Chủ Tịch Hiệp hội tiến lại gần thầy Long tiến lại gần rồi nói:
- Trận pháp đã thành hình rồi.
Giờ đao kiếm cũng không thể tác động được.
Giờ phải làm sao đây? – Thực sự ông ấy cũng không có cao kiến gì cả bởi vì thành tựu học hành cả đời của mình cũng không được chứng kiến trận pháp Ngũ Hành thuộc cấp bậc Cao Cấp như thế này.
Chưa kịp để thầy Long trả lời thì từ khắp nơi tràn ra một đống những tên mặc đồ Đạo sĩ tấn công vào bọn họ.
Chúng vừa tấn công vừa hét lên:
- Bảo vệ trận pháp giúp Chưởng Môn thành thần.
– Khi Chưởng môn thành thần rồi thì việc trở nên bất tử của bọn chúng mới trở thành hiện thực được.
Tất cả lao vào giao chiến khiến khung cảnh xung quanh rất hỗn loạn.
Từng tia sáng phát ra được đánh thẳng vào đối phương và không nhận nhượng.
Nhưng đùng một phát, trên trời phát ra tiếng sấm đinh tai nhức óc và đánh một tia sét sáng chói xuống sân vận động.
Tia sét như được được điều khiển từ trước, đánh vào người điều khiển của trận pháp.
Tuy nhiên, vừa chuẩn bị đánh tới nơi thì rẽ hướng, đánh vào cột sắt to lớn ở trong mắt trận.
Luồng sét đánh xuống khiến Gia Hân giật cứng cả người mà gào thét đau đớn.
Sau đó, 2, 3, 4,… tia sét liên tục giáng xuống chỗ cô.
Dù có năng lực nhưng dù gì cô cũng là người bình thường, không thể chịu đựng được quá nhiều Thiên Lôi có sức công phá như thế này.
Cứ đà này thì cô sẽ chết vì bị sét đánh mất.
Bên ngoài, lực lượng cảnh sát cũng đã theo dõi được diễn biến bên trong sân vận động.
Cảnh tượng trước mắt được Quốc Thiện chứng kiến rất rõ ràng, kể cả biểu cảm đau đớn của cô khi bị sét đánh.
Anh không thể ngồi yên nữa mà lao ra khỏi xe, hướng vào phía trong sân vận động.
Một bàn tay lao đến kéo anh lại:
- Thiện à, cậu bình tĩnh lại đi.
Vào trong đấy cậu không thể giúp gì được đâu.
– Đội trường thành công ngăn anh lại nhưng sau đó bị anh hất tay ra.
- Nhưng em cũng không thể nhìn cô ấy như vậy.
Nếu không giúp gì được em sẽ chịu sét đánh cùng cô ấy.
– Nói xong rồi anh không quay đầu lại mà vội vã lao vào trong.
Thay vì sợ chết, anh sợ mất cô nhiều hơn.
…
Nhìn từng tia sét đánh xuống với tần suất ngày càng dày đặc hơn, ông Khanh cười đắc thắng.
Ông ta đếm có 28 đạo Thiên Lôi đã được giáng xuống.
Chỉ cần qua thời gian Nguyệt Thực thì ông ta sẽ không bao giờ phải lo sợ cái chết luôn cận kề nữa.
Và sau này, cũng khó có kẻ nào có thể đánh bại ông ta.
Từng tia sét đánh xuống liên tục khiến Gia Hân không thể nào thở nổi.
Từng cơn đau cứ lan rộng trong từng lớp da, cộng thêm với việc linh khí trong cơ thể cứ liên tục bị rút ra không ngừng nghỉ khiến cơ thể cô như đang bị chịu cực hình.
Gia Hân cảm thấy, cô sắp đến giới hạn.
Bên ngoài trận pháp, hai bên đánh nhau rất căng thẳng.
Kẻ triệu hồi pháp khí để đánh đối phương, kẻ thì thiết lập trận pháp dể vây khốn kẻ địch, kẻ thì tìm cách chạy trốn.
Sau khi hạ gục hết kẻ địch trong phạm vi 15 mét xung quanh mình, thầy Long truyền linh khí sang cho thanh thần kiếm của mình rồi đánh mạnh vào tượng đồng ở gần nhất.
Không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Sau đó không ai bảo ai, mọi người cũng theo đó mà tấn công vào chung một chỗ cùng với nhau.
Trận pháp Ngũ Hành dựa trên sự cân bằng của 5 yếu tố, chỉ cần phá hủy hoặc xê dịch đi vị trí của từng yếu tố bất kỳ thì trận pháp sẽ bị vô hiệu hóa.
Nhưng kết giới được tạo ra xung quanh trận pháp bảo vệ chúng rất hoàn hảo.
Không một pháp khí nào có thể đụng đến nó dù chỉ là một vết xước.
Người bình thường cũng không thể nào tiếp cận vào bên trong bởi vì vùng sét đánh rất rộng, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ bị đánh đến thăng thiên luôn.
Vả lại, cũng không có ai có năng lực để chịu đựng sức mạnh của trận pháp được tạo ra để mà tiến vào.
Trên trời cao, Nguyệt Thực đã diễn ra hơn một nửa, trận pháp cũng sẽ rất nhanh mà hoàn thành.
Bãi cỏ nhân tạo ở trên sân bóng cũng đã bị sấm sét từ trên trời giáng xuống cày cho nát tươm.
Người con gái ở bên trong mắt trận hơi thở cũng đã yếu dần đi, dường như không chịu được nữa.
Khi mọi người tưởng chừng như đang hết sức tuyệt vọng thì có một bóng người từ từ tiến vào trong trận pháp mà không có một vết xước.
Người đàn ông từ từ tiến lại gần trận pháp và bước vào trước toàn bộ con mắt của tất cả mọi người có mắt tại đây.
Từng tia sét đánh lên người đàn ông nhưng anh ta dường như không cảm thấy gì.
Ông Khanh đang tập trung duy trì trận pháp cho nên cũng không biết được từ đằng sau có người tiến đến, nhưng Gia Hân thì nhìn thấy rất rõ.
Dù cơn đau liên tục hành hạ nhưng cô biết được người đang tiến đến là em trai của cô.
Tại sao nó lại tới đây?
Gia Hân dùng chút sức lực cuối cùng của mình và hét lên: “Đừng tới đây” rồi sau đó ngất lịm đây.
Trước khi mất chìm sâu vào bóng tối, trước mắt cô hiện lên hình ảnh người đàn ông lạnh lùng đây góc cạnh ấy chuyển mình và hóa thành một con Giao Long đen to với thân có đường kính hơn 1 mét.
Gia Hân ngất đi với sự bàng hoàng vẫn còn lưu giữ trên khuôn mặt.
Mọi người có mặt ở đây cũng không khá hơn là bao khi nhìn thấy cảnh này.
Họ cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của người đàn ông vừa hóa thành giao đó.
Với lớp vảy đen bóng và cứng cáp như áo giáp sắt đó, sấm sét vừa đánh xuống bóng hình Giao Long đang bay lượn cũng bị đánh bật ra và biến mấy không một tăm hơi.
Tiếng Giao Long gào thét lớn tới nỗi vang vọng khắp cả thành phố.
Uy lực của tiếng rống của nó làm cho ông Liêm Khanh đanh chăm chú phát khí để duy trì năng lượng cho trận pháp cũng bị đánh bật văng ra xa và bị hộc máu.
Mất đi người khống chế và truyền năng lượng, trận pháp từ từ yếu dần đi, ánh sáng cũng từ từ nhạt bớt rồi tắt hẳn, cột sáng đâm thẳng lên trời cũng biến mất không còn một dấu vết.
Đồng thời, sấm sét từ trên trời cũng bị thu hẹp dần lại và cũng biến mất vào trong hư không.
Trước khi biến mất, một vài tia sét còn tranh thủ đánh vào người ông Liêm Khanh vài cái khiến ông ta không kịp trở tay và nằm đo đất.
La bàn cùng chiếc quạt ngà voi cũng mất khống chế bị rơi luôn xuống thảm cỏ bị xơi đến nỗi không nỡ nhìn.
Giao Long bay lượn trên trời gào thét một hồi sau đó cũng đáp xuống đất và biến trở lại thành người.
Sức mạnh của “người” đó tỏa ra xung quanh khiến bất cứ ai có mặt tại đây đều phải dè chừng và run sợ.
Thầy Long nhíu mày nhìn bóng hình cao lớn từ từ tiến lại bên cạnh ông Liêm Khanh đang run rẩy đựng dậy.
Em trai của Gia Hân sao lại là Giao Long được cơ chứ?
Từ phía sau, Quốc Thiện cũng đã tiến vào bên trong.
Anh không để ý tình hình trở nên vô cùng kỳ lạ mà chạy tới cột sắt cao lớn và cởi trói cho Gia Hân.
Bế cô trên tay theo kiểu công chúa rồi anh nhanh chóng chạy ra ngoài.
Trước khi đi, anh lướt qua người đàn ông quen mặt đó rồi nghe cậu ta nói:
- Chăm sóc chị tôi cho cẩn thận.
Với lý do tại sao cậu ta lại ở đây và khiến tất cả mọi người đều sợ hãi đều bị anh để ra sau đầu.
Đều quan trọng duy nhất là đưa cô đi tới bệnh viện khẩn cấp và không thể trì hoãn được nữa.
…
Ông Khanh từ từ run rẩy mà bò dậy.
Đập vào trước mắt ông ta là đôi giày da sáng bóng như được cẩn thận cọ rửa hằng ngày.
Trước mắt ông ta là một khuôn mặt trẻ tuổi nhưng thâm trầm, đang nhìn thẳng vào ông ta như là đang nhìn một hòn đá hay là một cục đất ở ngoài đường.
Gia Hưng vẫn nhìn thẳng vào người đối diện và đứng im chưa có hành động gì khiến cho ông Khanh thở phào một hơi.
Ông ta ngay ngắn đứng dậy nhìn thấy xung quanh tất cả mọi người đều đứng im và cảnh giác nhìn về phía mình khiến ông ta nghi hoặc.
Bởi vì, ông ta không nhìn thấy cảnh tượng Giao Long bay lượn trên không trung mà chỉ nghĩ rằng trận pháp Ngũ Hành này sẽ triệu hồi súc mạnh thần thú để thử thách người dựng trận.
Dù sao trận pháp cũng đã thất bại cho nên hiện tại, ông ta cần phải tìm mọi cách để trốn đi.
Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu nhưng chưa kịp thực hiện, bàn tay của người đàn ông đã nhanh chóng nắm lấy cổ của ông ta như đòi mạng và vặn mạnh một cái.
Rắc.
Dốt sống cổ bị lệch khỏi bị trí vốn có của nó.
Cơ thể ông ta lần đầu tiên nhận được cảm giác đau đớn chưa hề có.
Ông ta không chỉ cảm nhận được nỗi đau thấu tận trời xanh từ vết thương ở cổ mà còn cảm nhận được sự đau đớn khi có ngoại lực đang rút linh hồn của ông ta ra ngoài.
Nắm lấy linh hồn đang hiện nguyên hình về tuổi 70 ở trong tay, hắn ta hút một hơi vào trong miệng.
Sau khi hấp thụ mảnh linh hồn, yêu khí xung quanh anh ta như được tăng cường lên đôi chút, đôi mắt màu đen láy cũng chuyển sang màu hổ phách và phát sát.
Hành động của hắn ta quá nhanh khiến cho mọi người xung quanh không thể trở tay kịp và cũng không dám cử động dù chỉ là một chút.
Với sức mạnh này, hắn ta có thể san phẳng cả sân vận động này chỉ bằng một cái búng tay.
Dù tất cả mọi người ở đây có hợp sức chống lại thì nhiều nhất cũng chỉ có thể làm xước lớp vảy đen bóng và cứng cáp ấy.
Thầy Long biết, hắn ta chính là Giao Long đã trốn thoát khỏi trận pháp ở núi Ngũ Hành Sơn, nhưng vẫn không thể lý giải được tại sao hắn có thể lấy lại sức mạnh nhanh chóng như thế.
Bởi vì, trận pháp Ngũ Hành tự nhiên này ngoài tác dụng phong ấn thì còn liên tục bào mòn sức mạnh của vật bị phong ấn.
Dù vật phong ấn không bị chết đi nhưng khi thoát ra ngoài, nó sẽ cần rất nhiều thời gian để hồi phục lại.
“Nhưng tại sao, tên Giao Long này có thể dung nhập vào cơ thể một người phàm trần bình thường được chứ?” – Đầu thầy Long toát mồ hôi nghĩ.
Bất chợt, sau lưng Gia Hưng hiện ra hai bóng hình.
Hồ Tinh nhìn đám đông đứng yên như tượng xung quanh cười nhạo:
- Mộc Tinh à, ngươi thấy chưa? Đám Đạo sĩ này một khi chứng kiến sức mạnh của chủ nhân thì cũng sẽ sợ hãi mà thôi.
Ta cứ tưởng mấy nghìn năm qua chúng chỉ là lũ không sợ chết càng đánh lại càng đông nữa chứ.
– Cô ả vừa yểu điệu di chuyển vừa nói với giọng điệu quyến rũ.
- Chúng làm sao biết được nghìn năm trước chủ nhân đã mạnh mẽ cơ nào.
Chúc mừng chủ nhân đã tới với bình cảnh.
Chỉ trong thoáng chốc nữa thôi, ngài sẽ vượt kiếp hóa rồng và đem lại thời đại mới cho yêu tinh đang trú ngụ tại nhân gian.
– Mộc Tinh chắp tay nói với người đàn ông vừa mới hấp thụ một linh hồn bất kham chứ đầy linh khí.
Người đàn ông nghe xong, vẫn im lặng rồi tiến đến nhặt lên chiếc vòng đá phong thủy đã bị đứt từ dưới đất lên.
Đây là chiếc vòng mà hắn đã đưa một tia yêu khí vào để giám sát cô, nhưng giờ đây nó không còn nguyên vẹn nữa.
- Lấy đồ xong đi thôi.
Hắn ta buông một câu rồi biến mất trong không trung.
Sức mạnh to lớn chèn ép khắp không gian cũng biến đi mất khiến mọi người cảm thấy như vừa thoát khỏi cõi chết mà thở phào.
- Hẹn gặp lại các ngươi.
Chỉ trong nháy mắt, Hồ Tinh nháy mắt vẫy 6 cái đuôi sau lưng rồi biến mất với Mộc Tinh và 5 bức tượng đồng đen mà không kịp để cho đám người của thầy Long kịp phản ứng.
Sau khi nhận thấy được các bức tượng đều biến mất, chủ tịch Hiệp hội với khuôn mặt lo lắng và trâm ngâm tiến lại nói với thầy Long:
- Hắn trở lại rồi.
Các tiền bối cũng chưa đánh bại được hắn thì sao chúng ta có thể đánh bại được hắn đây?
Thầy Long cũng không biết trả lời thế nào vì ông biết, đây là một việc bất khả thi, kể cả khi có sức mạnh từ Thiên Châu hỗ trợ.