An Bài


02/08/2023
Ta là một con Giao Long tốt.
Không.

Thực chất cũng đã từ lâu rồi, ta không có gặp nhưng con Giao Long khác được coi là xấu để làm quy chuẩn đánh giá, cho nên cứ tạm cho ta là tốt.

Ta giúp đỡ ngư dân tại khu vực nước mà chúng ta ở, đánh lật thuyền những kẻ gian ác, cũng phù hộ cho người dân ở khu vực lân cận được mưa thuận gió hòa.
Người dân ở đây lập miếu thờ cho ta, rồi siêng năng hương khói, giúp ta không ít trong việc tu luyện.

Bởi vậy, bảo vệ họ cũng là điều mà ta nên làm.
Tu luyện từ một con rắn trở thành Giao Long là cả một quả trình.

Sau khi được sinh ra, ta chỉ là một con rắn nhỏ phải mất 100 năm mới trở thành Thuồng Luồng, sau đó lại mất thêm 500 năm nữa để trở thành Giao Long.

Nhưng chỉ cần cố gắng thêm mấy trăm năm nữa, ta có thể thăng thiên thành rồng rồi.
Mặc dù độc lai độc vãng, ta vẫn vui vẻ tận hưởng từng ngày tháng yên bình, sáng tu luyện ở trong miếu, chiều loanh quanh xem có việc gì vui không, tối lại đưa mình trên ngọn cây cao mà ta yêu thích nhất để tắm mình trong ánh trăng bạc êm dịu để tăng cường sức mạnh.
Nhưng vào một ngày, có một tên pháp sư từ phương Bắc đến, chỉ tay vào miếu thờ bên cạnh sông rồi nói: "Giao Long là thứ yêu quái hùng tàn, bạo ngược, chuyên giết hại dân lành.

Tại sao các người còn lập đền thờ nó? Nếu để thiên đình biết được, sẽ giáng hạn hán trừng phạt các người." và bắt người dân đập phá miếu thờ của ta.
Cái tên lừa đảo nhà ngươi.

Ta làm cái gì mà ngươi bảo ta hung tàn hả.

Thiên đình cũng chẳng lấy cớ mà trách phạt ta.

900 năm trước ta còn thấy được cảnh bác Giao Long hàng xóm vượt qua thiên kiếp để thành rồng trong cùng đợt thi Vũ Môn lần thứ n nữa đấy.
Tức giận, ta hiện lên bản thể Giao Long 4 chân có râu nhưng không có sừng của mình lên trừng phạt tên đặt điều đáng chết đó.

Nhưng khéo quá hóa vụng.

Dân trong vùng thấy ta hiện ra sợ hãi quá bỏ chạy, và kể từ đó, họ không tới để hương khói cho ta nữa.

Tuy nhiên có một tin vui là, họ không phá dỡ miếu thờ của ta khiến ta vẫn có chỗ chui ra chui vào khi mưa xuống.
Sống lâu rồi cũng quá nhàm chán, lâu lâu ta lại ra địa bàn nước sâu của mình, quẫy quẫy đuôi làm nước động mạnh khiến thuyền bè đi lại khá khó khăn.

Thấy gương mặt lo lắng và sợ hãi của họ khi tiến là xoáy nước cùng vui vẻ và yên lòng khi vượt qua nó khiến ta rất buồn cười vì sự nhỏ bé và yếu ớt của họ.
Nhưng vào một ngày đẹp trời, khi ta đang thu mình vào một ngóc của ngôi miếu, một cô gái tới và đánh tan sự cô đơn mà ta đã hằng quen thuộc bấy lâu nay.

Nàng ấy chỉ mang một bộ đồ sởn màu như được giặt đi giặt lại rất nhiều lần, nhưng chúng không thể nào làm lu mờ đi vẻ đẹp rạng rỡ cùng yểu điệu của nàng.
Lúc tới, nàng không quên đem hương hoa và bánh trái dâng tặng lên cho ta, và cầu khấn:
- Nghe nói người là Hà Bà của sông này cho nên con có chút lễ mọn, xin dâng lên Hà Thần để cầu mong người tạo phước, phù hộ cho hai cha con của con hành nghề trên sông được thuận buồm xuôi gió.

Bỉ nhân xin hằng ngày hương khói đèn dầu đầy đủ, kính mong người mở lòng từ bi.

Con* xin thành tâm bái lạy.
Kể từ đó, sáng sớm hôm nào cô ấy cũng thường xuyên tới để cúng bái cho ta.

Mặc dù nhìn có vẻ cuộc sống của nàng ấy khá vất vả, nhưng mà khi nào tới miếu, nàng vẫn nở nụ cười dịu dàng tuyệt đẹp như vậy.
Dần dần, ta cảm thấy tò mò về nàng.

Không biết nàng ấy đang nghĩ gì? Nàng ấy có mệt không? Nhưng câu hỏi cứ thế lớn dần trong ta khiến ta dần dần luôn hướng về phía nàng.
Nhưng lúc rảnh rỗi không tu luyện, ta thường tới chỗ con thuyền gỗ nhỏ của nàng ấy để ngắm nàng làm việc.

Có giặt đồ, có sắc thuốc, có chèo thuyền chở người qua sông, hoặc làm cá để đem phơi.

Dù nàng luôn phải làm việc quần quật để kiếm tiền mưu sinh và chữa bệnh cho cha, nhưng trong mắt ta nàng đẹp vô cùng.
Và rồi có một ngày, ta được bắt chuyện với nàng.
Hôm đó trời quang mây tạnh, gió hiu hiu thôi, nàng đang nhân lúc không bận việc gì lại ngồi tựa vào thân thuyền để đọc sách.

Cuốn sách ấy ta thấy nàng đọc không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn kiên nhẫn đọc lại từng trang, từng chữ, lâu lâu nàng lại gọi vọng hỏi người cha đang mệt mỏi nằm bên trong về những ngữ nghĩa mà nàng không hiểu hết.
Nhưng bầu trời đang yên ả đột nhiên nổi gió lớn khiến cho làn tóc của thiếu nữ bay bay làm cho nàng giật mình, cũng làm cho chiếc thuyền được neo đậu cẩn thận rung lắc giữ dội.

Không những thế, gió còn khiến chiếc thúng quý giá của gia đình nàng đang được móc cẩn thận trên mái thuyền bị bay đi mất và rơi xuống sông.
Đây là vật quý giá nàng cứu mạng cả gia đình mà nàng hay dùng để mò cua bắt ốc vào sáng sớm.

Tuy nhiên, gió lớn làm sóng sông động mạnh.

Nhảy xuống để vớt nó lên không khác gì một hành động tự sát.
Thấy vậy ta nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ nấp rồi nhảy ùm xuống sông, vớt chiếc thúng đó lên, rồi chờ đến khi gió lặng, ta hóa thành hình người tới tìm nàng để trả lại.

Kể từ đó, chúng ta đã thân thiết với nhau hơn, ta cũng có thể thấy được nụ cười của nàng ở khoảng cách gần hơn.
Sau đó ta mới biết, cha nàng đã từng là một thiếu gia con vợ cả của gia tộc có tiếng ở vùng lân cận, nhưng bị chi thứ hãm hại chiếm hết cả gia sản của dòng chính, rồi khiến họ phải chạy trốn tới nơi này để giữ mạng.

Cha nàng kể tử đó không thể nào sống xa ấm sắc thuốc được nữa.
Những "trùng hợp" gặp nhau cứ thế diễn ra, khiến chúng ta phải lòng nhau lúc nào cũng không hay.

Ta biết dương thọ của người trần có hạn, nhưng dù có cùng nhau đi qua một quãng thời gian ngủi đi chăng nữa, đối với ta cũng là đã quá đủ rồi.

Quy luật thiên địa ta không thể nào cứng rắn đối chọi lại được.
Nhưng vào một ngày kia, khi ta lên phiên chợ ở trấn trên mua vải đỏ cùng với ít trầu cau và bỏ tiền ra mời bà mối để xin cưới này, thì khi ta tới bến thuyền, ta thấy nàng đã nằm tắt thở ở trên thuyền.

Cả nàng và cha nàng đều bị người chém chết.

Vũng máu chảy ra từ người nàng vẫn còn ấm nóng, cho thấy được đoàn người mà ta thấy được lúc trở về chính là những người đã sát hại nàng.
Vết máu còn bắn lên chiếc vòng ngọc mà ta tặng nàng vào rằm tháng trước khiến mắt ta đục ngầu.

Ta không giữ được bình tĩnh nữa rồi.

Tại ta.

Nếu ta về sớm hơn chút nữa, nàng đã không phải chết.
Ta điên cuồng chém giết những kẻ đã đến bến thuyền, tra khảo chúng và biết được là, có một tên thầy bói đến vào nói rằng chính cha nàng và nàng chính là nguyên nhân khiến thần linh nguyền rủa vùng đất này, khiến họ không có vụ mùa bội thu.

Bởi vì cả tin, Lý trưởng cử người tới để xử lý họ.
Mặc dù họ khẩn thiết cầu xin, ta vẫn nghe không lọt tai.

Họ đã cướp lấy mạng sống của người ta yêu, ta sẽ chính tay tiễn họ về thế giới bên kia.
Rồi ta truy tìm tên thầy bói đó để tra hỏi, thì hắn ta bảo có một Phú Hộ vùng lân cận họ Trần đưa hắn tiền để hắn nói như vậy.

Hóa ra, chính là chi thứ đã hại hai người bọn họ muốn nhổ cỏ tận gốc nên ra tay giết người diệt khẩu để diệt trừ hậu họa.
Ta ra tay tàn sát cả gia tộc họ sau một đêm, không mấy ai sống sót.
Sau khi giết người đến đỏ cả mắt, ta trở về lại miếu thờ cô đơn đó, ngồi ngẩn ngơ nhớ về những chuyện xưa cũ của ta với nàng.
Kể từ đó, khi nào có thuyền qua lại vùng nước này, ta đều cho nối gió đánh chìm thuyền của chúng.

Lâu dần cũng khiến cho vùng nước này trở nên nguy hiểm hơn, và cũng ít người lui tới.
Cũng được, sẽ không có ai tới để làm phiền ta được nữa.

Ta có thể chuyên tâm tu luyện.

Khi ta lên trời rồi, ta có thể lại được gặp nàng
...
Vào ngày ta thoát xác để trở thành rồng, sấm sết đánh tứ phía vang cả trời.

Nó mạnh đến nỗi đánh xuyên qua lớp da dày đao kiếm không thể nào xuyên thủng của ta.

Ta cắn răng cố chịu đựng nỗi đau, vừa thi pháp tránh né.

Nhưng vào lúc ta đang dần dần biết đổi cơ thể, một tên đầu trọc xông ra ngoài đánh nhau với ta.

Ngặt nỗi, dù sấm sét dăng đầy trời, nó cũng không đụng vào một sợi lông trên người tên trọc lừa đó.
Và ta bị phong ấn lại.
Đã chỉ cách một chút nữa thôi là ta đã có thể lại gặp được nàng rồi.
oOo.
Dường như chỉ qua một cái chớp mắt, một năng lượng to lớn khiến ta choàng tỉnh.

Yêu hồn của ta chạy thoát khỏi trận pháp mạnh mẽ đã giam cầm, ta bàng hoàng nhận ra, thời thế đã thay đổi một cách chóng mặt.

Dù trời đã tối đen, nhưng ta vẫn thấy rõ được những con đường ở phía trước.

Khung cảnh này khiến ta sững người lại.
Ta đang ở đâu? Ngôi miếu của ta đâu rồi.

Bến đò của nàng ấy ở đâu rồi? Nàng ấy có phải đã đi đâu thai rồi hay không?
Nhận thấy phía sau có 2 tên đạo sĩ đang chạy tới, ta lao tới một chiếc hộp di động phát sáng đang di chuyển nhanh trên lòng đường để tránh khỏi truy lung.

Trong chiếc hộp, có một người đàn ông cắt tóc ngắn mang kiểu áo quần kỳ lạ cùng với một người phụ nữ thanh tú đang mang thai ngồi bên cạnh vừa rên rỉ như sắp sinh.
Quần áo của học cùng với cấu tạo bên trong chiếc hộp này làm ta tò mò nên bám theo.

Nhưng tiếc là, đứa bé trong bụng của người phụ nữ đó đang dần dần mất đi sự sống do dây rốn cuốn quanh cổ đang từ từ siết chặt.

Mà từ phía sau xe, có một chiếc bùa truy vết lao tới.

Hết cách, ta đành bám vào trong bụng của người phụ nữ để trốn tránh.

Với dạng yêu hồn này thì khó có cách nào ta có thể chiến thắng lại bọn chúng.

Cho nên, ta cần một chốn nương náu để chờ lấy lại sức mạnh.
Và thế là, ta trở thành con của hai người vợ chồng kia.

Đứa bé này còn một người chị nữa, nhìn ngố không chịu được.
Nhưng mà ba người này đối xử với ta không tệ.

Cho nên, ta sẽ suy xét giữ lại mạng sống cho họ sau khi ta lấy lại sức mạnh của mình.
Ừm...!Sữa này pha không hề tệ tý nào.

Độ nóng vừa phải.

Vừa đưa vào trong miệng lại khiến ta không thể ngừng được.
Phía bên cạnh chiếc nôi ta đang nằm, một cô bé da trắng môi hồng đang mỉm cười đưa ngón tay cho ta nắm rồi nói:
- Chị sẽ mãi yêu em, Beo à.
oOo.
1.

Mình kiếm được tài liệu về các xưng hô của người Việt cổ, nhưng mà đa phần thì toàn xưng hô trong cuộc sống đời thường thôi, chứ cũng không có mấy tài liệu xưng hồ với các thế lực tâm linh.

Cho nên mình để tạm đây là con nhá, nếu mình kiếm được xưng hô nào phù hợp hơn thì mình sẽ sửa lại.
Mộng Miên: Thế là boss thực sự đã xuất hiện rồi.

Không biết mọi người đọc từ trước có đoán ra không.

Nếu mà đoán ra được thì mọi mưu tính của mình thất bại rồi, còn không đoán ra được từ sớm thì mình thành công rồi.

Hy vọng plot twist này khiến các bạn hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui