An Ký Viễn cố nén khóe miệng đau rát, đôi mắt chằng chịt tơ máu, khủy tay Kiều Thạc thúc mạnh vào ngực, thân người chấn động, dạ dày cũng cuồn cuộn khó chịu.
Đám đông bàn tán rôm rả, lấn át tiếng ngăn cản của Quý Hàng.
Hai cậu trai mặc áo blouse trắng lao vào đánh nhau, từ thân thủ đến khí thế đều tỏ vẻ ngang tài ngang sức.
An Ký Viễn khởi đầu là bị cú đánh kia làm choáng váng, ù tai, đầu va vào tường hơi chấn động, tầm mắt có chút mờ ảo.
Nhưng cậu từ nhỏ đã rất dư thừa tinh lực, còn trải qua huấn luyện võ thuật, sức bật cùng tốc độ phản ứng không hề tầm thường, cậu vừa thủ thế đỡ đòn liền làm Kiều Thạc mất đi mấy phần khí thế.
Cuộc ẩu đả bất ngờ, có phần hỗn loạn, từ nhịp thở đều mang đầy sự phẫn nộ.
Tuy không cam lòng, An Ký Viễn hiểu rất rõ gia đình này mang đến cho anh hai bao nhiêu thương tổn, mà trong đó bao gồm cả cậu.
Cho nên, cậu chưa bao giờ chủ động khẩn cầu hay vọng tưởng điều gì.
Anh hai đối với cậu tốt một chút đều đáng giá để cậu vui sướng, trằn trọc cả đêm dài không ngủ được.
Cậu vô cùng hâm mộ sư huynh có thể đi sóng vai bên anh, cùng nhau ngồi ăn không có chút cậu nệ nào, rất tự nhiên toát ra bao nhiêu tán thưởng cùng tín nhiệm.
An Ký Viễn thật sự tham luyến, không biết đến bao giờ bản thân có thể được giống như Kiều Thạc, sẽ không cần vì dáng đứng không thẳng, áo blouse tuột một nút áo mà bị mắng đến không thể ngẩng đầu lên nỗi.
An Ký Viễn vẫn rất hiếu kỳ, từ cuộc gọi cầu cứu khó lòng giải thích đầu tiên đã bắt đầu hiếu kỳ, người sư huynh này rốt cuộc là người như thế nào, có thể dễ dàng chiếm được sự tín nhiệm, gợi nhớ của cậu, dẫu cho cậu luôn tự nói bản thân nào có tư cách tưởng niệm thân tình.
Nhưng mà, mấy tháng qua sinh hoạt cùng nhau đã làm cậu từng chút bị thuyết phục.
Thì ra, sư huynh thực sự rất ưu tú, thâm niên không quá cao đã bộc lộ tài năng vượt bậc, cũng rất tốt tính, hiền lành, thường len lén cho mình xem qua sổ tay ghi chép của bản thân, luôn chú ý từng tiểu tiết nhỏ, trên bàn cơm lúc nào cũng có món ăn hợp khẩu vị của anh hai…
Cậu suýt chút nữa đã nói ra mình thật sự tâm phục.
Cho đến lúc này, chứng kiến anh ta bỏ mặc tình cảnh chật vật của anh, giơ lên nắm đấm ở mặt đối lập đã động chạm đến phần cảm xúc luôn không muốn phơi bày, trong lòng An Ký Viễn như bị gỡ bỏ đi rào chắn, buông thả bao nhiêu cảm xúc cùng sự tức giận khó lòng kiềm chế.
Cậu quay đầu, nắm đấm của Kiều Thạc lại sượt qua bên tai, một tư thế uốn người, vung tay, đẩy thân người Kiều Thạc vào sát tường.
Hai người kề sát nhau, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Bắp đùi An Ký Viễn bị đầu gối Kiều Thạc thúc mạnh, chân trụ còn lại hơi run rẩy.
Cậu nhích người giơ tay phản kích lại bị một lực đẩy mạnh ngược về phía sau, thân người vốn đứng không vững liền hơi lảo đảo.
“An Ký Viễn! Em không nghe tôi nói gì sao?”- Quý Hàng vươn tay nắm lấy cánh tay An Ký Viễn, ngữ khí tỏ rõ không được xía vào.
“Dừng tay!”
An Ký Viễn bị nắm lấy, giống như chú sư tử bị chọc giận, khóe miệng nhếch lên, viền mắt đỏ lên một vòng tràn đầy cứng cỏi, quật cường.
Ánh mắt mơ hồ từng chút rõ ràng, dừng lại ở bảng tên “Quý Hàng- Phó khoa” bị trứng gà vướng bẩn, bộ dạng chật vật chưa từng thấy đập vào mắt.
Một lúc lâu sau, Quý Hàng mới chậm rãi thốt lên một câu:
“Buông tay!”
Quý Hàng lạnh lùng nhìn thẳng An Ký Viễn gằn giọng:
“Em nghĩ cho rõ là đang tranh luận với ai?”
“Buông tay!”
“Bốp!”
Giống như một tiếng sét vang trời, đám đông nhốn nháo chợt yên tĩnh.
An Ký Viễn bị một cái tát này làm đầu theo quán tính lệch sang một bên.
Chỗ rách bên trong khoang miệng một lần nữa chảy máu, mùi vị tanh mặn đặc thù len lỏi.
An Ký Viễn ngẩng đầu, ánh mắt ngẩn ngơ không rõ tiêu điểm.
Gò má sưng đỏ hằn rõ dấu tay, cảm giác hoàn toàn không mấy dễ chịu nhưng lúc này cậu lại không hề cảm nhận được chút đau rát nào..