CHƯƠNG 13: MA GIÁO
Cho đến bây giờ Thượng Quan Khâm đều mặc áo trắng, để tóc dài, mái tóc đen bóng thật dày xõa sau lưng, chỉ đơn giản vấn lên một nửa, cài một cây trâm xéo xéo. Cài trâm như thế thật sự khiến bộ dáng hắn quyến rũ hơn, nhưng Bồ Đào hiểu Thượng Quan Khâm, hắn tuyệt đối không muốn như vậy.
Lúc Thượng Quan Khâm ăn cơm, tuyệt đối phải ngậm miệng nhai nhỏ nhẹ không phát ra tiếng, hắn yêu cầu Bồ Đào cũng phải có thói quen như vậy. Hơn nữa khi ăn cơm cũng không được nói chuyện.
Còn nữa, lúc đọc sách, nhất định phải để bên cạnh thật nhiều đèn, nói là để bảo hộ ánh mắt, một người luyện tập võ công tuyệt đối phải luôn luôn bảo trì thị lực tốt nhất.
Hắn đã trưởng thành nhưng vẫn thích vấn tóc một nửa để xõa một nửa, nơi cây trâm được cài sẽ vắt vẻo sợi dây cột tóc thật dài chẽ ra hai bên. Hơn nữa mỗi ngày đều đổi một sợi dây cột tóc có màu khác nhau, nhưng chiều dài sợi dây cột tóc luôn luôn đung đưa đến tận thắt lưng. Có một lần Bồ Đào cùng Thượng Quan Khâm luận võ, bị ép đến mức không thể chống đỡ nổi, bèn níu sợi dây cột tóc của hắn, trong phút giây nguy hiểm đã chuyển bại thành thắng.
Mỗi ngày hắn đều phải tắm rửa, nếu bất tiện không thể tắm rửa thì cũng phải gội đầu, sau đó để mái tóc ướt sũng ngồi bên cửa sổ cho gió thổi khô.
Bồ Đào nghĩ mình rất hiểu Thượng Quan Khâm, nhất cử nhất động của hắn, nhắm mắt lại nàng cũng có thể phác họa ra trong lòng. Nhưng đột nhiên có một ngày, trong giây lát nàng phát hiện, thật ra nàng không hiểu hắn một chút nào.
“Tại sao lại hôn ta?”
Bồ Đào nhịn không được, vừa vào phòng liền hỏi.
“Hử?” Bộ dáng Thượng Quan Khâm không chút nào để ý “May là có Bồ Đào ở đây, vừa rồi ta cũng không quen biết gì với người đó, nhưng từ nay về sau, trên giang hồ hẳn sẽ đồn đãi là ta đã có người trong lòng rồi.”
“…… Sư phụ thực phiền não lắm sao?”
“Nếu có một hoàng hoa đại cô nương nói thích ngươi, ngươi có phiền não hay không?”
“…………Cho dù là hoa hồng đại cô nương…… Ta cũng sẽ phiền não……”
“Thì vậy a……”
Vì thế sự tình này không truy cứu nữa.
Rốt cuộc Bồ Đào cũng không hỏi đến cùng, chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ, nên vứt bỏ phiền não đi không suy nghĩ nữa.
Không ngờ ngồi trên xe ngựa không cũng đã hơn mười ba ngày.
Ban đầu Bồ Đào thực kích động ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.
Sau lại bắt đầu nói chuyện phiếm, tranh cãi, hồ nháo với Thượng Quan Khâm trong xe ngựa.
Sau nữa cuốn mền lại ngủ cả ngày.
Ngày thứ mười bốn, rốt cuộc bọn nàng cũng đến Dương Châu.
Thành Dương Châu vốn giàu có sầm uất, lại bởi vì Binh Khí Phổ Bài Danh được tổ chức ở đây nên càng trở nên náo nhiệt thêm.
Tứ đại hộ pháp của Thượng Quan gia đều là lão nhân, Bồ Đào căn bản không nhớ được tên của bọn họ.
Nhưng Tam đại trưởng lão thì ngược lại, người nào người nấy đều là tuổi trẻ tài cao, gồm có đại thúc Thượng Quan Phi ba mươi lăm tuổi, phong lưu mà tinh thông Bích Huyết kiếm pháp, Thượng Quan Lưu Thủy hai mươi tuổi, xinh đẹp linh động, Thượng Quan Liễu Như mười chín tuổi lại thập phần tĩnh lặng trầm ổn, nổi tiếng với bộ Tuyệt Tình kiếm pháp.
Lúc này Tam đại trưởng lão đều đã báo danh.
Còn có một người nữa.
Phó gia chủ Thượng Quan gia, hai mươi ba tuổi, mỹ mạo tuấn tú, tinh thông Bích Huyết kiếm pháp, chính là Thượng Quan Khâm.
Tin Thượng Quan Khâm tham gia Binh Khí Phổ bài danh lần này đã hấp dẫn một số lượng lớn thiếu niên thanh nữ đến xem, nên nơi đoàn người Thượng Quan gia nghỉ ngơi – khách điếm Phong Duyệt, lão bản chủ khách điếm cực kỳ cao hứng đặc cách miễn chi phí ăn ở cho chúng đệ tử của Thượng Quan gia.
Trận đấu được định sẽ diễn ra vào sáng ngày mai, hôm nay là ngày cuối cùng để luyện tập và chuẩn bị, nên mọi người đều ở lại phòng tranh thủ luyện công.
Thượng Quan Khâm lại vô cùng nhàn rỗi, sau khi ăn cơm xong liền kêu xe ngựa, mang theo Bồ Đào đi dạo phố.
Bàn tay hắn nắm lấy bàn tay của Bồ Đào, còn tay của Bồ Đào lại ôm vai hắn, hai người cứ như vậy mà lững thững dạo bước trên đường, cực kỳ giống một đôi thiếu niên tình lữ.
Tin tức Thượng Quan Khâm mang theo một tiểu nam sủng xinh đẹp bên người nhanh chóng được truyền bá khắp nơi, buổi sáng bọn họ đi ra ngoài, buổi tối tất cả mọi người trong khách điếm đều biết.
Nhìn thấy bộ dạng Tam đại trưởng lão muốn cười mà không dám cười, còn Tứ đại hộ pháp lại tức giận đến vểnh cả râu, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm đều dở khóc dở cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Khâm ngủ dậy, tự mình thay một bộ trang phục mới màu trắng, dây cột tóc cũng màu trắng, sau đó đi đánh thức Bồ Đào dậy.
Từ sau khi bị cái kia đến giờ, Bồ Đào thường ngủ nướng trên giường, lần nào Thượng Quan Khâm cũng nhịn không được mà tốc mền của nàng ra, lúc nàng vẫn còn mãi mê ngủ thì Thượng Quan Khâm đã xếp mền lại ngăn nắp, đợi Bồ Đào bị lạnh mà hốt hoảng tỉnh dậy mới thôi.
Mơ mơ màng màng bị Thượng Quan Khâm thay đồ cho, mặc trung y, ngoại y, rửa mặt bằng nước lạnh, bị đẩy đến trước gương chải đầu, đợi đến khi Thượng Quan Khâm đem mái tóc kia của Bồ Đào búi thành một búi vừa cao vừa to lên, thắt lại bằng một cái nút ngọc, sau đó nhìn trái nhìn phải một hồi, chưa hài lòng, lại cột cột thắt thắt thành kiểu khác, lúc này Bồ Đào mới tỉnh mộng mà hoàn toàn cáo biệt chu công.
“Đừng nhúc nhích.”
Cuối cùng Thượng Quan Khâm cũng cột cột thắt thắt xong, nhẹ nhàng thổi một hơi những sợi tóc vương nơi khóe mắt của Bồ Đào.
Bồ Đào khẽ run lên, vội đứng dậy.
“Trận đấu……”
“Yên tâm, Lưu Thủy các nàng tối hôm qua đã đi giành chỗ ngồi rồi, tốc độ của các nàng ấy rất nhanh, chắc hẳn là đã sắp xếp được mấy chỗ……”
“Ừ”
Vốn buổi trưa mới bắt đầu trận đấu, nhưng lúc này đấu trường đã ngồi chật ních.
