“Thầy…”
Quý Hàng trầm giọng:
“Nói.”
“Cố Trưởng khoa có gọi điện thoại cho thầy không?”- Tối nay là Kiều Thạc trực ban.
Tay Quý Hàng cầm điện thoại để bên tai, sống lưng thẳng tắp, hơi nhíu mày hỏi:
“Có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia Kiều Thạc hơi do dự nói: “Có một bệnh nhân VIP.”
“Nói tiếng Trung.”
“Hình như là vợ của Bí thư tỉnh ủy.”
Quý Hàng gằn giọng: “Phẫu thuật cấp cứu hay ca bệnh hiểm nghèo.”
“… Đều không phải.”
“Bị tai nạn?”
“Chắc không phải.”
Từng câu hỏi dần mất đi sự kiên nhẫn, giọng rõ ràng không vui.
“Chẩn đoán.”
“Cái này … em còn không biết.”
Sắc mặt lạnh tanh càng phù hợp với tư thế quỳ, giọng Quý Hàng càng lạnh đến dọa người:
“Vậy em gọi cuộc điện thoại này có ý gì?”
“Thầy…” – Kiều Thạc quả thật bị giọng điệu kia dọa đến tê cứng da đầu, mất mấy giây mới nhỏ giọng theo kiểu thăm dò.
“Thầy có nghĩ nên đi một chuyến?”
“Thầy không rãnh chơi trò suy đoán với em.”
“Tít!Tít!Tít!”
Kiều thạc đương nhiên không biết tình cảnh lúc này của thầy mình, nếu không sẽ không gọi một cuộc điện thoại không đầu, không đuôi như thế.
Quý Hàng bấm kết thúc cuộc gọi nhưng vẫn không dám để chế độ im lặng, điện thoại thuận tay đặt lên bàn trà.
Tư thế quỳ chỉn chu, đầy quy củ, ánh mắt nghiêm nghị không mang theo chút ưu tư nào, trên người toát ra sự cung kính đồng thời cũng là tư thái không chút thỏa hiệp.
Ánh mắt Nhan Đình An liếc qua màn hình điện thoại còn bật sáng.
“Có chuyện cứ nói.”
“Không có.”- Quý Hàng trả lời rất dứt khoát.
Ánh mắt so với sư đệ càng thêm nhạy bén, càng ở lâu trên đỉnh cao, học được quan sát vấn đề một cách toàn diện nhất, Nhan Đình An càng nắm chắc thời gian, không hề vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
“Sự kiện Hoàng Anh có từng suy nghĩ lại sao?”
Tầm mắt vững vàng tầm bỗng nhiên trầm xuống, Quý Hàng hoàn toàn không nghĩ đến câu chuyện mở đầu sau hai năm lại là sự kiện đó, anh chợt ngẩng đầu, ánh mắt không khỏi vòng vo mấy lần trên người sư huynh.
Nhan Đình An nghiêng người đưa cùi chỏ chống lên tay vịn ghế sô pha, bàn tay trái đỡ đầu, vẫn là tư thái ung dung như lúc chờ Quý Hàng nghe điện thoại, thần sắc mang theo thăm dò cùng bao dung.
Nhớ lại ngày ấy có bao nhiêu người khuyên răn hoặc chất vấn anh, bất luận là đối mặt với ai, thậm chí Cố Bình Sinh hao tốn bao nhiêu nước miếng mang cả uy tín, tiền đồ của anh ra làm thuyết khách cũng không đổi lấy được một chút nhu thuận như lúc này.
“Là Tiểu Hàng lỗ mãng.”- Quý Hàng trả lời ngắn gọn, đã là tận lực.
Ánh mắt Nhan Đình An sâu thẳm đầy ấm áp, trầm tĩnh nhìn anh một lúc lâu, sự an tĩnh sinh ra mấy phần kỳ quái.
“Anh không hề nghĩ đến hai năm không gặp, phương thức xử sự của em cũng thay đổi đến ngây thơ như vậy.”
Giọng điệu rất ôn hòa nhưng lại là mười phần chỉ trích nghiêm khắc.
Quý Hàng hơi nhíu mày, cổ họng nghẹn nghẹn như mắc phải cục xương, không lên tiếng.
Anh đã biết sự bất mãn của sư huynh từ cuộc điện thoại bất ngờ điện thoại ngày hôm ấy, dù cách xa ngàn dặm nhưng thanh âm thân quen trong đêm tối ấy lại là là sự an ủi lớn nhất.
Nhan Đình An nghiêng đầu, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai.
“Ban đầu đều là những cư dân mạng mang đầy lòng căm phẫn, nhân danh chính nghĩa cùng nhau lên tiếng chỉ trích, sau đó lại bị scandal của một ca sĩ nào đó làm sao nhãng.”- Từng câu nói rất chậm rãi.
“Nhưng Tiểu Viễn thì sao? Nó tại sao chỉ vì sự thỉnh cầu của người nhà bệnh nhân mà mạo hiểm rút ống, em không biết?”
Quý Hàng làm sao có thể không biết.
Những luồng dư luận kia vốn không thể gợi lên một cơn sóng nào ở trong lòng Quý Hàng nhưng lại là vết thương khó lòng xóa nhòa trong lòng Tiểu Viễn, vì sự an tâm của người nhà bệnh nhân mà ảnh hưởng đến phán đoán chuyên nghiệp.
Cuối cùng, Quý Hàng như thường lệ đã đánh giá thấp phân lượng của bản thân ở trong lòng em trai.
Nó tình nguyện bị đánh, bị phạt đều phải đi theo sát bên anh, nó không phải là đứa trẻ lỗ mãng, không có đầu óc mà là quá lo sợ vì không chu toàn được chuyện của người nhà bệnh nhân mà gây ra chuyện không đáng, là lo sợ người mình quan tâm nhất phải gánh vác hậu quả do sai lầm của bản thân cậu.
Vốn là ưu tư đã bị cố gắng vứt bỏ trong một xó xỉnh nào đó lại một lần nữa bị đào xới lên, Quý Hàng mím môi đáp lời.
“Tiểu Hàng biết!”
Nhan Đình An ngồi thẳng người lại, hai chân bắt chéo, miễn cưỡng nhíu nhíu mi mắt vẫn đầy ấm áp.
“Muốn toàn lực bảo vệ, chỉ cần em có đủ năng lực gánh vác, cũng không có vấn đề gì.
Một Phó khoa nho nhỏ, năng lực chuyên môn cao đến đâu, rời khỏi lĩnh vực lâm sàng chính là chính lao đầu vào trận chiến mà không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Xem như có thể hiểu đại khái mục đích của thân nhân nhưng thực lực của đối không biết, tầm ảnh hưởng của sự việc không biết, hậu quả sau cùng cũng không biết cứ “nghĩa vô phản cố” (làm việc nghĩa là không chùn bước) khơi mào mâu thuẫn, hơn nữa không chừa lại cho mình con đường lui, ở trong sự giằng co, lại hoàn toàn nằm ở trạng thái bị động, “binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm” (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn) hoàn toàn không thể xem là bản lĩnh.”
Thanh âm trầm thấp nhưng dứt khoát, giọng điệu và tư thế đều rất tùy ý, giống như đang kể chuyện xưa cho đứa trẻ trước khi ngủ, làm cho người như sinh ra ảo giác chuyện không có gì trọng đại nhưng lời một khi đã thốt ra lại vô cùng nặng nề.
“Loại phương thức xử lý mâu thuẫn này là tính trẻ con bộc phát, là càng lớn càng ngây thơ, hay là sư huynh từ trước đánh không đủ đau?”
Nhan Đình An không phải người thích nói phải trái, ngày hôm nay nói ra nhiều lời như vậy là căn cứ vào tâm tư hỗn loạn của Quý Hàng mà đặc biệt chịu đựng thu đi mấy phần tính tình.
Mà hình ảnh môi mím chặt, nửa chữ cũng không nói, nét mặt kiên định so với thiếu niên ngây thơ quật cường của hơn mười năm trước càng tăng thêm nhiều lần.
Quý Hàng quả thật không người lỗ mãng, nhiều năm lăn lộn trong giới y học đầy sắc thái mâu thuẫn, dập đầu đụng đầu đã hình thành nên một bộ dáng trầm tĩnh bất biến.
Nhưng từ trong xương cốt lại là kiểu tính cách luôn luôn thu mình, rất thẳng thắn lại quá mức ương ngạnh.
Đối mặt với sự cố chấp kia, Nhan Đình An không hề có cảm giác bị xúc phạm, thậm chí có chút buồn cười đến hơi nghiêng đầu, anh vẫn rất bình tâm, còn có chút ý dỗ dành đứa trẻ.
“Làm sao, oan uổng em, hay lại muốn bộc phát tính tình?”
Ánh mắt Quý Hàng hơi co rút, thu lại phần nào kiêu ngạo, tư thế quỳ càng thêm nghiêm chỉnh.
“Tiểu Hàng không dám.”
Khóe miệng Nhan Đình An hơi nhếch lên, không lên tiếng, vẫn là ánh mắt rất hiền hòa, không hề có cảm giác là đang từ trên cao nhìn xuống.
Sư huynh nhìn chăm chú nhưng không hề có chút nghiêm nghị nào, ánh mắt trầm tĩnh, ôn hòa dễ như trở bàn tay xuyên thẳng vào tường thành kiên cố, cứng rắn mà Quý Hàng đã dốc lòng trui luyện, bới móc lên từng vướng mắc nhỏ nhất, làm bộc phát từng tầng khí chất mềm mại bị ẩn giấu theo từng nhịp hô hấp.
Một lúc lâu sau, giọng Quý Hàng đã hiện lên sự ấm ức từ rất lâu.
“Là em làm không chu toàn.”
Một câu ngắn ngủi nhưng hao phí sức lực rất lớn, tương tự với tự mình làm kiểm điểm, là hành động đã rất xa lạ.
Nhận lỗi, anh đã từng đối mặt với Cố Trưởng khoa, với cấp dưới, với cả những người bên Y vụ không mấy hiểu về công tác chuyên môn, mỗi lần đều rất thản nhiên, rất lỗi lạc, có đúng mực, nào có như lúc này rất khiêm nhường, rất thành thật.
Nhìn kỹ lại, trong con ngươi đen láy kia đã dần trong veo lại, rút đi sự phòng ngự do trui luyện, cực kỳ giống với thời còn là thiếu niên.
“Nói chuyện chính đi.”
—————-.