An Ca Ký Vi Từ


Em ấy thích uống sữa bò nóng thật ngọt, thích phết một lớp bơ trên mặt bánh mì nóng hổi mới ra lò, thích chỉ nêm một chút xíu muối trong chén canh trong veo, mỗi lần đều húp cạn đến không còn một giọt.

Bị đánh nặng đến đâu, đối với thức ăn bày trước mặt đều là ánh mắt trong suốt, ngây thơ hệt như học sinh tiểu học lưng đeo cặp sách, đứng bên đường, nuốt nước bọt thèm thuồng quà vặt, hoàn toàn không còn để tâm đến bất cứ uất ức nào nữa.
Em trai thích gì, Quý Hàng đều nhớ rõ trong lòng.
Quý Hàng tay cầm miếng bánh mì nhỏ đi về hướng căn phòng còn sáng đèn.

Anh đứng trước cửa, dùng hai giây đè xuống hết tất cả những cảm xúc hỗn độn, uể oải, thay bằng nét mặt trầm tĩnh, nghiêm khắc của một anh trai.
Nhưng một khi đẩy cửa vào, tất cả cảm xúc đều tan biến.
"An Ký Viễn đâu?"
Tiêu Triều Nam ngã người tựa lưng ghế nói: “Lúc cậu gọi hỏi tôi vẫn còn ở, vừa mới đi không lâu."
Quý Hàng cất bánh vào túi áo blouse, trên mặt nhìn không ra biểu tình, do dự một chút vẫn không nhịn được hỏi thăm.
“Cậu nhóc ngủ ở phòng trực?"
Tiêu Triều Nam Tề lắc đầu, thanh âm có vài phần bất mãn: “Bị người lớn trong nhà gọi về.

Con trai đã lớn còn quản nghiêm như vậy làm cái gì, thật không hiểu được gia phong của mấy đại gia tộc.”
Lòng Quý Hàng hơi trầm xuống, bỗng nhiên nhớ lại trong lúc phẫu thuật An Sinh có gọi đến, vì anh đã bảo y tá từ chối cuộc gọi, vừa xong liền cùng Kiều Thạc chỉnh lý lại bệnh án của Dư Điềm Điềm, thật sự đã quên gọi lại.

Thời điểm này còn gọi Tiểu Viễn trở về, là vì chuyện gì, Quý Hàng đại khái có thể đoán được.
Vì vậy chỉ nhếch mép mỉm cười như tự giễu chính mình:
"Trở về cũng tốt."
"Dư Điềm Điềm không sao rồi chứ?"- Tiêu Triều Nam có chút nghi vấn, câu nói này,… không nên là có chuyện gì đi.
Quý Hàng từ thần sắc ảm đạm khôi phục về trạng thái bình thường nói:
"Tình trạng tạm thời ổn định, nhưng diễn tiến bệnh tình rất khó nói.”
Tiêu Triều Nam biết, nếu như đến Quý Hàng cũng nói “rất khó nói” thì có hỏi thêm cũng vô ích.

Anh lăn lộn trong lâm sàng cũng đã nhiều năm, đương nhiên biết cái này là bắt đầu cho những sự kiện gì tiếp theo.
"Nhanh điều chỉnh lại bệnh án, ca bệnh của Dư Điềm Điềm này xem ra sẽ thêm không ít việc, có cái gì muốn tôi giúp một tay?"
Quý Hàng gật đầu, giọng vẫn nhàn nhạt, dáng vẻ vinh nhục không sợ hãi so với lần đầu Tiêu Triều Nam gặp Quý Hàng không mấy khác biệt.
"Tạm thời không có, bất quá mấy ngày nay, chuyện cần anh phải giúp một tay khả năng không ít."
Bên ngoài cửa xe, màn đêm phủ đầy tuyết trắng thật tĩnh mịch, dừng đèn đỏ có hơn một phút cũng không có một chiếc xe nào chạy qua.

Tay phải là vách núi, tay trái là mặt hồ, con đường dài bằng uốn lượn, qua một cái ngã ba cuối cùng, đèn xe nhá lên là một trụ đá khắc hai chữ lớn "An Gia".

An Ký Viễn đến gần cổng an ninh gắn cảm biến điện tử thả chậm tốc độ xe, ống kính camera xoay chuyển, thanh chắn giơ lên, chạy thêm một đoạn không quá năm phút, đại trạch An gia hiện ra trước mắt, ánh đèn vàng ấm áp soi sáng vài phần khí thế quỳnh lâu ngọc vũ.
Nửa giờ lái xe không lâu lắm nhưng khi An Ký Viễn bước xuống xe vẫn cảm giác tổn thương phía sau như bị tạt qua một gáo nước sôi đau điếng, rõ ràng không có rách da nhưng vải quần cọ xát vào da thịt, động tác đứng dậy đơn giản cũng mang đến cảm giác mông như bị xé rách.

An Ký Viễn cắn răng, bấu chặt tay vào bắp đùi nhưng chỉ càng khiến đôi chân thêm run rẩy, khó khăn lắm mới đứng thẳng được, đem chìa khóa xe giao cho bảo an.

Trong vài giây của động tác quay đầu, cậu dùng ống tay áo lau sạch đi lớp mồ hôi, một lần nữa xoay người bước vào cửa chính luôn là bộ dáng thong dong, tiêu sái cho dù đang trời đông giá rét, cho dù trên người có tổn thương, cho dù có muôn vàn bất đắc dĩ.
"Tiểu thiếu gia đã về.”- Trần thúc chào đón ngay cửa, không còn nét rạng ngời lúc ban sáng, nhìn sắc mặt An Ký Viễn sinh ra vài phần lo lắng.
"Vết thương kia…"
An Ký Viễn cười rất gượng ép, ánh mắt thản nhiên cũng không làm vơi đi sự quẫn bách bởi những vết tích trên mặt.
"Làm cho Trần thúc lo lắng."
Lão quản gia lắc đầu: "Lão gia mới là người thật lo lắng, ngay cả Lục thiếu gia đều bị mắng không nhẹ."
An Ký Viễn sửng sốt: "Anh Lục Bạch mấy ngày nay đều trong nhà?"- Nếu như vậy, mấy ngày này cậu có thể sẽ dễ chịu một ít.
"Không có, hôm nay sau bữa cơm chiều mới vừa đến."- Trần Thúc lùi về sau nửa bước, dường như không muốn nói thêm về vấn đề này, trực tiếp hỏi:
"Thiếu gia cần đi tắm trước không?”
"Không cần, cháu đi gặp ba trước.”- Giọng điệu của ba trong điện thoại rất cường ngạnh, An Ký Viễn rất biết lý giải tâm tình của ba mình, nếu như ở thời điểm này còn dám nói tiếng “không”, ba nói muốn Viện trưởng tự mình hộ tống cậu về nhà, tất nhiên không chỉ xem là câu uy hiếp.
Trần thúc đáp ứng nói: "Lão gia đang ở phòng trà."
An Ký Viễn hơi mím môi, muốn nói cái gì, cuối cùng lại không mở miệng.
Trần thúc bước chậm theo đến chân cầu thang nhỏ giọng nói: "Tiểu thiếu gia, thứ cho lão lắm miệng, lão gia ngày hôm nay tâm tình không tốt lắm, cậu cố dằn lòng, thận trọng đáp lời.
"Choảng!”- Chén trà tinh xảo lăn trên mặt sàn, nước cùng xác trà văng tung tóe.

An Ký Viễn mặc quần màu đen nhìn không ra vết dơ nhưng từ độ văng xa của chén trà, hơi nóng nước trà bắn vào chân, hoàn toàn biểu thị rõ ràng sự tức giận của ba.
Thế nào mới tính là thận trọng đáp lời, cậu đến một câu cũng chưa kịp nói a.
"Cái tên họ Kiều kia lai lịch không nhỏ a.

Không biết trời cao đất rộng!"
An Ký Viễn đứng cúi đầu, cảm xúc rối loạn trong lòng vẫn chưa hoàn toàn bình ổn, lúc này cậu càng không muốn đi trêu chọc tính khí của ba.
"Ba, ở bệnh viện đánh nhau, chuyện này con cũng có sai.

"
Sắc mặt An Sinh đen sậm như xác trà, tựa như Diêm La Vương bất kể thần phật, dù cho có chứng cứ đầy đủ vẫn là nương theo lập trường của chính mình.
“Hừ! Ba đều nghe nói, chính là cậu ta ra tay trước.

Vô pháp vô thiên!"
Biết rõ vết thương trên mặt không thể che giấu, An Ký Viễn vẫn không tự chủ cúi đầu, dù tư thế có chút nhún nhường cũng không trở ngại cậu tranh luận.
"Cũng không phải như học sinh tiểu học đánh nhau, ai động thủ trước thì nhất định là người làm sai.”
"Anh của con đâu?"- An Sinh chợt nhớ đến hỏi.
“Gọi điện cũng không bắt máy, để nó ở bên cạnh con dùng để làm gì?”
An Ký Viễn vẫn đứng yên một chỗ, từ lúc bước vào liền không nhúc nhích giống như bức tượng điêu khắc đứng sừng sững, không muốn nói cũng không muốn làm gì.

Cậu ngay cả mí mắt cũng chưa chớp một cái, trực tiếp cự tuyệt đáp lời.
An Sinh nhìn đứa con nhỏ không đáp lời, đứng dậy cầm lấy điện thoại, lướt đến số Quý Hàng.
An Ký Viễn tự nhiên biết ba muốn làm cái gì, từ nhỏ đến lớn phàm là cậu chịu một chút thương tổn, đụng đầu vào góc bàn, chạy nhảy té trầy đầu gối, hoặc ăn món gì đó bị lạnh bụng, quy trách nhiệm đầu sỏ gây nên tội luôn là Quý Hàng, giống như là anh đẩy cậu đụng đầu vào góc bàn, là anh trong lúc chạy cố ý đẩy ngã cậu, là anh ép cậu ăn món ăn đó.

Đến cả chuyện cậu muốn học y khoa, bị đánh đến nửa chết nửa sống, cũng vẫn là lỗi của anh.
Nguyên bản còn tận lực đè nén tâm tình, An Ký Viễn cuối cùng vẫn nhịn không được nói lớn:
"Ba! Đừng làm rộn, ba muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì?"- An Sinh cầm chặt điện thoại nói:
"Ba muốn hỏi nó làm sao anh? Dung túng học trò của mình đánh em trai mình, còn ở trước mặt mọi người giáo huấn em trai.

Quả thực là đầu đuôi lẫn lộn."
An Ký Viễn cau mày đoạt lấy điện thoại.
"Anh vừa mới xuống ca phẫu thuật, ba để cho anh nghỉ ngơi một lát."
"Làm càn!"
“Ba có thể có chút lý lẽ không? Con đã là người trưởng thành, chút chuyện này con có thể tự mình xử lý.

Không cần tìm anh hai, càng không cần ba thay con ra mặt."
An Sinh hơi nghiêng đầu nhìn đứa con trai nhỏ, đáy mắt giăng đầy tơ máu như mạng nhện, sau đó xoay người nhấc lên điện thoại nội bộ ra lệnh:
"Mang tiểu thiếu gia xuống nhà thoa thuốc, từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, không cho phép nó đi bất cứ đâu."
=========.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui