"Còn chờ tôi mời cậu qua đây?"
Tiếng đóng cửa chứng thực lời của Cố Bình Sinh vang vọng.
Ông rất ít khi dùng loại khẩu khí này đối với Quý Hàng.
Chỗ ông ngồi cách chỗ Quý Hàng hai phần ba phòng họp, Quý Hàng mím môi bước về hướng ghế sô pha ở góc phòng, đoan chính đứng ở một góc bốn mươi lăm độ hướng về Cố Bình Sinh.
Không biết làm sao, thanh âm lúc này đều buông xuống hết mọi khí thế, thấp giọng gọi một tiếng:
"Thầy Cố!"
Cố Bình Sinh bật cười, ông là bị tiếng xưng hô này chọc cười.
Ngước mắt lên, quan sát toàn thể, dáng đứng thẳng tắp so với lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này không có mấy khác biệt, mỗi một khớp xương đều lộ ra sự kính cẩn, nghe dạy bảo nhưng trong xương cốt tính cách ương ngạnh, quật cường luôn nhen nhóm.
"Cậu năm nay có 29 đi."
Quý Hàng suy nghĩ hai giây đáp lời.
"Qua năm, coi như là 29."
Hai tay xuôi thẳng bên người, thái độ cung kính, nếu như vừa rồi ở trước mặt mọi người có một nửa phần nhu thuận như lúc này thì còn cần đến giương cung bạt kiếm.
"Cậu theo tôi cũng mau mười năm rồi."
Như là đang nhớ lại, hoặc căn bản không muốn nhớ lại, đến rồi cái tuổi này mới thấy rõ thời gian trôi nhanh như nước chảy.
"Năng lực nghiệp vụ là từ trước đến nay không cần tôi nhìn chằm chằm, yêu cầu của cậu đối với chính mình so với bất kỳ ai đều càng nghiêm khắc hơn.
Nhưng cái tính khí này, tự cậu nói xem, so với lúc đó ở trước mấy trăm người tham dự hội thảo nghiên cứu chống đối Viện sĩ có tiến bộ hay không?"
Quý Hàng cắn môi, không phải biết làm sao trả lời.
Cố Bình Sinh cực ít dùng loại giọng điệu này nói chuyện với cậu, ngày thường tức giận đều là lớn tiếng mắng ào ào một trận, dựng râu, trừng mắt lại là không có gì, thực sự bị chọc giận, dùng tệp hồ sơ đập mạnh thêm vài cái mà thôi.
Có thể, một câu này là răn dạy cũng không phải răn dạy, là tâm sự cũng không phải tâm sự, mang theo không nặng không nhẹ thất vọng cùng oán trách làm cho Quý Hàng không biết phải làm sao.
"Khi đó, bị sư huynh cậu mang theo bên người, rõ ràng ngay lúc đó quan điểm cùng luận cứ cũng không có lỗi gì chẳng phải cũng quy quy củ củ, đi đến trước mặt từng người một cúi đầu nhận lỗi sao?"
Cố Bình Sinh trở về ngữ điệu bình thường, không tính là nghiêm nghị phê bình, càng giống như trần thuật, đem sự xấu hổ của Quý Hàng phơi bày.
"Làm sao ăn thêm nhiều năm cơm lại càng như thu nhỏ tuổi tác.
Còn muốn cho sư huynh cậu tự mình qua đây đứng bên cạnh, cậu mới bằng lòng chịu thua?"
Quý Hàng cắn răng, thanh âm thực cứng, lại không phải muốn tranh luận.
"Sư huynh sẽ không ép buộc em."
Cố Bình Sinh ngẩng đầu, nhìn Quý Hàng một cái, cái nhìn này mới thật sự mang theo ý tứ trách cứ, nhìn Quý Hàng cúi đầu mà nói:
"Sư huynh cậu lý giải cậu, tín nhiệm cậu cho nên khắp nơi thay cậu suy nghĩ, lẽ nào, cậu cũng chỉ cân nhắc cho mình là được rồi?".
Những lời này, rất nặng.
Quý Hàng nghiêm khắc mút lấy môi dưới đang rỉ máu, chút vị tanh ngọt như bổ khuyết cho cảm giác vô lực.
Cố Bình Sinh mang theo bộ dạng nghiêm nghị nói:
"Quý Hàng cậu là người chính trực quả quyết, có trách nhiệm, có đảm lược, trong mắt không được một hạt cát, đình chức, xử phạt gì đó trước nay đều không để ở trong lòng.
Thế nhưng, cậu có nghĩ đến Kiều Thạc sao? Nghĩ đến con đường của cậu nhóc còn dài bao nhiêu sao? Chuyện của Dư Điềm Điềm nếu ở trong một gia đình bình thường, người vào bệnh viện tất phải chờ sắp lịch phẫu thuật, trong thời gian chờ xảy ra xuất huyết, chỉ cần người nhà gây chút náo loạn, chúng ta sẽ lập tức sẽ đưa ra lý do người bệnh nói dối chuyện uống rượu để giải quyết vấn đề, nếu như có đạo nghĩa hơn sẽ cho thêm chút khoản bồi thường."
Quý Hàng vẫn giữ vẻ mặt trầm tư.
"Chuyện này em biết, em không nghĩ muốn đùn đẩy."
"Cậu biết? Cậu biết cái gì?"- Cố Bình Sinh căn bản không cho phép Quý Hàng nói mà tiếp lời.
"Cậu biết cù Lâm căn bản không phải gia đình bình thường, không hề quan tâm chút khoản bồi thường kia? Biết ông ta trước đây vì sao chỉ đích danh Kiều Thạc đi quản giường, biết học trò cậu cưng chiều suốt sáu năm bị xem như công cụ để khống chế cậu sao? Cũng là cậu biết, ông ta căn bản không cần tốn nhiều sức, một câu nói đều có thể phá hủy đi tiền đồ của Kiều Thạc."
Sắc mặt Quý Hàng trắng bệch, ngay cả đang cắn chặt môi vẫn không nhìn thấy chút huyết sắc nào, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đau điếng.
Một loạt câu nói như mưa rền gió dữ, nhìn Quý Hàng cực lực ức chế run rẩy, mày kiếm nhíu chặt, Cố Bình Sinh có chút không đành lòng.
Nguyên tắc đối với đứa bé này mà nói, rốt cuộc không có sự nhượng bộ, ngoài miệng tuy hung hăng mắng người, trong lòng lại khó tránh dâng lên vài phần chua xót.
Cố Bình Sinh xem như đã gặp qua rất nhiều người nhưng có mấy ai giống như Quý Hàng không hề màng đến danh lợi, chịu uất ức không nói, bị oan uổng cũng không lên tiếng, chỉ có trong lòng vẽ nên một cán cân, dùng hết mọi tâm trí cùng khí phách hoàn thành chuyện trong tay mình một cách hoàn mỹ nhất.
Này đây, lòng dạ cao hơn một chút thì thế nào đâu, ở hoàn cảnh hiện tại buộc phải nhún nhường, thật sự là làm khó đứa bé này rồi.
Cố Bình Sinh thở dài một cái.
"Ngồi đi, tôi cũng không phải sư huynh cậu, làm gì sợ tôi như vậy?"
Quý Hàng mím môi lắc đầu, vẫn đứng nghiêm túc như trước.
Cố Bình Sinh lần này ngừng lại một lúc khá lâu, thần sắc nghiêm nghị, lời nói thật luôn luôn rất nặng nề:
“Coi như không vì Kiều Thạc, cậu cũng phải cân nhắc đến toàn thể bệnh viện B này.
Cù gia ra lệnh một tiếng, từ Viện trưởng cho đến một Trưởng khoa nho nhỏ như tôi đều không ai dám nói tiếng không, bây giờ cậu bộc phát tính khí sẽ chỉ làm cho tất cả mọi người vì sự cố chấp cùng ngây thơ này của cậu rơi vào tình thế không chỉ bỏ ra chút tiền bồi thường là xong.
Quý Hàng, hôm nay cậu đứng ở chỗ này, đại diện không phải chỉ có một mình cậu.”
Nếu như trầm mặc được xem như đang cân nhắc.
Tình hình lúc này có thể hình dung giống như một người cầm một ánh đèn leo lét đơn độc băng qua đoạn đường dài giữa ngày trời đại hàn.
Quý Hàng suy nghĩ thật lâu, lâu đến mức bên tai không còn nghe ra bất cứ âm thanh nào, nhỏ giọng thốt lên một câu:
“Thầy cũng cho rằng em làm sai sao?”
“Cậu không sai, cậu có nguyên tắc của mình không phải là sai.
Nhưng có một điều kiện tiên quyết … đầu tiên phải học được giữ gìn, nguyên tắc thuộc về nơi cao hơn.”
Kiều Thạc không biết Trưởng khoa và thầy đã nói những gì, phòng họp dường như đặc biệt bận rộn.
Người của Cù Lâm, người từ Khoa chăm sóc đặc biệt ra vào không ngừng.
Khi cậu gặp lại thầy, trên người đã không còn khí thế lẫm liệt của trước đó mà đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.
Đôi mày giãn ra, nụ cười nhàn nhạt, cùng cái thuận tay xoa đầu, nhẹ nhàng hỏi một câu:
"Ăn cái gì? "
Nhưng..
rõ ràng có chút gì đó không giống.
Kiều Thạc đứng lên, kinh ngạc nhìn thầy một lúc lâu, phía sau cách khoảng một mét trong phạm vi an toàn là một người trẻ tuổi, nếu cậu nhớ không lầm chính là một trong những trợ lý cá nhân của Cù Lâm.
"Thầy!…”- Kiều Thạc cái gì cũng không nói được, con ngươi không ngừng chuyển động, thoáng chốc hơi ửng hồng.
Quý Hàng mỉm cười, đưa tay vuốt tà áo blouse có chút nhăn nhúm của Kiều Thạc nhẹ giọng nhắc nhở.
"Ăn cơm xong nhớ nghỉ ngơi một lát.”
Đôi mày Kiều Thạc nhíu lại, rõ ràng thầy mới là người đã cả đêm không có chợp mắt.
"Là không phải bởi vì em…”
"Kiều Thạc!" – Tiếng gọi lớn cắt lời.
Tiêu Triều Nam từ xa chạy đến xuất hiện trong tầm mắt hai người.
"Đang rãnh a? Chuẩn bị giúp đỡ tôi một chút.”- Anh thấy Quý Hàng thuận miệng hỏi một câu.
“An Ký Viễn có chuyện gì không? Có nói với anh xin nghỉ không?”
Ánh mắt Quý Hàng đột nhiên trầm xuống.
"Cậu ta không có đi làm?”
Một mình quay cuồng cả buổi sáng, Tiêu Triều Nam bận đến mức hận không có ba đầu sáu tay, lúc này gặp Quý Hàng còn có tinh thần nhàn nhã dỗ dành học trò quả thực phải bùng nổ.
"Điện thoại không tiếp, không có chút tin tức nào, lật hắn hồ sơ mới phát hiện ngay cả một người liên lạc cũng không có.
Kỳ quái, nếu cậu ta bất mãn anh ngược đãi cấp dưới có thể đến Y vụ khiếu nại, đột nhiên biến mất là có ý gì? Đại Thiếu gia là có thể không tuân thủ luật lệ sao?
—————–.