Tiểu thiếu gia An gia từ nhỏ không sợ trời, sợ đất, không sợ mắng, không sợ đánh, chỉ duy nhất hoảng sợ anh trai đối xử mềm mỏng với mình.
Một câu nói mềm mỏng đều như ngọn gió đông bất chợt thổi đến luôn dễ dàng tưới mát đáy lòng tràn đầy uất ức của cậu
Cũng may, người anh trai này của cậu đại đa số đều là mang bộ dáng hung dữ làm người chán ghét.
Quý Hàng không nói thêm lời đe dọa, cưỡng ép và cũng đương nhiên không có một lời nhẹ nhàng khuyên bảo nào.
Khi con sư tử con xù lông hùng hổ nói xong câu nói kia liền trực tiếp giận tái mặt, nửa ôm, nửa kéo lôi người từ băng đá đứng dậy.
Mặc cho An Ký Viễn không ngừng giãy dụa, động tác không hề do dự, dứt khoát ném người lên xe.
Tấm mềm mang đi từ phòng trực đã được “ủ nóng” trước bằng hệ thống sưởi trên xe.
Quý Hàng đem thân người lăn vài vòng quấn chặt lại, chỉ còn cái đầu lộ ra ngoài.
Không còn cảm giác ấm ướt, lạnh lẽo giày vò, An Ký Viễn dần bình ổn lại, cậu có thể cảm giác được cả tâm tình của anh, chẳng biết từ khi nào đã trầm tĩnh đi rất nhiều.
Cảm giác của An Ký Viễn không hề sai.
Quý Hàng không nghĩ lại nổi giận, chỉ là bị dáng đi xiêu vẹo như tàn phế của An Ký Viễn củng cố thêm lửa giận
Hơn nửa thân người tựa vào người Quý Hàng, hai chân gần như không còn gánh nỗi trọng lượng, Quý Hàng không thể tưởng tượng nó làm sao dùng đôi chân kia đi được đoạn đường gần một kilomet.
Cửa xe còn chưa đóng, Quý Hàng khụy chân xuống, cúi người kéo lên ống quần của An Ký Viễn, đánh hết mấy bàn tay gạt đi sự ngăn cản, lọt vào tầm mắt chính là hai đầu gối sưng cao, đỏ bầm như bánh bao.
Lửa giận như trái pháo nổ tung.
"Em không phải luôn ương ngạnh ngẩng cao đầu sao?”- Câu gằn giọng kèm theo cái vỗ đầu xoa nắn mái tóc ướt đẫm.
Không phải đánh nhưng cũng không tính là âu yếm.
“Em bao nhiêu tuổi rồi, quỳ gối lâu gây tích dịch khớp gối, mài mòn xương sụn, sau này lưu lại bệnh căn thì làm sao? Ba bắt em quỳ một ngày thì em cứ vậy mà quỳ? Em đã bao lớn, gây ra lỗi cần mức hình phạt thế nào trong lòng mình không biết tự cân nhắc sao? Làm sao lúc anh dạy dỗ em, không thấy em nghe lời đến như vậy?”
Động tác mạnh bạo cùng lời lẽ răn dạy nghiêm khắc một lần nữa khơi dậy uất ức trong lòng An Ký Viễn nhưng cũng chính những lời lẽ nghiêm khắc bộc phát từ sự đau lòng này đã phần nào đè nén đi.
An Ký Viễn quay đầu cắn chặt môi, trong lòng là vô vàng uất ức nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu nói ra lý do ba uy hiếp cậu nếu dám trốn phạt thì đừng nghĩ đến chuyện quay về Bệnh viện B.
Vẫn chỉ dám oán thầm trong lòng: “Quả nhiên! Không có nổi một câu mềm mỏng lại còn hung dữ.
Biết là bước lên xe tặc mà, không hề có một sắc mặt dễ coi.
Em thề rồi, nhất định không bao giờ để ý đến anh nữa.”
(Nghe Bé Viễn nói hay ghê chưa….)
Quý Hàng không có tâm tư để ý đến tâm tư phong phú lúc này của đứa em, mắt thấy cái bộ dạng giả vờ cường ngạnh nhưng thân thể thì vô cùng run rẩy, đột nhiên cái gì đều không muốn nói.
Điều chỉnh vị trí ngồi, đóng cửa xe, giơ tay cởi xuống đôi vớ ướt đẫm của An Ký Viễn.
“Anh!”
An Ký Viễn bị hành động của anh làm hoảng sợ, gọi lớn một tiếng cũng rút chân về, có thể động tác quá nhanh, quá mạnh làm cơn đau từ đầu gối vốn đã giảm bớt một chút nay lại trỗi dậy, đau điếng đến môi run bần bật.
Phật tổ, Đức chúa Jesu, các vị thần thánh thập phận, các ngài nhất định phải nhìn cho rõ, cái này thật sự không phải là tôi không giữ chữ tín, không tuân thủ lời thề, tôi xác thật không muốn để ý đến anh ấy nhưng hành động này quá mức… ngoài tưởng tượng rồi.
Hai cái tay bị quấn chặt trong lớp mền, An Ký Viễn không chống đỡ nỗi thân thể, không thể làm được gì ngoài gọi lớn thêm một tiếng.
“Anh!”
"Đừng nhúc nhích."- Quý Hàng trầm mặc, nắm chặt mắt cá chân, tiếp tục cởi vớ xuống.
“Anh, anh muốn làm gì vậy?”-Rõ ràng thân thể đều lạnh đến đông cứng nhưng hai bên tai lại nóng bừng bừng.
"Đừng nhúc nhích!"- Quý Hàng giơ tay lên vỗ vào mu bàn chân, xụ mặt xuống mắng:
"Ẩm ướt thành như vậy, chính mình không thấy khó chịu sao?"
Không có trời mưa, cũng không còn tuyết rơi, nhưng mang giày thể thao đi trong trên con đường vẫn đọng đầy tuyết gần một kilomet, An Ký Viễn cảm giác hai chân đều như bị ngâm trong nước đá.
Cậu dù không giống như anh lúc nhỏ mỗi ngày đều làm bạn với kim tiêm, cũng không phải là đứa trẻ luôn được nuông chiều.
Giá rét lạnh thấu xương, đầu gối nhói đau theo từng chuyển động cũng không đến mức chịu không được.
So với cơn lạnh thấu xương từ đôi chân, cậu càng chịu không nổi chính là sự tức giận của anh.
“Em tự mình cởi.”- An Ký Viễn còn nín một hơi thở giãy dụa.
“Lại đây!”
"Em hôm nay còn không có tắm!"- Lời thốt ra mới cảm thấy mình có chút lỡ lời, sư tử con dù đang xù lông cũng biết anh không đến mức chê mình bẩn.
“Em tự cởi a.”
Lại một cái đánh vang vang.
“Đầu gối em có thể co lại sao? Ương bướng làm gì?”
Lấy Trứng chọi đá.
Cậu có cố sức thêm cũng chỉ là vươn cánh tay cố định được bắp đùi.
Quý Hàng chỉ thấy cảm bàn tay vừa trượt đi, một giây kế tiếp, đôi chân kia liền nhào đến trước mặt, theo bản năng né ngang, gót chân An Ký Viễn liền xẹt ngang qua gò má trái của Quý Hàng.
Không hề có sự phòng bị, khóe miệng cạ mạnh vào giữa hai hàm hàm răng, một chút nhói đau kèm theo mùi máu tanh.
An Ký Viễn hoảng sợ quay đầu.
Ánh mắt ửng nước long lanh.
Đừng nói đến câu xin lỗi, ngay cả hô hấp đều bất chợt muốn ngừng lại, không thốt được ra một lời nào.
Chiếc vớ trắng còn treo ở một nửa bàn chân lơ lửng giữa không trung, Quý Hàng trừng mắt, động tác tay không hề do dự.
Dùng đầu lưỡi liếm sạch máu tươi trong miệng, trực tiếp kéo chân An Ký Viễn xuống.
Cậu nhóc lúc này triệt để ngoan ngoãn, nào còn dám lộ ra chút phản kháng gì, giống như con rối mặc cho người định đoạt.
