau dậy ăn sáng đi.
Anh vẫn không đáp lời, Hoàng My gọi lại lần nữa vẫn đáp lại cô là sự im lặng.
Cảm thấy có chút không ổn liền đến gần lay người anh, nhưng anh lại chẳng hề nhúc nhích.
Lúc này Hoàng My hơi sợ, liền chạy xuống kêu ba mẹ.
Sau đó ba anh liền gọi cho Minh Thành đến bởi vì anh ta là bác sĩ.
Minh Thành vừa khám cho anh xong thì kết luận, không sao cả chỉ là cảm lạnh lên cơn sốt thôi.
Cả nhà thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ anh ở lại chăm sóc anh một lúc.
Đến chiều bỗng mẹ kéo Hoàng My lại nói.
- Con có biết ai tên Hạ An không?
Hoàng My bất ngờ khi nghe mẹ hỏi vậy, nhưng cũng nhanh chóng đáp lời: "Dạ có biết một người.
Nhưng sao mẹ lại đột nhiên hỏi thế?".
Mẹ thở dài một hơi rồi cất giọng: "Lúc nãy trong lúc anh con sốt, cứ gọi mãi Hạ An gì đấy, mẹ nghĩ là anh con bị vậy có lẽ liên quan tới người tên Hạ An.
Chứ đây là lần đầu tiên mẹ thấy anh con như thế.
Hoàng My nghe liền hiểu ra, thầm nghĩ.
- Không lẽ anh vẫn còn thích chị Hạ An?
Nghĩ rồi Hoàng My lại trả lời câu hỏi vừa rồi của mẹ.
- Hạ An là người yêu cũ của anh.
Mẹ bỗng ngạc nhiên thốt lên.
- Anh con có người yêu cũ sao?
Mẹ anh ngạc nhiên cũng phải, lúc cả hai yêu nhau cũng không có nhiều người biết.
Đến hiện tại bố mẹ còn đang thầm nghi ngờ con trai họ có vấn đề vì suốt từ chào đời đến hiện tại vẫn chưa yêu đương gì.
Suốt ngày bị mẹ bắt đi xem mắt mà cũng chẳng thèm ưng ai, riết mẹ chán quá cũng kệ luôn.
Lâu lâu còn thầm nghĩ hay con trai mình không thích con gái.
Bây giờ lại nghe được Hoàng Thiên từng có bạn gái, đã vậy hiện tại còn có khả năng vẫn thích cô gái đó liền có chút vui vẻ trong lòng.
Dù sao thì cũng biết được con trai bà còn có thể lấy vợ, bà còn có thể được bế cháu nội.
Tuy tư tưởng của gia đình không quá cổ hũ, chuyện giới tính này kia cũng không có kì thị.
Nhưng bất cứ ai trong hoàn cảnh đều hy vọng con trai mình sẽ lấy vợ chứ không lấy chồng.
Quay lại với vấn đề Hoàng Thiên cùng Hạ An.
Chuyện này Hoàng My cũng chỉ vô tình biết được.
Cô ấy cũng rất thích Hạ An, cả hai còn rất thân nữa.
Nhưng sau đó không biết vì sao hai người họ lại chia tay.
Hoàng My cũng ít được gặp Hạ An hơn.
Cũng có lần Hoàng My thắc mắc lý do tại sao hai người họ chia tay, nhưng mỗi lần hỏi thì anh đều im lặng, riết rồi cũng không hỏi nữa.
Đến nay đã 4 năm rồi, không lẽ anh vẫn còn thích chị ấy, rồi tỏ tình mà bị từ chối.
Tuy chỉ là suy đoán, nhưng Hoàng My vẫn cảm thấy thích thú.
Tuy bình thường anh khá lạnh lùng, nhưng anh vẫn rất thương cô em gái này.
Thế nên nếu có thể thì cô đây vẫn sẽ giúp anh.
Hoàng My cười tinh nghịch với những suy nghĩ của mình.
Còn mẹ anh vẫn đang ngơ ngác về chuyện con trai có người yêu cũ mà bà chưa biết gì, thật là bất ngờ đấy.
Mấy ngày sau đó anh cũng đã khỏi bệnh, bắt đầu tiếp tục đi làm.
Anh cũng không còn đến gặp cô nữa.
Những lời hôm đó của cô thực sự khiến anh rất đau, anh cần có thời gian bình tĩnh lại.
Anh nên tiếp tục theo đuổi hay từ bỏ đây? Nếu tiếp tục thì phải làm thế nào? Ngay cả gặp cô cũng không muốn gặp anh, thì theo đuổi thế nào.
Vậy buông tay thì sao? Lại càng không thế.
Lúc chưa làm rõ là có yêu hay không thì anh còn lững lự, còn bây giờ đã xác định anh yêu cô, hơn nữa tình yêu không vơi đi mà ngày càng tăng nên, nói buông làm sao có thể buông.
Tình yêu thật sự rất kì diệu, chưa nếm trải thì không biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của nó thì không thể buông tay.
Biết rằng nó không chỉ có vị ngọt mà còn có vị đắng, nhưng cũng chẳng là trở ngại khiến ta ngừng yêu.
Rốt cuộc hiện tại anh đã hiểu được vì sao năm đó dù bị anh từ chối rất nhiều lần nhưng cô vẫn không từ bỏ, thì ra cũng chỉ vì một chữ yêu.
Nếu đã vậy, anh cũng không thể mới bị từ chối một lần mà đã từ bỏ, anh cũng phải giống cô, theo đuổi bằng được thì thôi.
Là anh năm đó ngu si không nhận ra tình cảm của bản thân, khiến cô tổn thương.
Cũng chính vì thế khiến cho hiện tại cô chẳng còn muốn cho anh đến một cơ hội, có lẽ cô đã chẳng còn tin anh.
Niềm tin rất mỏng manh, cũng như tình yêu vậy, một khi đã mất đi thì rất khó có thể tìm lại.
Là anh khiến cô trở nên như thế.
Nhưng không sao, cô không cho anh cơ hội thì anh sẽ mặt dày theo cô đến khi cô cho thì thôi.
Dù sao anh cũng chẳng có gì để mất cả, cũng may vẫn còn gương mặt đẹp trai này.
Hy vọng cô có thể nể mặt nó mà mềm lòng đi.
Sao cũng được, miễn là cô quay lại bên cạnh anh.
Nói anh ích kỉ cũng được.
Nhưng thực chất muốn có được tình yêu là phải ích kỉ..