An Ca Ký Vi Từ


Bàn hội nghị hình bầu dục vừa vặn bị lấp đầy, ánh đèn trong phòng có chút chói mắt đối lập với màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Ngoại trừ Quý Hàng mặc áo blouse và Kiều Thạc khoác thêm một lớp áo khoác, những người còn lại đều mặc âu phục chỉnh tề.
Đội hình hiện tại tạm thời không tính quá mức trang trọng như cái đêm đầu tiên gặp Dư Điềm Điềm.
Quý Hàng ngồi ở hướng bảy giờ, ngón trỏ chuyển động lật từng tấm danh thiếp trong một xấp nhỏ hơn mười tấm cầm trong tay.

Tiếng vang nho nhỏ như muốn cắt ngang lời của Chu Huy.
Anh ta nhếch môi cười như không cười nói:
“Quý Phó khoa có thể nói ra suy nghĩ của mình."
Quý Hàng dừng lại động tác, ngước mắt lên nói:
“Tôi vẫn là câu nói kia, điều đó không có khả năng.”- Anh chưa bao giờ là một người vô tâm, lạnh lùng, thế nhưng, có một vài chuyện, anh khó có thể nhượng bộ.
Ca phẫu thuật xếp lịch dày đặc, lịch khám đặt trước, cho dù hội chẩn liên khoa cùng trợ giảng có thể co giãn nhưng là người dẫn đội, tiến trình chữa bệnh của toàn bộ bệnh nhân thuộc tổ A, anh đều là người đầu tiên chịu trách nhiệm.
Làm sao có thể chỉ vì một câu nói của ai đó, nói dừng là dừng?
“Quý Phó khoa, chúng ta đều nên ghi nhớ ý tứ của Cù Bí Thư.”- Một người ngồi cách Chu Huy hai ghế, khoảng ngoài 40 tuổi, phong thái trầm tĩnh, Quý Hàng nhớ hình như người này họ Lưu, chức danh phía sau có thể tạm gọi hai tiếng “đại biểu” đi.
"Cho đến hiện tại, chúng tôi là đang thương lượng với anh, hy vọng anh có thể tích cực phối hợp điều tra, trực tiếp tham dự quá trình điều trị cho Dư tiểu thư, đôi bên đều sẽ dễ nói chuyện, không cần vừa mở miệng đã tổn thương hòa khí.”

Quý Hàng đặt xấp danh thiếp xuống bàn, những người có mặt tự nhiên đều hướng mắt về anh.
"Muốn điều tra không thành vấn đề, nếu các anh muốn tham dự, tôi tin chắc Tổ Giám định y khoa bệnh viện B luôn sẵn sàng chào đón.

Điều trị cho Dư tiểu thư là chức trách của tôi, không có gì phải từ chối.”
Nói đến đây, Quý Hàng đột nhiên dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn quét một vòng nói:
"Còn những việc khác hoàn toàn không thuộc phạm vi quản hạt của các anh."
Lưu đại biểu gật đầu, nói tới nói lui cũng chỉ là phạm vi giữa các quy củ.
"Chúng tôi đều lý giải, chỉ là, tinh lực của một người cũng có giới hạn, Quý Phó khoa cũng không phải thần thánh, thời gian và tinh lực đều là định lượng.

Tôi tin tưởng ý tứ của Cù Bí Thư thế nào, chúng tôi đều đã biểu thị rõ ràng.

Chỉ hy vọng Quý Phó khoa tạm thời dừng lại những việc vặt vãnh trong tay, chuyên chú điều trị cho Dư tiểu thư."
Quý Hàng nhíu mày, khó tránh từ đáy lòng dâng lên cảm giác chán ghét, có thể do người đang nói tính thế nào cũng so với anh lớn hơn một bối phận, sự giáo dưỡng từ trong xương cốt làm anh kiên nhẫn nghe hết những lời ông ấy muốn nói.
"Sự quan tâm của Quý Phó khoa đối với người bệnh, chúng tôi cũng vô cùng lý giải và cảm động, nhưng nếu chúng tôi đã nêu ra yêu cầu, tất nhiên sẽ có sự điều hành, an bài hợp lý, không để anh phải khó xử.


Nếu anh cảm thấy điều này không thuộc phạm vi quản hạt của chúng tôi… Một lát nữa, Viện trưởng cùng các Trưởng bộ phận liên quan đều sẽ đến.

Thắng thua đều là từ một câu nói, Quý Phó khoa còn cảm thấy chuyện này rất khó làm sao?”
Lưu đại biểu vừa nói vừa mỉm cười, bộ dạng rất thông tình đạt lý.
"Điều hành, an bày hợp lý?"
Quý Hàng ngay cả mí mắt cũng chưa chớp, thuận tay cầm lên xấp danh thiếp ném thẳng về trước, từng tấm danh thiếp như lá bài tú-lơ-khơ rải đầy trên bàn, lạnh giọng nói:
"Tôi xem nên gọi là một tay che trời, điều khiển pháp luật tương đối thích hợp hơn.

Chỉ vì mang thêm một chức vụ là có thể tiện tay cướp đi tài nguyên công cộng, có quyền lực là có thể buộc công dân khoác thêm chiếc áo phục vụ lợi ích cá nhân.

Chuyên quyền không sợ hãi, phải chăng cũng cần có điểm mấu chốt?”
Nét mặt Lưu đại biểu tuy còn mang ý cười nhưng đã có vài chuyển biến.
“Quý Phó khoa có chút nặng lời rồi.”
Đã sớm nghe nói Quý Hàng này mềm không được, cứng không xong, nhưng ông không nghĩ lại là người không biết tốt xấu đến mức này.

Nằm trong đội ngũ cố vấn của Cù Lâm, những người đang ngồi trong phòng này hiển nhiên không phải nhân vật tầm thường, trợ lý, luật sư, hành chính, hậu cần,… Bọn họ đi đến nơi nào đều là tiền hô hậu ủng, nhiệt liệt hoan nghênh, chưa từng có sự đối đãi vô lễ như thế này.
Mặc dù, hầu hết thời gian của bọn họ đều dành xử lý những sự tình không được phép công khai, nhưng cái tên Cù Lâm từ trước đến nay chính là tấm giấy thông hành vô cùng có giá trị.

Ở trong thành phố này có người nào không biết thế lực của nhà họ Cù, gần trung tâm thành phố, trên đoạn đường hoàng kim nổi bật nhất một tòa biệt viện rộng lớn cao ngất trời, ở phía xa mấy trăm cây số là cây cầu cao nhất cùng công trình thủy lợi đồ sộ, trong thành phố là mạng lưới dày đặc hàng trăm công ty lớn nhỏ.

Trải qua mấy đời thế lực nhà họ Cù đã ăn sâu bám rễ từ chính trị đến kinh tế, vô cùng hỗn tạp.
Quá hiếm vấp phải trắc trở, không khỏi khiến người ta cảm thấy mất mặt.
Lưu đại biểu vừa chùng xuống, liền có người nhìn không quen Quý Hàng giả vờ đứng đắn mà lên tiếng.
"Chuyện mấu chốt hiện tại còn không phải là sự cố trong ca bệnh của Dư tiểu thư? Yêu cầu anh phẫu thuật thì không làm, dẫn đến hôm nay xuất huyết mổ cấp cứu, anh có gì để thoái thác?"
"Có phải sự cố hay không, bệnh viên có chịu trách nhiệm hay không không đến lượt các anh nói, cũng không đến lượt tôi nói.”- Giọng Quý Hàng trầm đi mấy phần, vững vàng như định hải thần châm đâm sâu vào lòng người bất thiện.
"Dù điều tra hay trưng cầu giám định y khoa, tôi chưa từng nghe có điều luật nào một khi chưa đưa ra kết quả cuối cùng đã buộc bác sĩ phải đình chức?”
Trong góc phòng vang lên giọng điệu giễu cợt: “Quý Phó khoa lẻ nào cho rằng, nếu không có anh, bệnh viện sẽ không thể tiếp tục hoạt động?”
"Đương nhiên là không."- Quý Hàng ngước mắt lên, ngữ khí càng thêm rắn chắc.
"Thân phận Dư tiểu thư có chút đặc thù thì cô ấy cũng là bệnh nhân của bệnh viện B, nếu người nhà đối với quy trình chữa bệnh có bất kỳ nghi vấn gì đều có thể yêu cầu giám định y khoa, nếu là lỗi của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không rũ bỏ trách nhiệm.

Nhưng các bệnh nhân khác thuộc Tổ A đều trực thuộc chức trách của tôi, không có khả năng chỉ bởi vì một ca bệnh đặc thù hay một câu nói của ai đó mà không để ý đến.”
Người ngồi cạnh Chu Huy đang lật tài liệu ngẩng đầu nói:

"Quý Phó khoa ở đây cùng chúng tôi tranh cãi từng câu chữ cũng được thôi, nhưng đến cuối cùng, phải đối mặt vẫn chính là Quý Phó khoa và bác sĩ Kiều đây.”
Sắc mặt Quý Hàng trong nháy mắt lạnh hơn.
“Quý Phó khoa!”
Lưu đại biểu gọi một tiếng, dừng vài giây rồi tiếp lời:
"Ở độ tuổi này đã đạt được thành tự như vậy, tôi tin chắc anh cũng là một người thông minh.

Chuyện này, ý tứ của Cù Bí thư chính là không muốn công khai.

Thắng thua trong chuyện này, người được lợi không chỉ là Cù Bí thư và Dư tiểu thư, tôi biết Quý Phó khoa không phải là người ham muốn danh lợi nhưng vẫn nên vì hậu bối mà suy nghĩ một chút, tuổi còn trẻ mà trong hồ sơ đã ghi vào sự cố, đối với tương lai sau này sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng a.”
Quý Hàng trầm mặc, ánh nhìn người đối diện vô cùng đáng sợ.
Một mực đứng một bên không dám lên tiếng cũng không tới phiên cậu nói chuyện, Kiều Thạc không khỏi bị khí tràng bừng bừng lúc này của thầy làm  kinh sợ, thầy đối với cậu vô cùng nghiêm khắc, nhưng trong sáu năm qua cậu chưa từng thấy thầy có biểu tình lạnh lùng đáng sợ đến như thế.
Kiều Thạc nhẹ giọng gọi:  "Thầy!… "
Quý Hàng nghiêm khắc trừng mắt: "Câm miệng của em lại."
Lưu đại biểu lại mỉm cười, bọn họ đến đây tất nhiên đã có sự chuẩn bị, con bài tẩy cuối cùng vẫn chưa lật, làm sao có thể tự rối loạn trước.
“Quý Phó khoa rất yêu thương học trò, vậy càng không thể ngồi yên bất kể đi.”
—————–.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận