Trần Tích thiên hướng về nghiên cứu khoa học nhưng học trò nuôi dạy từ nhỏ lại thiên hướng về lâm sàng.
Từ trên xuống dưới Khoa Ngoại tim mạch đều biết nhưng không ai dám tin là sự thật.
“Sư huynh rõ ràng rất thích lâm sàng, tại sao phải buông bỏ tất cả đến nước Mỹ làm nghiên cứu sinh?”
Lúc ấy, vị thế của Nhan Đình An ở mặt lâm sàng cường thịnh như mặt trời ban trưa, là chuyên gia đầu ngành kiêm Trưởng khoa Ngoại Tim Mạch trẻ tuổi nhất từ ngày bệnh viện thành lập; là trưởng nhóm đội ứng phó đặc biệt; trên tay cầm trịch bao công trình nghiên cứu cấp quốc gia; được cả giới y học công nhận “Đoạt mệnh hắc thủ”, tỷ lệ ca phẫu thuật thành công trong năm luôn đạt một trăm phần trăm,… Quý Hàng thật sự khó tin…
“Chỉ vì một câu nói của cậu là có thể tùy tiện bỏ đi lý tưởng và tín ngưỡng của bản thân?”- Tông giọng nâng cao, vô cùng sắc bén như lưỡi đao sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ, hướng thẳng về người mà Quý Hàng kính trọng nhất.
“Sư huynh đã dạy Tiểu Hàng thế nào? Không được quên đi ý nguyện của chính mình, sư huynh làm được sao?”
Theo tuổi tác lớn dần, tính cách của Quý Hàng bộc lộ ngày càng rõ nét.
Nhân sinh quan của Trần Tích đã tác động mạnh mẽ đến Nhan Đình An giống như mạng nhện dày đặc, vững vàng bao bọc từ nhỏ đến lớn.
Nhưng qua một vài khe hở nhỏ nhoi vẫn lộ ra được chút ánh sáng đặc trưng của Nhan Đình An làm người chói mắt.
“Sư huynh không phải trẻ con mười tuổi, giữ vững ý nguyện cá nhân cũng khó khăn đến vậy? Thuận theo ý có phải cũng nên có một giới hạn?”
Chuyện này đứng ở góc độ của Quý Hàng thật sự không lý giải được, là bất chấp lý lẽ.
Từng chuyện nhỏ phát sinh luôn như ngọn nhỏ âm ĩ, tích tụ, rốt cuộc ở thời điểm sắp phải ly biệt thật sự bùng nổ.
Quý Hàng không phải người tính tình lỗ mãng nhưng không có cách nào trơ mắt nhìn sư huynh vào thời khắc quyết định sự nghiệp cả đời lại tự uất ức bản thân mình.
Sự nhẫn nại của Quý Hàng đã bị hao mòn, sự tức giận, sự khinh bỉ đối với Trần Tích cùng sự bất mãn đối với sự phục tùng vô điều kiện của sư huynh đồng thời bộc phát không hề che giấu.
“Chẳng lẽ sư huynh cả đời đều phải nghe theo lời sư phụ? Sự nghiệp cả đời đều có thể thỏa hiệp, bước kế tiếp thì sao, chẳng lẽ thao túng luôn cả chuyện kết hôn lẫn sự sống chết?”
“Quý Hàng!”- Giọng khàn khàn vang lên, nét mặt Trần Tích không mấy rõ ràng, ẩn hiện sau làn khói thuốc.
“Làm sao nói chuyện với sư huynh?”
“Vậy nên nói thế nào?”
Từng chữ như từng tiếng chuông đinh tai vọng mạnh trong đầu Quý Hàng.
Cậu siết chặt mười ngón tay nhìn thẳng về Trần Tích, bùng nổ sự tức giận.
“Cậu không cảm thấy quá đáng sao? Không có chút chột dạ nào? Cậu nghe không ra ẩn ý trong đó?”
Sư huynh đã rất ưu tú, nhưng ngay cả quyền lựa chọn nhỏ nhoi này cũng bị nhẫn tâm tước đoạt.
Dù biết rõ chỉ cần là quyết định của ông, không cần đến roi vọt uy hiếp, sư huynh sẽ nhất định vâng lời, nhưng điều này không đồng nghĩa với chuyện sự phục tùng tuyệt đối ấy có thể bị tùy tâm lợi dụng?
Nếu như nói dưỡng dục là công đức, dạy dỗ là ân huệ, vậy rốt cuộc đến lúc nào mới có một điểm giới hạn cuối cùng, mới có thể không đương nhiên chi phối tương lai của sư huynh, mới có thể không đem một sư huynh ưu tú như vậy trở thành một tên bù nhìn.
Quý Hàng thật sự rất muốn trực tiếp mở miệng chất vấn Trần Tích nhưng khi ánh mắt căm tức của cậu hướng thẳng về cậu thì ánh mắt sắc lạnh của sư huynh cũng quét ngang.
Là khí thế hùng hổ dọa người vẫn như cũ mang theo ba phần cưng chiều nhưng đột nhiên bổ túc thêm vài phần uy hiếp, cảnh cáo.
Ánh mắt sắt lạnh kia dĩ nhiên trong nháy mắt bắn thủng tâm tư của Quý Hàng, thời gian như bị ngưng đọng trong làn khói thuốc chập chờn cùng hương trà nồng nặc.
Ánh mắt kia cũng nhìn thấu mối quan hệ sư huynh đệ hơn mười năm giữa hai người, ở vô số lần nét mặt bất đồng của Quý Hàng xuất hiện đều sẽ bị một ánh nhìn của anh như lò than hồng chậm rãi sưởi ấm.
Đứa nhỏ này vốn rất có quy củ, mọi quật cường đều nhất mực bị che giấu giống như trái đào bên ngoài là lớp da nhẵn bóng, không hung hăng cắn một cái vĩnh viễn không biết rằng bên trong cất giấu một hột đào cứng rắn, sắc bén.
Tựa như quay trở lại thời gian ban đầu ấy, chứng kiến biết bao nhiêu lần cậu nhóc thức suốt cả đêm đến tờ mờ sáng, bao nhiêu lần bất chấp mặt mũi cũng không có cách nào ngồi xuống viết bệnh án, chỉ cần trong lòng nó nhận định là đúng liền trầm mặc đối kháng.
Cuối cùng vẫn là anh trong vô tình hay hữu ý trêu đùa mới thoáng cạy ra được cái miệng đóng chặt kia.
Cho đến lần đầu tiên Nhan Đình An nghe thấy Quý Hàng mạnh miệng với mình xác thật phải bật cười thành tiếng.
Đó là sư đệ mà anh nhất mực cưng chiều, bảo bọc, anh dĩ nhiên không thèm để ý đến chuyện nó kêu ca, phát giận với mình.
Nhưng một khi đối mặt với Trần Tích luôn có chút ngoại lệ.
Vì vậy, ngày đó của hai năm trước, Quý Hàng dù trong lòng bừng bừng lửa giận nhưng dưới ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng của sư huynh mà không nói thêm lời nào.
Một bụng tức giận toàn bộ bị đè nén xuống tận đáy lòng, sự ra đi của Nhan Đình An như ngọn đuốc châm ngòi.
Quý Hàng căm giận, Quý Hàng nghĩ mãi vẫn không thể thuyết phục bản thân.
Những ưu tư, hỗn loạn khoét sâu thành một hố dài theo chiều dài khoảng cách giữa hai bờ Thái Bình Dương.
Đảo mắt, đã qua hai mùa đông giá lạnh.
——————————.