An Ca Ký Vi Từ


Ba mươi roi này so với những lần ăn đòn trước đó thật sự không quá nặng nhưng cả thân người lại căng cứng như một người máy, hai chân chết lặng, không có chút sức sống nào.
Thực tế, sau khi bước ra khỏi cửa, An Ký Viễn chợt có cảm giác không thể nào ung dung hơn, thậm chí như có một luồng ánh sáng ấm áp, rất dễ chịu bao bọc lấy thân mình.

Cậu cảm giác bản thân như chú cá nhỏ thoát khỏi mọi ràng buộc trở về với làn nước trong xanh hiền hòa.

Trước kia luôn vì hướng đến ngôi sao trên bầu trời cao kia, cứ tưởng rằng kiên trì lội ngược dòng nước sẽ nhanh chóng chạm đến nhưng mặc cho cậu giãy giụa bao lâu vẫn phải ngẩn ngơ nhận ra hoàn toàn không thể với tới được.

Người không biết bay, cứ ngỡ cứ đi đi rồi sẽ đến lúc bắt kịp và vượt qua nhưng người ấy lại đã ở cao quá, trong mắt có nhiều lắm những thứ khác muốn theo đuổi, hai người vốn đã ở hai thế giới khác biệt, cậu dĩ nhiên là không thể theo kịp.
"Thầy… em sai rồi." – Quý Hàng đút hai tay vào túi quần đứng tựa vào cạnh bàn, cúi đầu nhìn mặt đất thật lâu đều không có bất kỳ động tác nào, nếu không có câu nói kia, anh thiếu chút nữa đã quên mất Kiều Thạc còn đứng ở góc tường.
"Đến đây đi!”
Chỉ ba mươi roi thôi lại như lấy hết đi tất cả sức lực của Quý Hàng.

Kiều Thạc cắn chặt mọi đứng trước mặt thầy.
“Thầy đánh em đi!”
Quý Hàng nhìn Kiều Thạc, ánh mắt mang theo sự dò xét.
“Bình tĩnh rồi!”
Kiều Thạc gật đầu.
Giọng Quý Hàng không tính nghiêm khắc nhưng mang theo sự cứng rắn không cho phép xen lời vào.
"Em quả thật nên đánh, nhưng về chuyện này, thầy không có lập trường giáo huấn em, cái này em cũng biết rõ."
Sắc mặt Kiều Thạc trong nháy mắt đỏ như rỉ máu, bờ môi sắp bị cắn nát.

Cậu từ lúc giơ một quyền kia đánh An Ký Viễn đã biết rõ, thầy và cậu trong thường ngày ở chung dường như không có bất kỳ câu nệ nào nhưng kỳ thật trong lòng thầy luôn có sự phân biệt rõ ràng gần như là quy tắc bất di bất dịch.

Thầy từ rất lâu đã nói rất rõ ràng với cậu:
“Em gọi tôi một tiếng thầy, tôi có thể dạy em nhìn nhận con người nhưng không thể dạy em phải làm người như thế nào?”
Lúc ban đầu, Kiều Thạc thật sự không hoàn toàn lý giải ý nghĩa của câu nói này nhưng cậu trong chuyện đối nhân xử thế lại có phần tinh thông hơn người, rất nhanh lĩnh ngộ được thái độ của thầy.

Thầy so với tiên sinh thời cổ đại cầm thước dạy học trò không phải đồng nhất.

Cậu có thể vì một phần dặn dò bệnh án không cân nhắc chu toàn tình huống của bệnh nhân mà bị thầy đánh một trận đến nửa tháng nhìn thấy mặt ghế đều phải rùng mình, có thể vì cậu trong buổi thảo luận ca bệnh cãi nhau với cấp trên mà nhíu mày,… Chụp lén đầu hói của cố Trưởng khoa, đặt biệt danh cho bác sĩ Tiêu, chỉ cần trên người không phạm sự tình thuộc phạm vi chuyên môn, thầy đều không chấp nhứt với cậu.

Nhưng đổi lại là An Ký Viễn, một tiếng xưng hô với không đủ tôn kính đều có thể bị giáo huấn nghiêm khắc ngay tại chỗ.

"Bà ngoại đi một ngày đường đều mệt mỏi, bình tĩnh rồi thì đưa bà về nhà trước.”- Quý Hàng mở ngăn kéo, cầm chìa khóa xe nhét vào tay Kiều Thạc.
"Khi giải thích với bà ngoại kiên nhẫn một chút.”
Kiều Thạc đi rồi, Quý Hàng trở về chỗ ngồi xuống, áo ngắn tay làm anh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lấy trong tủ một chiếc áo len khoác thêm bên ngoài.

Anh mở điện thoại, xác nhận không có thông báo nào khẩn cấp liền bấm số của Nhan Đình An.
“Sư huynh!”
Quý Hàng tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm cầm viết vẽ vài vòng trên mặt giấy.
"Em dường như lại làm sai rồi.”- Rõ ràng không nhìn thấy hình ảnh, Quý Hàng lại vững tin bên kia đầu điện thoại sư huynh đang mỉm cười.
“Là chuyện công việc sao?”
“Không phải”
Quý Hàng tiếp tục vẽ quay vòng, anh không phải loại người thích nói kiểu không đầu đuôi để người khác phải đoán mò nhưng ở trước mặt sư huynh, anh luôn là muốn nói cái gì thì nói, không muốn nói thì cái gì cũng sẽ không nói.

Nhan Đình An nhẹ giọng nói:
"Là chuyện của hai đứa nhỏ?”

Quý Hàng gật đầu, một thanh âm khe khẽ mang theo chút thống khổ,
"Em nếu muốn nói, anh sẵn lòng nghe hết.”- Nhan Đình An cũng không nóng lòng muốn biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn tin chắc được người chịu uất ức sẽ là ai.
“Em nếu muốn anh đi an ủi Tiểu Viễn thì buổi tối gọi nó đến ăn cơm.”
Tay cầm viết siết chặt có chút nhói đau, Quý Hàng vẫn mỉm cười nói:
"Chắc chắn sư huynh phải khuyên nhủ thêm vài câu, nó sẽ không chịu đi, rất bướng.”
"Điểm ấy lại rất giống em.”
"Sư huynh!”- Đầu viết trong tay chợt ngừng lại, nét mực kéo một dài.
Giọng nói Quý Hàng nhẹ bẫng như làn gió.
“Thời điểm mười bốn năm trước khi em rời khỏi An gia cũng không giống bây giờ cảm giác đến rõ ràng mình dường như muốn mất đi đứa em trai này rồi.”
—————————.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận