“Vốn là Kiều Thạc đáng chết, không dám cầu thầy nuông chiều.”
Sắc mặt Quý Hàng đại biến, đáy mắt vốn vì nhiều ngày thức trắng giăng đầy tơ máu chợt lộ ra hàn khí.
Lửa giận không thể át chế, Quý Hàng không nói tiếng nào, tiến lên hai bước, nắm lấy cổ áo Kiều Thạc, đẩy mạnh thân người vào cánh cửa.
Sáu năm qua, Kiều Thạc chưa từng thấy thầy tức giận đến như vậy.
Lực rất mạnh, cột sống giống như muốn vỡ ra, ánh mắt hoảng hốt ngước nhìn thầy gọi nhỏ một tiếng:
“Thầy!”
“Đứng thẳng!”
Tay Quý Hàng tăng thêm vài phần lực, muốn nắm chặt thành quyền.
“Em cả ngày nay đều là cái trạng thái này?”
Thân người Kiều Thạc giống như một miếng bánh tráng bị đánh bẹp xuống vào cánh cửa, bởi vì lực quá mạnh làm chấn động, đập vỡ đi phần khôn khéo biết quan sát sắc mặt của cậu.
“Thầy, đều tại em, tất cả mọi chuyện đều tại em…”- Kiều Thạc thều thào mấy tiếng, ánh mắt mờ mịt.
“Nếu như không phải mấy năm nay em vẫn luôn trốn tránh hiện thực, sẽ không xuất hiện tình trạng của ngày hôm nay, bà ngoại sẽ không chạy đến đây, em sẽ không đánh nhau với Tiểu Viễn, cũng không rời khỏi bệnh viện, tình trạng bệnh của Dư Điềm Điềm sẽ không đổ lên đầu thầy.
Thầy… là Tiểu Thạc đáng chết.
Thầy nói em làm không sai, em cũng thật sự nghĩ mình làm đúng rồi.”
Quý Hàng cố nén giơ lên một cái tát, cắn chặt răng kìm nén xung động.
Mỗi một chữ đều như mũi dao sắc bén đâm thủng vào trái tim tự cho là rất cường đại, còn là đâm mạnh hết lần này đến lần khác.
“Đủ rồi!”
Quý Hàng không quay đầu đi thẳng vào phòng nghỉ phía trong, khi bước ra trên tay liền xuất hiện thêm cây thước gỗ quen thuộc, sắc mặt Quý Hàng lúc này còn đen hơn cả màu gỗ, gằn giọng nói:
“Xoay người!”
Kiều Thạc cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Cậu mới chỉ nhích nửa bước chân, trên vai đã bị một lực bóp mạnh đau nhói.
Một giây kế tiếp, cả người lại như miếng bánh tráng bị lật lại, mặt của cậu bị áp chặt vào mặt cửa, sóng mũi bị đập mạnh gần như muốn gãy đôi.
Thước quét gió, đau đớn là Kiều Thạc chưa từng nếm qua, ngũ tạng lục phủ đều như muốn đảo lộn.
Cả người đau đến mức không thốt nên lời, cổ họng nghẹn ngào, nước mắt lăn dài không ngừng nghỉ.
Cậu chưa từng chịu qua trận đòn nào nặng như vậy cũng chưa từng nghĩ đến Phó Khoa giải phẫu thần kinh cực kỳ bảo dưỡng đôi tay của mình lại có thể phát ra lực đánh mạnh như vậy.
Kiều Thạc thậm chí muốn quay đầu nhìn xem thước có phải bị đánh gãy làm đôi rồi không?
Tưởng tượng so với hiện thực tàn khốc hơn rất nhiều.
Kiều Thạc lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình hiện tại, run rẩy nói:
“Thầy… xin thầy bình tĩnh lại.”
Không kịp thở dốc, thước lại quất mạnh toàn lực.
“Bốp!”- Tiếng thước đập mạnh vào da thịt thanh thúy.
Kiều Thạc hét thảm một tiếng.
Cơn đau như dao cắt, làm cậu không thể không co rút người, rõ ràng chỉ mới hai thước nhưng mông giống như bị tạt qua một lớp dầu sôi.
Bản tính của con người luôn là “xu cát tị hung” (theo cái lợi, tránh cái hại), nhìn thấy bóng thước giơ cao phía sau, tay không biết tự lúc nào đã đặt lên tay nắm cửa.
“Tạch!”
Thân người cao khoảng 1m8, ngã nhào ra ngoài cửa.
Trên hành lang, trùng hợp có em học sinh tiểu học đang cầm que kẹo đi ngang qua bị hoảng sợ đến nhảy dựng, cúi đầu nhìn Kiều Thạc rồi lại đến Quý Hàng đang giơ cao thước ở phía trong.
Sắc mặt trắng bệch của Kiều Thạc trong nháy mắt ửng hồng, cắn chặt môi, quay người bước vào phòng, khóa chặt cửa.
Vài động tác liên tiếp làm cơn đau phía sau càng tăng thêm, hiện tại ngay cả đứng thẳng cũng như một hình phạt.
Đến lúc này, khi nhìn thấy thần sắc nghiêm nghị không chút cảm xúc nào của thầy, Kiều Thạc ý thức được mình thật sự chọc thầy tức giận rồi.
“Kiều Thạc, dường như cho đến bây giờ thầy chưa từng tức giận lên liền đánh em.”
Kiều Thạc chưa kịp hiểu độ nông sâu trong câu nói thì giọng điệu lạnh lùng đã thốt ra.
“Mọi việc đều có lần đầu tiên, ngày hôm nay vừa vặn, thầy không có rãnh chờ em biện giải.”
Quý Hàng căn bản không nhìn Kiều Thạc, xoay người đi vào phòng nghỉ ra lệnh.
“Cởi quần! Chính mình tìm điểm tựa.”
Kiều Thạc tự biết bản thân không phải là đứa học trò đủ để thầy an tâm, từ lúc bắt đầu đi theo thầy đến nay, phạm lỗi, gây phiền toái không phải là ít.
Từ thời điểm bắt đầu tự lập, bình thường hừng đông hai, ba giờ sáng gọi cầu cứu thầy từ trên giường ngủ không phải ít, cùng thầy xuống phòng khám cũng vì không nhịn được tính khí mà cãi vã, gây sự; làm bài tập không đủ tỉnh tâm, bệnh án viết cẩu thả, không đầy đủ, kể cả lần tự ý bỏ ca trực ngày đó…có thể cậu không nhớ hết tất cả nhưng chưa có một lần nào sắc mặt thầy mang dù chỉ một nửa sắc mặt âm trầm, đáng sợ của lúc này.
Cảm giác áy náy, tự trách vốn đã làm cậu không thở nổi, thái độ tức giận, hung dữ của thầy càng giống như cơn đại hồng thủy đang dâng trào, khí tức chọc thẳng lên trời.
Kiều Thạc biết, chính mình thật sự hoảng sợ.
Cậu sợ cái người trước mặt có thể cùng cậu nói câu vui đùa nhưng cũng có thể làm cho cậu khóc rống đến nước mắt giàn giụa.
Bỏ qua sự xấu hổ, cậu nghiêm chỉnh kéo quần xuống đầu gối, cúi người xuống sô pha.
Phía sau nổi bật lên hai vết đỏ, sưng cao ước chừng 0,5 cm.
Cách hai lớp vải lại vẫn tạo nên dấu vết rõ ràng dữ tợn như vậy có thể chứng tỏ sự phẫn nộ của người trách phạt cũng như tính nghiêm trọng của lần khiển trách này.
“Kiều Thạc!”- Mặt thước gỗ lạnh như băng đặt lên vết sưng nóng bỏng, da thịt theo bản năng căng thẳng.
“Đánh, không phải bởi vì em và Tiểu Viễn đánh nhau.”
Không khí yên lặng hai giây.
“Bốp!”- Một thước nghiêm khắc đánh xuống.
“Cũng không liên quan đến ca bệnh của Dư Điềm Điềm.”
Thước đánh càng mạnh hơn, tiếng vang cũng lớn hơn.
Cả người Kiều Thạc run bật lên như bị điện giật, đau đớn kích thích tuyến lệ tuôn trào.
“Chỉ vì cái bộ dạng không ra hồn lúc này…”- Thước không nặng không nhẹ vỗ xuống mông cũng làm Kiều Thạc đau điếng người, giật bắn mình.
“Không đánh đau em, thật là có lỗi với cái quỳ kia.”
Một thước rất thẳng thắn đập mạnh vào mông, dù cho có sự chuẩn bị, Kiều Thạc vẫn bị đánh gục nằm dài xuống sô pha.
Trên mặt là mồ hôi hòa cùng nước mắt giàn giụa, một chút cử động thắt lưng, duỗi nhẹ chân đều đau tận xương tủy.
Mái đầu ướt nhẹp vùi vào mặt nệm sô pha, miệng không tự chủ thốt ra tiếng rên.
Ướt nhẹp đầu vùi vào trên ghế sa lon, khóe miệng không được tràn đầy lấy đau kêu.
Kiều Thạc nỗ lực điều chỉnh hơi thở, thử dùng cánh tay run rẩy chống người lên nhưng bao nhiêu lần đều thất bại.
Kiều Thạc không giống An Ký Viễn, đối mặt với sự tình cho rằng trong phạm vi chịu đựng của bản thân sẽ thà chết cũng sẽ cắn chặt răng không nói một chữ nào.
“Thầy!”
Kiều Thạc nghiêng người quay đầu, nhìn thẳng về thầy.
“Quá đau… chờ một chút…”
Quý Hàng không nói lời nào, ném thước xuống sô pha, sắc mạnh vẫn lạnh băng không có chút cảm xúc nào.
Anh thật lười mở miệng, cảm giác có chút bất lực.
“Đau là tốt!”
Kiều Thạc biết rõ bản thân rất đáng đánh nhưng loại trách phạt nặng nề kìm nén bao nhiêu tức giận lúc này của thầy làm cậu thật sự sợ hãi.
Cậu chưa từng chứng kiến cảm xúc bạo nộ của thầy, cảm giác áy náy, uất ức cuồn cuộn chèn ép lồng ngực, đầu ngón tay bám chặt vào sô pha, nước mắt tuôn rơi như dòng suối.
Cảm giác được ánh mắt lạnh băng đang nhìn mình, đôi tay bấu chặt, miễn cưỡng lắm cũng xem như vẫn nằm vững trên sô pha, cái mông tràn đầy vết roi vẫn nhếch lên.
Bàn tay Quý Hàng vỗ nhẹ lên lưng Kiều Thạc, thanh âm vẫn rất lạnh lùng.
“Đau?”
Cảm giác lành lạnh khuếch tán lên da thịt, Kiều Thạc hoảng sợ đến run bật người, vội vàng gật đầu.
Quả thực đau muốn chết!
Quý Hàng cầm thước giơ lên cao.
“Biết đau liền nhớ kỹ cho thầy cái bộ dạng lúc này của em.”
Cảm giác lành lạnh chạm vào da thịt cũng đồng thời với tiếng mắng ác liệt:
“Kiều Thạc, em năm nay bao nhiêu tuổi còn không mặt mũi nằm ở chỗ này bị đánh? Em là năm đầu tiên tiếp cận lâm sàng sao, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không điều chỉnh được cảm xúc, làm sao thầy có thể an tâm để em tự mình đảm đương.
Trên vai mình gánh bao nhiêu trách nhiệm không biết sao? Lẽ nào chỉ vì bận tâm tâm tình của e mà muốn thầy phải xem em giống như một cậu thực tập sinh kiểm tra từng chữ trong bệnh án, cầm tay chỉ dẫn trong ca phẫu thuật?”
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Vài cái đánh vang vang, cái sau lại nặng hơn cái trước.
Tiếng đánh vang vang hòa cùng tiếng khóc nức nở của Kiều Thạc.
Kiều Thạc, mày thật sự đầy tội lỗi, thầy chịu bao nhiêu khổ cực, bởi vì ai mà bôn ba, vì sao phải cúi đầu, khom lưng, cậu còn không rõ nhất hay sao?
Cậu biết mình không nên làm cho thầy bận tâm nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng gần như không thể nào khống chế được, có quá nhiều sự kiềm nén cảm xúc dẫn đến nhiều sự tình trái ngược ngoài mong muốn.
“A… thầy!”
Trong lòng thầm đếm đến mười, Kiều Thạc nhịn không nỗi thốt ra tiếng rên.
Có thể phải tiếp nhận sự trách phạt mạnh bạo làm cơ thể thao bản năng căng cứng, cổ họng nghẹn lại, hô hấp như đình trệ, cơn đau xem như đã chạm đến giới hạn chịu đựng.
Thước gỗ khác hẳn với roi mây, mỗi một cái đánh đều như nện sâu xuống ba tấc da thịt, không quá mấy giây liền nổi lên vết sưng cao.
Bờ mông trắng noãn nổi bật những vết roi sưng đỏ, bầm tím.
Đau đến nước mắt không ngừng rơi, Kiều Thạc khó khăn lắm mới nghiêng một nửa người, không che giấu thanh âm nức nở, run rẩy nói:
“Thầy… cái đánh này….
Tiểu Thạc… thật sự chịu không nổi.”-
Quý Hàng đẩy nhẹ cũng đủ lật trở thân người mong manh vô lực như trang giấy kia trở về vị trí cũ.
Khí chất lạnh lẽo bức người tỏa ra từ người thầy làm Kiều Thạc càng thêm khiếp đảm.
Quý Hàng căn bản không nhìn đến đôi mắt đỏ bừng như chú thỏ con đang không ngừng khẩn cầu.
Đáp lại cậu chính là vài thước mạnh mẽ, mỗi một cái đều không có chút nương tình nào.
“Aaaa!!!”
Kiều Thạc cũng không nhịn được nữa mà hét lớn, thân thể giật nẩy theo từng thước, khóc đến tê tâm phế liệt, nào còn là bộ dạng của thần long không sợ trời sợ đất thường ngày.
Kiều Thạc thật sự bị đánh đau đến hoảng sợ, cậu cũng không còn biết rõ mình đã bị đánh bao nhiêu thước nữa.
Mồ hôi từ trên trán chảy dài, muốn tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt ghế sô pha.
Mông phía sau thì đau rát, nóng bừng.
Một cơn gió thoảng qua cũng có thể làm cậu cảm thấy đau đến tận xương tủy.
Tầm mắt mơ màng nhìn trên mu bàn tay mình thật nhiều dấu răng.
Cậu có chút cười nhạo khí phách trước đó muốn bị đánh một trận để hóa giải hổ thẹn.
Ngay lúc này chịu trận đòn đau đến bong da tróc thịt, bao nhiêu lý trí đều bị đánh tiêu tan.
Quý Hàng liếc mắt hỏi:
“Chịu không nổi?”
Ánh mắt hướng về bờ mông đầy màu sắc của Kiều Thạc, thanh âm lại càng trầm hơn.
“Không phải muốn quỳ lạy thầy sao? Không phải cảm thấy thua thiệt thầy sao? Em gọi tôi một tiếng thầy, đánh em vài cái thì có làm sao? Ân sư như phụ mẫu, hôm nay thầy có đánh phế em thì cũng ráng mà chịu.”.