Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Nhìn Đông Lỵ Á gấp đến đỏ mắt, đôi mắt đẹp ậng nước như thể sắp khóc tới nơi, Thẩm Ngôn vội vàng dỗ dành: "Xin lỗi, anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa một chút thôi mà.”

"Có ai lôi chuyện này ra nói đùa như anh sao? Người ta cái gì cũng cho anh, vì anh mà tự tôn cũng không cần, anh còn nói người ta như vậy nữa..."

Đông Lỵ Á càng nói lại càng thấy ấm ức, cuối cùng nước mắt khó kiềm, tuôn chảy như mưa. Đại khái không chỉ là bởi vì Thẩm Ngôn đùa giỡn không đúng chỗ, mà còn là vì những ủy khuất trước đây nàng phải chịu.

Rõ ràng nàng là một cô gái tương đối bảo thủ, nếu không cũng sẽ chẳng ráng giữ gìn cái nghìn vàng ấy tới tận bây giờ. Chẳng qua là vì nàng thích hắn, thật sự rất rất thích, tới nỗi mà nàng dám lấy hết dũng khí to gan mặc nội y chủ động đưa tới cửa, đây không chỉ là vấn đề mặt mũi, mà kỳ thật còn là sự hi sinh vì tình yêu đối với nàng.

Thẩm Ngôn không có lời nào để bào chữa, chỉ biết liên tục xin lỗi cô vợ nhỏ nhà mình, cái câu đùa ban nãy của hắn xác thực rất vô duyên, không thích hợp để đôi vợ chồng son đùa giỡn khi mới ‘làm xong chính sự’ chút nào.

Thẩm Ngôn dỗ dành hồi lâu, Đông Lỵ Á mới nguôi bớt.

Hắn càng nhìn gương mặt tèm lem nước mắt của đối phương lại càng thấy buồn cười, Thẩm Ngôn yêu thương dùng tay bao lấy gương mặt nhỏ xinh của nàng, ôn nhu hỏi: "Buổi tối vợ muốn ăn cái gì? Anh xuống làm cho, tẩm bổ cho vợ yêu nhé."

Đông Lỵ Á nghĩ tới việc lúc chiều, không khỏi liếc xéo hắn: "Không phải anh nói trong nhà không còn nguyên liệu nấu nướng, bảo em tự gọi thức ăn bên ngoài sao?"

Thẩm Ngôn cười ngượng ngùng quẹt mũi, lấp liếm giải thích: "Anh nhầm, còn sót lại một ít đồ trong tủ lạnh, hẳn là đủ để ăn một bữa đấy."

"Hừ!" Đông Lỵ Á kiều ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy có gì thì anh làm đó đi, em ăn sao cũng được."

"Được, vậy anh đi làm cơm đây, em nằm nghỉ xíu rồi đi rửa mặt, khóc thành mặt mèo tèm lem rồi kìa."

"Là lỗi do ai hả?"

Bọn họ ra ngoài suốt cả tuần lễ, trong nhà không có ai nên rau củ quả trái cây quả thật đã héo sạch. Còn may mà trong tủ lạnh vẫn còn một ít thực phẩm ăn được.

Thẩm Ngôn lôi hết nguyên liệu ra xem xét: Nấm, rong biển cuộn, trứng gà, hai hộp dưa chua, một cây củ cải trắng... Đều là những thứ để lâu trong tủ lạnh được mà vẫn chưa hư hỏng.

Đưa những món này vào trong tay một người bình thường thì hẳn là làm khó họ, bởi vì đó toàn là những nguyên liệu nấu ăn không quá phối hợp với nhau.

Nhưng ở trong tay Thẩm Ngôn thì đương nhiên không giống vậy. Kỹ năng nấu nướng của hắn đã tới trình độ này, khoa trương mà nói thì dù có đưa nguyên liệu không ra gì cho hắn, hắn cũng có khả năng biến nó thành một món ăn thơm ngon đủ vị.

Thẩm Ngôn ở trong phòng bếp bận rộn đâu vào đấy, còn Đông Lỵ Á thì đang nằm thư giãn trong bồn tắm trên lầu. Buổi chiều bọn họ chiến đấu rất kịch liệt, nàng ra một thân mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn có cả những thứ khó gọi tên dính dấp trên người, cảm giác sền sệt rất khó chịu, không ngâm nước ấm thì khó mà tẩy sạch sẽ được hết.

Tắm rửa xong xuôi, Đông Lỵ Á liền nghịch ngợm đi xuống phòng Thẩm Ngôn, lục tìm trong tủ quần áo của hắn một kiện áo sơ mi tối màu rồi mặc lên người. Thẩm Ngôn cao hơn nàng nhiều, tay áo của hắn nàng phải xắn mấy vòng mới có thể thoải mái hoạt động; vạt áo thì dài tới ngang đùi, xem như là váy ngắn, nàng xoay một vòng trước gương, cảm thấy không cần phải mặc thêm quần bên trong.

Sau đấy Đông Lỵ Á lại len lén lột tấm ga giường ra rồi giấu lên phòng mình trên lầu hai, đây chính là tấm ga giường có lưu lại ấn ký của nàng, nàng thật sự muốn xem nó như trân bảo mà giấu kín đi, sau này khi nào nàng trăm tuổi, sẽ yêu cầu con cháu nhất định phải đốt nó xuống cho nàng.

Hoặc là tính tới tương lai gần hơn, chờ lúc nào mà lỡ có chuyện cãi nhau, nàng có thể lấy nó ra dằn mặt Thẩm Ngôn một phen.

Cơm tối không tính là quá phong phú, nhưng hương vị và màu sắc lại rất đẹp mắt, thơm ngon. Hiển nhiên là Thẩm Ngôn đã phi thường dụng tâm để làm bữa tối này.

Thẩm Ngôn là đầu bếp cấp tông sư không sai, nhưng không phải trạng thái nấu nướng của hắn lúc nào cũng ổn định, đôi lúc vẫn lên lên xuống xuống là chuyện bình thường. Chỉ có điều, dù có thất thường thì đẳng cấp của hắn vẫn cao hơn những đầu bếp bình thường rất nhiều. Coi như trạng thái kém cỏi tới đâu thì khả năng của hắn cũng không phải là thứ mà đầu bếp bình thường có thể so sánh.

Mà ngược lại, khi hắn cực kì dụng tâm xuống bếp, kỹ năng nấu nướng đương nhiên cũng sẽ đề thăng một bước.

Đông Lỵ Á ăn ngon tới nỗi muốn nuốt cả lưỡi. Mái tóc còn hơi ẩm ướt được nàng tùy ý kẹp vòng ra sau, bàn chân trắng ngần mang hờ đôi dép bông đi trong nhà, hai chân vắt chéo, một chân lúc lắc bên dưới bàn, miệng nhỏ nhai chóp chép không ngừng.

Nàng cảm thấy nhân sinh cả đời của mình chưa từng lúc nào hạnh phúc như bây giờ.

Loại hạnh phúc ấy một phần bắt nguồn từ việc được ăn mỹ thực, mà một phần lớn khác là vì được Thẩm Ngôn cưng chiều.

Đông Lỵ Á cho tới bây giờ mới phát hiện, nguyên lai Thẩm Ngôn còn có một vẻ mặt quan tâm ôn nhu như thế. Mà cái biểu cảm dịu dàng ấy chẳng bao giờ hắn thể hiện ra trước đây, tựa hồ như chỉ khi nào đối mặt với nữ nhân của mình, hắn mới không tự chủ được biểu hiện ra ngoài cái dáng vẻ động lòng người ấy.

Mà Đông Lỵ Á nàng hiện tại... chính là nữ nhân của Thẩm Ngôn.

Không!

Không đúng!

Nàng chỉ là một trong những nữ nhân của hắn mà thôi.

Nghĩ đến đây, nụ cười hạnh phúc ngọt ngào của Đông Lỵ Á còn chưa kịp giương lên đã vội tắt. Cơn tức giận lập tức xông chiếm khắp cả tâm trí nàng.

Thì ra Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba trước kia cũng từng trải qua quãng thời gian vui vẻ như thế này. Hai nha đầu chết tiệt đó, thế mà một điểm gió cũng không lộ ra, còn may mà chính mình khá cơ trí, thời khắc mấu chốt có can đảm công kích và chiến đấu với Thẩm Ngôn, thành ra bây giờ mới danh chính ngôn thuận ngồi đây như thế này.

Đến bây giờ thì xem ra chỉ còn mỗi Na Trát ngốc nghếch là vẫn chưa biết gì. Nha đầu này đoán chừng còn muốn thông qua các loại nhu tình, các loại ám chỉ để kín đáo cải thiện mối quan hệ với Thẩm Ngôn cũng nên.

Đáng tiếc, cậu ta không hiểu gì về Thẩm Ngôn cả. Phương thức chính xác nhất để mở cửa trái tim của hắn làm gì mà phải rườm rà, phức tạp như vậy, cứ trực tiếp tiến tới là được.

Ông chồng nhà mình nói dễ nghe thì chính là loại thẳng nam sắt thép. Trong lòng hắn có một chuẩn mực vừa cố định lại vừa cố chấp, chỉ cần vượt qua được cái ranh giới đó của Thẩm Nhôn thì Thẩm Ngôn sẽ lập tức thừa nhận ngươi chính là người phụ nữ của hắn. Mà đã xác định quan hệ rồi thì hắn sẽ đối xử với ngươi tốt bằng trời, ôn nhu dịu dàng cỡ nào cũng có. Còn nếu như không vượt qua được cái chuẩn tắc ấy, vậy thật xin lỗi, ngươi có là hồng nhan tri kỷ cỡ nào thì nói chuyện ngày này qua tháng nọ với hắn tới mãn kiếp, hắn cũng không thèm để ý đến ngươi.

Bạn hỏi cái ranh giới của Thẩm Ngôn là gì ư? Hừ, chính là có ‘ngủ’ hay không! Đơn giản thô bạo, đã ‘ngủ cùng’ thì chính là người của mình, không ‘ngủ’ thì mặc kệ ngươi nhu tình như nước, đem cả tâm can móc ra cho hắn, hắn cũng chẳng thèm nhìn.

Nói khó nghe là: cái này căn bản là biến thái!!! Đây là cái tư duy logic chết tiệt gì thế? Nếu vậy tùy tiện nữ nhân nào lăn giường với hắn rồi, có phải hắn đều sẽ cưới nàng ta về nhà hay không???

Mấu chốt của vấn đề ấy là sức chống cự của tên họ Thẩm này không cao, nếu muốn trở thành bà Thẩm, ngươi thậm chí chẳng cần dùng chiêu số nào hết, cứ bổ nhào qua là hắn sẽ thỏa hiệp thôi.

Nhận ra được điều đó khiến Đông Lỵ Á thật sự rất đau đầu, hiện tại đã lỡ có sẵn mấy tỷ muội thì nàng đành nhịn, nhưng tương lai cũng không thể mở nguyên cả cái hậu cung cho Thẩm Ngôn chứ?

Hạnh phúc đến chưa được bao lâu, Đông Lỵ Á đã thấy cõi lòng tan nát...

...

Chương sau: Ai Mới Là Chính Cung Phu Nhân?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui