Kiều Thạc đến đưa quần áo cho thầy vừa ngay lúc An Ký Viễn đang cầm dao gọt táo, cậu ta dùng bàn tay trái vẫn còn sưng đỏ cầm trái táo, vừa dùng cùi chỏ chống dưới đệm, dáng vẻ nhìn hết sức không được tự nhiên.
“Cậu… có thể ăn táo?” – Kiều Thạc ngờ vực hỏi, buổi sáng còn nói chỉ có thể ăn chút súp lỏng.
Tay Quý Hàng cầm hộp sữa tươi, môi buông ống hút cũng không ngẩng đầu nói:
“Thầy ăn.”
Kiều Thạc trố mắt nhìn, quả thực không biết nói gì trước tình cảnh bệnh nhân gọt táo cho người nhà ăn.
Cậu lẳng lặng nhìn An Ký Viễn, động tác tuy không thành thạo nhưng rất cẩn thận, vỏ táo kéo dài vòng xuống cổ tay, chiều rộng và độ dày đều như nhau.
Cậu ta chống người cẩn thận đặt từng miếng táo lên dĩa nhỏ trên đầu giường, cắm sẵn tăm rồi đưa cho thầy, còn thừa dịp người không chú ý cắn một miếng nhỏ vụn táo.
Hai ngày qua lần đầu tiên nếm được mùi vị thật sự, An Ký Viễn cảm giác cả người lên tinh thần không ít, muốn cắn thêm miếng thứ hai đã bị ánh mắt sắc lạnh của anh bắn thẳng, lúng túng nuốt xuống nước miếng còn đầy ắp vị táo rồi gạt hết tất cả vào thùng rác.
Kiều Thạc không nhịn được bật cười:
“Thầy nếu không còn chuyện gì khác, em đi về trước.”
Quý Hàng vừa xem bài luận văn vừa chậm rãi ăn hai miếng táo, lại lấy từ giỏ trái cây bên cạnh một hộp dâu tây ném cho An Ký Viễn.
“Lột sạch sẻ một chút.”
Thầy không lên tiếng, Kiều Thạc cũng không dám cứ vậy mà đi.
Cậu mơ hồ cảm nhận được tâm tình của thầy hôm nay không được vui hay nói đúng hơn là có chút tức giận.
Khoảng năm phút sau, Quý Hàng mới ngẩng đầu nói:
“Em không sao?”
Ba chữ đơn giản lại làm trong lòng người như quả bom vừa nổ bùm một tiếng.
“Em có chuyện… “- Kiều Thạc trong lòng căng thẳng, theo bản năng mở miệng, thanh âm do dự kéo dài.
“…sao?”
An Ký Viễn nín cười, tay hơi quá lực làm nước bắn ra văng lên mặt, cậu yên lặng lấy mu bàn tay lau đi, không dám lên tiếng.
Quý Hàng lẳng lặng nhìn người, mày cũng nhíu lại tỏ vẻ hơi nguy hiểm.
“Bài tập phân tích đã bao lâu không nộp?”
Lòng Kiều Thạc như người vừa rơi xuống đáy sâu Đại tây dương vừa nhô lên run lẩy bẩy.
Từ lúc bắt đầu đi theo thầy, dựa theo năng lực phát triển mà những thứ huấn luyện cơ bản dần được bỏ bớt, thứ duy nhất còn lưu lại mà bài tập phân tích ca bệnh.
Kiều Thạc biết rõ yêu cầu của thầy đối với An Ký Viễn còn nghiêm khắc hơn so với mình rất nhiều, vốn không đáng giá để so đo.
Đơn giản như bài tập phân tích ca bệnh này, An Ký Viễn mỗi tuần bất kể bận rộn bao nhiêu đều phải nộp một bài, chất lượng không đạt yêu cầu còn thêm phạt.
Còn với cậu từ trước đến này đều do mình tự mình an bài thời gian nộp bài.
Cậu gần đây đúng thật rất bận, bất quá đây cũng không phải toàn bộ nguyên nhân…
“Thầy, em thật xin lỗi, gần đây công việc hơi nhiều.”
Thanh âm của Quý Hàng rất nhẹ nhưng khí tức dồn ép hai đứa nhỏ hít thở không thông.
“Em không cần quá để tâm đến thầy.
Em đã là người trưởng thành, tự có năng lực chịu trách nhiệm, ước thúc chính mình.”
Kiều Thạc hoàn toàn cúi thấp đầu:
“Không phải, là em không tốt, bận rộn đến quên.”
“Có phải quên hay không, trong lòng em tự biết.”- Quý Hàng ngước mắt nhìn, không muốn truy cứu cái cớ biện minh nhạt nhẽo kia.
Nếu em cảm thấy dư thừa, không muốn làm nữa cứ nói với thầy một tiếng, thầy sẽ không ép.”
“Không có! Em sao có thể nghĩ như vậy, oan uổng cho em lắm!”- Kiều Thạc lắc đầu, dưới tình thế cấp bách không ngăn được miệng.
Chẳng biết tại sao có chút chột dạ nhìn qua An Ký Viễn lại chạm phải sắc mặt lạnh băng của thầy, giọng không khỏi mềm nhũn xuống.
“Em, em sai rồi…”
Quý Hàng chợt dừng lại mọi động tác nói: “Nếu không có không muốn làm, vậy là thừa nhận do mình lười biếng, ngoan ngoãn chịu phạt?”
Tính cách Kiều Thạc có tùy tiện đến thế nào cũng đã hơn hai mươi tuổi, huống chi còn ở trước mặt sư đệ, mặt ửng hồng, rất lâu mới bức ra được mấy chữ:
“Dạ, em nhận phạt.”
“Hôm nay trước khi tan làm, thầy muốn nhìn thấy một bài phân tích hoàn chỉnh.
Dùng tài liệu nào làm cơ sở đều mang đến, thầy sẽ rút ra hỏi.”- Quý Hàng kiên nhẫn bố trí yêu cầu, ánh mắt chiếu thẳng vào Kiều Thạc hai tay xuôi thẳng bên người đang nắm thành quả đấm.
“Thuận tiện, mang theo thái độ mà em nên có.”.