Thượng Quan Khâm kéo Bồ Đào chen vào đám đông, sau khi oằn mình gánh chịu vô số những ánh mắt xem thường lẫn bực bội, rốt cục cũng chen lên được hai chỗ ngồi đã được giành sẵn ở phía trước. Bên phía đông đối diện với chỗ ngồi của hai người, Lưu Thủy một mực vẫy tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho Bồ Đào và Thượng Quan Khâm bên này.
“Đang ở đây nè!”
Hai người quay sang nhìn.
Binh Khí Phổ Bài Danh không giống như Đại Hội Võ Lâm, các đại môn phái, gia tộc lớn đều có chỗ ngồi cố định thật tốt.
Ở đây, quy củ từ trước đến nay đều là, đến sớm thì có chỗ ngồi, đến trễ thì phải đứng.
Đến trễ vừa vừa thì đứng đằng trước, đến trễ quá thì đứng hàng cuối cùng, cái gì cũng không thấy tới.
Sau khi Bồ Đào ngồi xuống, phát hiện cũng có vài ”cao nhân” không cần chen lấn, trực tiếp dùng khinh công bay qua đầu người tiến vào, cũng có thể cướp được chỗ ngồi, nhưng cũng không có nhiều người có khinh công đạt đến trình độ như vậy, không giẫm đạp một ai mà bay lướt qua một đội ngũ dài như vậy, đa số đều bay đến một nửa rồi hết hơi phải rơi xuống, nhưng như vậy cũng đỡ phải chen lấn từ đầu.
Nghĩ đến đây, Bồ Đào hoàn hồn lại.
Tổng cộng gần một trăm chỗ ngồi sắp xếp hai bên xung quanh đài luận võ.
Thượng Quan gia giành được mười lăm chỗ ngồi, Tứ Đại hộ pháp, Tam Đại trưởng lão, Bồ Đào và sư phụ nữa tổng cộng là chín người, còn lại là chúng đệ tử của Thượng Quan gia, lớn tuổi thì có chỗ ngồi, nhỏ tuổi hơn thì phải đứng. Chỗ ngồi ngay trước đài luận võ, góc nhìn vô cùng tốt.
Bên trái là một đám cô nương mặc xiêm y màu hồng của Lâm Uyển giáo, chưởng môn Ngũ Độc Môn và ba gã đệ tử, bên phải là Võ Đang, Thiếu Lâm. Phái Võ Đang giành được một chỗ ngồi, ưu tiên cho vị chưởng môn lão nhân ngồi. Phái Thiếu Lâm thì giành không được chỗ ngồi nào nên tất cả đều đứng cạnh phái Võ Đang.
Còn lại những người có chỗ ngồi khác đều là những người ăn mặc kỳ kỳ quái quái, Bồ Đào cũng không biết là ai.
Chính giữa ngay sát đài luận võ còn một cái ghế trống, có lẽ ai đó còn chưa đến.
Bồ Đào xem nửa ngày, khẽ kéo nhẹ ống tay áo của Thượng Quan Khâm.
“Chuyện gì?”
“Sao ở bên kia lại như vậy?”
Bồ Đào cẩn thận chỉ vào hai chỗ ngồi được sắp xếp chỉnh tề một bên đài luận võ, hai ghế ấy đều bỏ trống chưa có người ngồi, nhưng trên mỗi cái ghế đều được treo một đóa mẫu đơn màu tím thật to.
“Đó là vị trí của người trong Ma Giáo, thế lực của bọn họ rất lớn.” Thượng Quan Khâm kết luận lại bằng một câu “Võ lâm cũng vậy mà Thượng Quan gia cũng vậy, đều đấu không lại bọn họ.”
“Ghê như vậy sao?”
Bồ Đào ngạc nhiên.
” Ừ, Ma Giáo tồn tại cả trăm năm nay, đương kim Giáo chủ là Quý Tử Phong.”
“Quý Tử…… Aaa !???????????”
Bồ Đào ngây ngốc.
Quý Tử Phong…… Quý Tử Thiến…… Giáo chủ Ma giáo là Quý phụ thân!????????