Lưu Sư Sư thì không phản ứng mạnh như Đông Lỵ Á và Cổ Lệ Na Trát, trong lòng chua xót một hồi cũng mau chóng đi qua, mà có thể nguyên nhân khiến nàng ổn định tâm trạng hơn hai người bọn họ là vì nàng vẫn đang nắm tay Thẩm Ngôn, điều này khiến nàng đặc biệt vui vẻ, trong lòng thấy rất ngọt ngào, rất an tâm.
Nàng lặng lẽ nhích thân thể lại gần Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn thế mà không hề phát hiện, ha ha.
Lưu Sư Sư cứ như con rùa nhỏ, lặng lẽ nhích nhích hơn nửa ngày, rốt cục cũng kề sát đến bên người Thẩm Ngôn, nàng dựa đầu vào cánh tay hắn, lộ ra nụ cười ngọt ngào, hài lòng thiếp đi.
…..
Sáng sớm ở Hải Nhĩ Lạp có chút ồn ào, lý do là vì có một đoàn du lịch với quy mô khá lớn vừa khéo cũng nghỉ ngơi lại ở khách sạn bên này. Thật ra thì cũng dễ hiểu, lúc Lôi Gia Âm lên mạng tìm kiếm cũng vì nơi đây là khách sạn lớn nhất Hải Nhĩ Lạp, hơn nữa điểm đánh giá và bình luận review trên trang book phòng du lịch rất tích cực, thế nên anh ta mới chọn nó làm điểm dừng chân của cả đoàn.
Bên kia đi du lịch theo tour đông như thế thì chọn khách sạn nhà bạt này làm chỗ nghỉ lại cũng là việc bình thường.
Thế nhưng hành động và sự ồn ào của bọn họ thì quả thật khiến khách du lịch đang nghỉ ngơi tại đây đều phải khó chịu.
Có đến bảy tám chiếc xe khách cắm cờ Hoa Hạ đang dừng chân ngoài cổng, tiếng máy xe hãy còn nổ mà Thẩm Ngôn đã thấy không ít người nhanh chân bước xuống, nghỉ ngơi cũng chưa nghỉ đã vội vã di chuyển đến sảnh khách sạn bên này để tranh đoạt bánh ngọt và nước trái cây miễn phí mà nhân viên chuẩn bị sẵn cho khách tới quầy check in. Khung cảnh ta tranh ngươi giành đó phải nói là ồn ào không thể tả nổi.
Lúc đám người Thẩm Ngôn đi xuống sảnh thì mới đúng là thảm họa. Trông thấy một nhóm minh tinh, hơn nữa còn có cả hàng chục máy quay bám theo kè kè khiến mấy người kia tò mò không ngớt đứng hóng xem, mà chỉ đứng xem còn đỡ, có rất nhiều bác gái lớn tuổi cậy mạnh, cứng rắn lôi kéo Tống Tổ Nhi, Cổ Lệ Na Trát, Lôi Gia Âm… ra bên ngoài, muốn chụp hình lưu niệm với bọn họ. Mấy bác gái ầm ĩ đến độ làm cho Tống tiểu nha đầu thất kinh, khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch vì sợ hãi.
Tràng diện kia cực kỳ giống với mấy phim Zombie mà ti vi vẫn hay chiếu.
Tâm tình vui vẻ lúc sáng sớm của mấy thành viên « Hoa Dạng Thiếu Niên » đều bị cảnh tượng trước mắt phá hư không còn một mảnh, vô cùng mất hứng.
Không phải bọn họ nhằm vào lão nhân, cũng không phải bọn họ thiếu kiên nhẫn với khán giả, lại càng chẳng phải không muốn giao lưu với fan hâm mộ.
Nhưng vừa sáng ngày ra đã bị một đống người lạ mặt che kín xung quanh, họ níu chặt lấy cánh tay của bạn đến nỗi tạo thành vết cào trầy xước, họ thản nhiên sờ mặt, níu tóc của bạn, vô cùng tự tiện ôm eo, khoác vai, thậm chí là sờ mó khắp người bạn như vậy, sau đó còn bắt bạn mau chóng cười lên, mau chóng tạo dáng để họ chụp ảnh... giao lưu ‘nhiệt tình’ như vậy thì đoán chừng bất kể ngôi sao đó là ai thì cũng khó mà chịu nổi.
Mà nói ở đây cũng không phải là vì chê trách người lớn tuổi, trong nhà ai mà chẳng có lão nhân, con người ta kiểu gì rồi cũng sẽ có một ngày già đi. Vì thế kính già yêu trẻ chính là truyền thống tốt đẹp bao đời nay của người Hoa Hạ bọn họ. Sở dĩ phải nhắc tới người lớn tuổi mà không nói đến các thế hệ khác, chẳng qua là vì đám người đang xô kéo các nghệ sĩ kia đều là các bác gái tuổi đã qua trung niên, thậm chí có người hẳn đã ngoài sáu mươi.
Ở đâu thì cũng có người này người kia, thế nhưng không thể phủ nhận là có rất nhiều lớn tuổi ỉ vào tuổi tác mà nói chuyện và hành xử trên đầu trên cổ người khác, gây ra những chuyện rất vô lý và quá quắt. Kính già yêu trẻ thì có thể, nhưng tối thiểu nhất thì người đó cũng nên có chút đáng để mọi người tôn trọng thì mới ‘kính’ được chứ.
Ngay cả Thẩm Ngôn vốn luôn thờ ơ với mọi chuyện cũng bị một màn ồn ào trước mặt làm cho tâm tình kém cỏi vô cùng. Nếu đổi lại thành một nhóm người trẻ tuổi lôi kéo, đụng chạm, dây dưa không ngớt với hắn như thế, Thẩm Ngôn đã sớm động thủ. Hình tượng của hắn trong đoàn này chính là một kẻ bất cần như vậy đấy, hắn không rảnh mà phải hạ mình nuông chiều theo cảm xúc của người khác, nhất là những người xa lạ mà ngay cả mặt mũi hắn cũng chưa từng gặp.
Nhưng đối mặt với một đám người lớn tuổi như vậy, hắn cũng không có cách nào, đánh cũng không được, mà mắng... Mắng thì có thể mắng, nhưng bất quá đứng ra cãi nhau tay đôi với bọn họ thì chỉ càng làm hỏng bét tâm trạng mà thôi.
Cuối cùng vẫn phải là ekip của chương trình đứng ra dẹp loạn, dù sao các thành viên đều là nghệ sĩ, không tiện trở mặt với đám đông ngay trước ống kính như vậy.
Gần nửa tiếng sau, ‘tiết mục chào hỏi buổi sáng’ kinh hoàng này mới chấm dứt.
Bởi vì tâm tình không tốt nên Thẩm Ngôn lười chẳng muốn làm điểm tâm, mà không được ăn cơm sáng do Thẩm Ngôn làm khiến các thành viên còn lại của Hoa Thiếu đoàn đều hụt hẫng, đâm ra chẳng thể vui vẻ nổi.
Tổng kết lại, dùng lời của Nhạc Vân Bằng mà nói thì đúng lời ít ý nhiều: Đệt con mẹ nó!
...
Vượt qua một buổi sáng hỏng bét, ăn tạm điểm tâm do nhà bếp của khách sạn làm xong, tám khách mời liền bắt đầu tiến hành tiết mục đầu tiên trong lịch trình mà Lôi Gia Âm đã lên kế hoạch sẵn cho ngày hôm nay: cưỡi ngựa bắn tên.
Đây là hoạt động giải trí ngoài trời đặc trưng ở vùng thảo nguyên, ý tứ trên mặt chữ, một bên cưỡi ngựa, một bên bắn tên.
Thế nhưng độ khó của tiết mục này quá cao, không khác lắm với skill né đòn liên tục trong game LOL, không phải là thứ mà người bình thường chưa từng trải qua luyện tập như bọn họ có khả năng làm.
Cho nên hạng mục mà Lôi Gia Âm đề xuất đó phải thay đổi, chia làm hai hoạt động, cưỡi ngựa riêng, bắn cung tên riêng.
Trong suy nghĩ đơn giản của bọn họ, mỗi hạng mục làm riêng lẻ khẳng định không có vấn đề.
Các khách mời trước tiên sẽ tham gia bắn cung tên, sau đó Nhạc Vân Bằng đề nghị bọn họ nên thi đấu tính điểm cho tăng tính hấp dẫn.
Tám người chia làm hai đội, tiến hành bắn tên tranh tài, ai bắn càng gần hồng tâm thì điểm số sẽ càng cao, kết thúc hai lượt bắn sẽ cộng điểm của bốn thành viên trong đội lại, đội nào có điểm tổng cao hơn thì sẽ là đội chiến thắng.
Vừa nghe thế, sự kích động và hiếu thắng trong lòng mọi người lập tức dâng cao. Ai cũng bừng bừng khí thế, trang bị đồ nghề rất ư là chỉn chu, nếu chỉ nhìn dáng vẻ và không khí hừng hực lửa chiến của bọn họ, chỉ sợ còn có thể tưởng rằng tám người này đang luyện tập để tham gia tranh tài ở thế vận hội Olympic nên mới nghiêm túc như vậy.
Nhưng trên thực tế, quá trình thi đấu chỉ có thể dùng bốn chữ ‘vô cùng thê thảm’ để hình dung.
Trên cơ bản, càng thi đấu thì không phải là ai bắn được gần hồng tâm hơn, ai có điểm số cao hơn là người chiến thắng nữa, mà chỉ đơn giản là ai có thể bắn trúng bảng tên kia thì kẻ đó đã xứng đáng được vinh danh rồi.
Tâm bắn chỉ cách chỗ bọn họ đứng mười mét, nhưng lại là một khoảng cách xa vời vợi mà tám người không ai có thể vượt qua. Thế này mới thấy, vận động viên chuyên nghiệp bắn trúng hồng tâm ở cự ly 25m khi thi đấu Olympic thật sự giỏi tới cỡ nào; càng miễn bàn tới những vị anh hùng thiện chiến thời xưa vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên từ khoảng cách xa mấy chục mét và vẫn ngắm trúng đầu của quân địch.
- ----
Đuối hết chịu nổi rồi, byebye cả nhà, muội thăng giấc đây, ai còn thức tới giờ này để xem chương 129 thì lát nữa ngủ ngoan nhé, thưn thưn