Buổi chiều tan tầm ngày thứ sáu, đoạn đường cao tốc từ bệnh viện ra ngoại ô vô cùng tấp nập.
Đèn đỏ kéo dài, nỗi nhớ nhà thôi thúc, đèn vừa chuyển xanh ai nấy đều hấp tấp nhấn ga vượt lên, duy chỉ có chiếc xe tông màu rượu vang lại bỗng nhiên đạp phanh đứng ở giữa đường.
Những xe ở phía sau hùng hổ chạy vượt lên, ngó đầu ra hét lớn:
“Có biết lái xe không? Bị bệnh à?”
Kiều Thạc mím chặt môi, bà ngoại ngồi ở ghế phụ lái vẫn chưa hoàn hồn, cậu đã tấp xe vào lề đường.
“Xin lỗi.”- Kiều Thạc nhỏ giọng thốt lên hai chữ.
Thẩm Nhất Lan hít một hơi thật sâu, bà biết Kiều Thạc là phiền lòng bà nhiều lời.
Mấy năm qua, sự việc tai nạn của mẹ Kiều Thạc luôn là điều cấm kỵ giữa hai bà cháu.
Thẩm Nhất Lan cũng có chút khó hiểu, mẹ của Kiều Thạc lúc còn sống thật sự không làm tròn nghĩa vụ của người mẹ, quan hệ mẹ con không mấy thân cận cũng không có gì lạ nhưng vì sao mỗi lần vừa nhắc đến tai nạn đó, Kiều Thạc liền mượn cớ nói sang chuyện khác, không muốn nhiều lời.
Cho đến hôm nay, Thẩm Nhất Lan đã có thể hiểu rõ- là vì muốn gạt bà đi.
“Tiểu Thạc!”- Viền mắt Thẩm Nhất Lan ửng đỏ, nghiêng đầu nhìn Kiều Thạc nói:
“Cháu vì sao… muốn gạt bà.”
Kiều Thạc trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu nói:
“Bởi vì, cháu luôn lo sợ chuyện như ngày hôm nay sẽ phát sinh, bà ngoại thực sự không nên đến bệnh viện.”
“Không nên đến?”- Thẩm Nhất Lan hơi rướn người về trước, dây an toàn vừa lúc kiềm lại thân người đang có chút kích động.
“Vậy bà nên làm thế nào? Để mặc cháu cứ gọi tên lang băm kia là thầy sao? Mẹ cháu ở dưới suối vàng làm sao có thể yên lòng?”
Sắc mặt Kiều Thạc càng trở nên khó coi hơn.
“Bà đừng nói thầy như vậy.”
Đó là đứa con gái duy nhất của Thẩm Nhất Lan, là niềm đau của người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, dù đang đối mặt với tâm tình không mấy bình ổn của Kiều Thạc vẫn không thể kiềm chế sự đau khổ bộc phát.
“Hắn không phải lang băm sao? Nếu không phải do Quý Hàng, mẹ của cháu làm sao mà chết? Cháu từng nghe qua người nào mới bốn mươi tuổi không hề đau ốm, từ xe bước xuống còn có thể chết sao?”
Kiều Thạc đột nhiên nâng cao giọng: “Đó là say rượu lái xe, vui vẻ quá trớn rồi.”
Tầm mắt Thẩm Nhất Lan như bị che phủ bởi một lớp sương mù, giọng tức giận đến phát run.
“Đó là mẹ của cháu? Nó chết là đáng sao?”
Tuyết bắt đầu rơi, Kiều Thạc ấn nút bật kiếng xe xuống, hít sâu một hơi khí lạnh, trong đầu là lần đầu tiên cậu gặp mặt thầy tại phòng cấp cứu, lúc ấy cậu cũng đang đứng bên giường của mẹ, nghe câu tuyên bố tử vong.
Khi ấy, cậu chỉ là một sinh viên y khoa còn tên tuổi của thầy đã sớm vang danh đến chói mắt.
Nhưng mà, bác sĩ cũng không phải thần thánh, điều họ có thể cũng là hữu hạn – đó là bài học đầu tiên thầy dạy cho cậu.
Thật lâu sau đó Kiều Thạc mới biết, mẹ của cậu là bệnh nhân đầu tiên tử vong trong tay thầy.
Bác sĩ có rất nhiều lần đầu tiên, và có những lần khắc cốt minh tâm.
Kiều Thạc nhìn ánh mắt kiên định, cường ngạnh của bà ngoại tất nhiên sẽ không giải thích với bà thế nào là quy trình phân cấp cấp cứu, con người vẫn có thể tỉnh táo trong khi màng cứng xuất huyết hoặc là khái niệm trách nhiệm thực tế của bác sĩ cấp cứu… chỉ có thể nói mấy lời đại khái.
“Cháu không hề oán trách một ai, bởi vì cháu cũng là bác sĩ, cháu biết sinh mạng con người rất yếu ớt, cháu biết cực hạn của y thuật ở đâu.”
Thẩm Nhất Lan tức giận đến mặt đỏ bừng, không thể lý giải được lời của Kiều Thạc.
“Theo cháu nói, Quý Hàng không làm gì sai, vậy tại sao lúc đó hắn ta lại cúi đầu xin lỗi chúng ta, vì sao bệnh viện còn chi tiền bồi thường, hai cái này không phải quá mâu thuẫn sao?”
Kiều Thạc đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cả người rã rời, đang rơi vào suy tư phải làm sao mới giải thích được tình huống ngày ấy lại tình cờ rơi vào điểm cực hạn của y thuật thì điện thoại vang lên.
“Bác sĩ Kiều, Dư tiểu thư tìm anh a.”- Nữ ý tá có chút trêu đùa.
“Lại đau đầu, đau đến khi nào thấy anh xuất hiện mới thôi.”
Kiều Thạc cau mày, không có tâm tình nhẫn nại với vị tiểu thư kia.
“Tôi hôm nay không đến, sáng mai kiểm tra phòng sẽ ghé qua.”
“Sao có thể a, người ta là đang nhung nhớ anh đó.”
Bị trêu đùa nhiều ngày rồi, Kiều Thạc rất ít khi nghiêm túc như lúc này, trầm giọng nói:
“Cô giúp tôi chuyển lời, là một bệnh nhân, quy tắc đầu tiên kiên quyết phải tuân thủ chính là thành thật.”
——————.