Đã rất nhiều năm không có ai đối với An Ký Viễn nghiêm nghị như vậy, bất luận là sinh hoạt, học tập hay công tác.
Cái loại cảm giác chỉ cần một ánh mắt liếc ngang là lập tức toàn thân run rẩy, dựng đứng tóc gáy.
Đại khái khi đứng bên cạnh anh, so với Kiều Thạc được giáo dục theo kiểu “nuôi thả” càng có sự so sánh mãnh liệt.
An Ký Viễn không mấy để tâm hay nói đúng hơn chính ai kia mới là người chú trọng đến phương thức ứng xử nhất.
Tỷ như, ngay giờ tan học, người ra vào nhốn nháo, cậu vẫn can đảm làm ngơ trước những ánh mắt tò mò lẫn đồng tình nhìn về phía mình bởi tiếng vang của “dụng cụ” quất mạnh vào tay.
Anh thì giống như mọi lần, vẫn lạnh lùng một câu.
“Ngày thứ mấy rồi còn không có một chút tiến bộ?”
An Ký Viễn khổ tâm nói không thành lời.
“Trễ như vậy vẫn còn luyện tập sao? Thật vất vả quá.”
Anh em hai người kẻ đứng người ngồi tạo bầu không khí khá áp bách, mặc dù phòng học không rộng mấy nhưng rất ít người nguyện ý đến gần hai người.
Người lúc này, người có thể lên tiếng tất nhiên không phải thân phận thông thường.
Quý Hàng nghe tiếng ngẩng đầu chào: “Trần Trưởng khoa!”
Trong ánh mắt An Ký Viễn chợt hiện ra chút rụt rè, từ chuyện lần trước bị vị Trần Trưởng khoa này “chiếu cố”, nói rằng có thể hoàn toàn quên đi mọi uất ức, đau đớn rành rành trước đó là dối lòng.
An Ký Viễn hít sâu một hơi, lợi dụng mấy giây ngắn ngủi trong lúc đứng dậy điều chỉnh biểu tình, mỉm cười chào hỏi:
“Trần Trưởng khoa!”
“Tốt! tốt!”- Trần Đức chỉ mặc bộ vest đen đối lập hoàn toàn với toàn thể mọi người ở đây đều đang khoác cả áo blouse trắng bên ngoài.
Ông ta dường như chẳng bận tâm điều đó, thoải mái cười nói:
“Tôi đến lấy dụng cụ, mọi người cứ tiếp tục.”
Từ lúc Quý Hàng rời đi, từ nhỏ đã trưởng thành trong gia tộc lớn, An Ký Viễn tự nhiên có được phong thái ứng đối vô cùng tự nhiên.
Cậu đã gặp không ít loại người ở chuẩn mực quyền cao chức trọng, quen rồi các thể loại xu nịnh… thái độ thản nhiên, đủ lễ độ, không quá mức kiêu ngạo nhưng không tận lực khiêm tốn, từng câu chữ uyển chuyển có gần gũi cũng có phân rõ giới hạn.
Cậu rũ tay, giọng điệu có vài phần nghiêm nghị xen lẫn điềm đạm giống Quý Hàng.
“Trần Trưởng khoa tự nhiên.”
“Cũng khổ cực Quý Phó khoa tự mình đôn đốc.”- Ánh mắt dời về trên người Quý Hàng, đáy mắt ẩn nét cười, mang theo chút thâm ý trong câu nói.
“Khoa Ngoại thần kinh có được mầm non tốt hiếm gặp như thế, phải đặc biệt bồi dưỡng a.”
Quý Hàng bất giác nhíu mi, biểu tình vẫn bất động, cổ họng thốt ra tiếng “ừ” khẽ cùng một cái gật đầu nhẹ bâng.
An Ký Viễn đưa lưng về phía anh, có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình ẩn sâu phía sau.
“Trần Trưởng khoa có việc xin cứ đi trước, em vẫn chưa luyện tập xong.”- An Ký Viễn nói dứt lời liền xuống tiếp tục việc của mình.
“Tốt, tốt.
Cái kia… “- Trần Đức có chút ngập ngừng, hạ thấp giọng nói:
“Có thời gian thay tôi vấn an An Lão gia”
An Ký Viễn giật mình, mỉm cười đáp lời đầy lễ phép nhưng không để mất thân phận.
“Em trước thay mặt ba cảm ơn Trần Trưởng khoa đã nhớ đến.”
Cho đến khi Trần Đức đã đi rất xa, An Ký Viễn mới điều hòa lại được chút tâm tình, kéo trong tay vừa cắt nhẹ một đường liền bị gõ mạnh hai cái.
“Tự nhìn xem, mặt cắt canh chuẩn rồi sao?”- Quý Hàng nghiêm giọng.
An Ký Viễn thật sự không biết, rõ ràng chỉ có một mình anh đứng bên cạnh chứng kiến cổ tay mình thao tác lại có cảm giác như có hàng trăm tấm kính phóng đại đặt ở mọi góc, liếc nhẹ đều có thể nhìn ra điểm yếu của bản thân mình.
Cậu nhìn chằm chằm vật thể, phía bên kia là ánh mắt đầy sắc bén của anh cũng chiếu thẳng đến.
“Mặt cắt canh không chuẩn sẽ gặp phải hậu quả gì?”- Quý Hàng tiếp tục hỏi.
An Ký Viễn có chút do dự rồi nhanh chóng đáp lời:
“Mặt cắt không chuẩn sẽ dẫn đến không ăn khớp với mặt ghép, có thể làm hẹp hoặc tắc động mạch.”
Quý Hàng trầm ngâm chốc lát, liếc mắt một cái nhếch môi nói:
“Em là tay không đủ ổn, vẫn là tâm không đủ tĩnh?”
“Em xin lỗi…”- Thanh âm mỏng nhẹ như ánh nến chập chờn trong gió.
“Em nhận phạt. “
“Phạt em cầm dụng cụ suốt hai tuần qua có hữu dụng không?”- Lời vừa dứt, bầu không khí áp bách cũng đồng thời xuất hiện cho dù Quý Hàng đã vô cùng khắc chế.
“Thầy Tiêu hôm qua còn nói động tác rạch sọ của em làm rất lưu loát, là yêu cầu của anh ta quá thấp, hay là em không có roi mây trên thân thì không tiến bộ?”
Từ lần đó đánh người đến viêm ruột thừa, Quý Hàng thật sự rất ít lại dùng roi mây hay thước để nói chuyện, mặc dù có thời điểm làm bài tập không đạt yêu cầu, biểu hiện trên bàn mổ không ổn định, kiểm tra phòng trả lời câu hỏi không thỏa đáng,… chỉ thuận tay cầm ống nghe quất vài cái cảnh cáo, không hề có ý tứ quyết tâm phải thỉnh đến gia pháp.
Hiện tại, anh đột nhiên nhắc đến roi mây làm lòng An Ký Viễn không khỏi xao động.
————————.