Đôi vớ ướt đẫm bị lột xuống, quả nhiên hai bàn chân đều bị đông lạnh đến đỏ bừng, Hai tay Quý Hàng dù đã chà sát làm nóng từ trước nhưng không là gì so với sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn này.
Quý Hàng hơi nhíu mi không nói lời nào, lấy tay áo lau khô bàn chân, đến các kẽ ngón chân đều không bỏ sót.
Hai chân lạnh cóng như que kem đông cứng, Quý Hàng cúi đầu phà mấy hơi vẫn cảm thấy như muối bỏ biển, trực tiếp đem đôi chân đỏ bừng, cứng ngắc kia nhét vào phía trong lớp áo của của mình.
Đôi chân bị đôi tay mạnh mẽ áp chặt vào lồng ngực đầy ấm áp.
An Ký Viễn giống như là bị điểm huyệt, sững sờ đến bất động.
Giọng điệu thốt ra vẫn giống hệt như thời điểm ở trong phòng ngày đó hỏi cậu có nhận phạt hay không.
“Có ngứa có đau cũng không thể chà xát, tổn thương do giá rét phải xử lý như thế nào, chút kiến thức cơ bản ấy phải biết chứ?”
Không biết có phải do quá lạnh hay không, cả người An Ký Viễn như bị đông cứng lại.
Trên mặt dần dần ửng hồng, anh đang nói cái gì, cậu một chữ đều không nghe lọt tai.
Rõ ràng là đôi chân sớm không còn chút cảm giác chút nào nhưng lúc này lại phảng phất cảm giác được nhịp tim từ lồng ngực, dòng máu chảy và cả nhiệt độ ấm áp.
Toàn thân bỗng dưng nhẹ bâng, khoảng cách mười bốn năm dường như chưa từng tồn tại.
Mặc dù cách một lớp da, huyết mạch tương liên vẫn như cũ.
Đương nhiên…
Đây đều thị giác của Thượng đế.
Với tình cảnh đôi chân bị nhét vào lồng ngực của anh hai hiện tại, An Ký Viễn xưa nay tự xưng trầm tĩnh bỗng cảm thấy vô cùng hối hận ngày hôm trước đã từ chối không lấy gậy phép thuật của bệnh nhi 8 tuổi, cậu hiện tại chỉ ước ao được hóa thành làn khói bốc hơi ngay tức khắc.
Cảm giác quẫn bách chiếm cứ toàn bộ đại não, bầu không khí tràn ngập lúng túng, căn bản không có cách hô hấp được.
Gò má lạnh băng biến thành đỏ bừng đến phỏng tay thì ra chỉ cần ba giây.
Hệ số dẫn nhiệt có thể so với đồng đỏ.
Thật là mắc cỡ đến chết mất!
"Anh…cái… "- An Ký Viễn nhỏ giọng nói, cậu đã rất lâu không dùng loại giọng điệu khẩn cầu này đối với anh.
“… có thể… không lạnh… "
Lòng bàn chân truyền đến nhiệt độ gần như đã thăng bằng, An Ký Viễn cảm giác được lực đang nắm bàn chân mình đã giảm bớt, trong lòng theo đó thở phào một hơi, còn tưởng rằng anh đã tạm thời buông tha cho mình, thật không nghĩ đến trong nháy mắt lại chuyển đến xoa bóp.
An Ký Viễn xem như là tuyệt vọng.
Cậu tự ép buộc chính mình thả lỏng hai chân, tùy ý để hơi nóng cuồn cuộn từ bên tai chạy đến cổ, duy trì sự ấm áp.
Cái bờm xù lên của chú sư tử con hiện tại đều giống như bị nướng khét, đôi tai đỏ bừng.
Do dự, quấn quýt, thử thăm dò.
"Anh…"
Quý Hàng nở nụ cười.
Ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sửa giọng.
"Quý Phó khoa!"
Được lắm! Còn ghi thù đấy.
An Ký Viễn cắn răng, một bên nỗ lực dùng mặt ghế da bức lui nhiệt lượng trên mặt, một bên giả ngây giả dại lẩm bẩm.
Đầu quay sang một bên, căm giận hít mũi một cái, tận đáy lòng thầm mắng, còn mở máy sưởi, trên mặt đều nóng đến có thể chiên trứng rồi, còn ngại không đủ nóng thì nói, thẳng thắn đem em trai đều muốn đun sôi.
"An Ký Viễn!"
Quý Hàng đột nhiên trầm mặc gọi, làm thức tỉnh đứa em đang phân tâm nghĩ ngợi.
"Em thích gọi anh sao thì gọi, Quý Phó khoa, Quý tiên sinh vẫn là Quý đại ca, anh đều lười tính toán với em."
“Quý đại ca???”
An Ký Viễn cảm giác cảm xúc mình sắp dâng trào…
Lúc này nếu đứng gần hoàn toàn có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông của cậu đang bốc lên hơi hơi nóng cuồn cuộn.
Nhưng sau lưng vẫn thanh âm trầm mặc như cũ, không hề lý giải đến tâm tình đang dầu sôi lửa bỏng trong lòng cậu.
"Cái tật mở miệng gọi thẳng tên họ vẫn không sửa được phải không, phạm lỗi liền ngoan ngoãn nằm xuống chờ bị phạt cho anh.”
An Ký Viễn dùng ngón tay xoa xoa góc chăn, cúi đầu không nhìn người, má phồng lên như cá nóc.
"Anh biết em cảm thấy uất ức.
Muốn bộc phát, cáu kỉnh, không thèm để ý đến anh, oán giận gì đó đều có thể…"
Thanh âm Quý Hàng đột nhiên trở nên nghiêm nghị hơn, mang thêm chút nghiêm khắc.
"Thế nhưng, hành động bỏ nhà ra đi này là ai dạy em? Em còn không biết đang là thời tiết gì sao? Thêm nửa ngày không có xe nào chạy ngang, em sẽ bị đông cứng đến chết.”
Nhìn An Ký Viễn chỉ mặc bộ trang phục bình thường, Quý Hàng biết Tiểu Viễn cũng chưa nghĩ rằng mình có thể chạy thoát, chỉ là liều mạng một trận cho ba biết được quyết tâm của mình.
Khi nhiệt độ lòng bàn chân đã gần cân bằng, Quý Hàng đè xuống lửa giận trong lòng, cúi đầu lật hai mu bàn chân áp vào hai bên hông của mình.
"Trận đòn này tạm cho em ghi nợ, đừng nghĩ rằng sẽ trốn được.
An Ký Viễn, anh sẽ để em từ này về sau một khi nghe đến bốn chữ “bỏ nhà ra đi” đều nhớ đến cảm giác đã từng hận mình không có thêm được chiếc mông thứ hai.”
Xe đổ dốc đều không ngừng rà phanh giảm tốc độ, khó tránh được một chút xóc nảy, người ngồi phía sau lập tức sẽ phát ra tiếng hừ nhẹ bất mãn.
Một lúc lâu sau, Quý Hàng thoáng liếc mắt nhìn về phía sau, An Ký Viễn đã ngủ say, gương mặt bị chèn ép làm hai gò má hơi phồng lên, trên môi còn dấu răng nhàn nhạt.
Sư tử con ngủ say vẫn mang bộ dáng của sư tử, cái bờm nhỏ bát nháo, đôi mày nhíu lại hiện lên ba phần hung ác.
Quý Hàng mím môi, chút tác động không để ý chạm đến vết rách trong miệng, có chút cười khổ.
Trẻ con vẫn là trẻ con.
Mặc dù ở lĩnh vực của mình đã ưu tú hơn rất nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, được người người ca tụng ủng hộ nhưng một khi tức giận lên vẫn là cái bộ dạng tràn đầy uất ức, đến trước mặt Trưởng khoa là bộ dạng “ta đây hiểu chuyện nhất trên thế giới này”, đến trước mặt anh trai càng là bộ dạng rất đáng ăn đòn… Khi còn nhỏ, lúc vui vẻ có thể không biết mắc cỡ phơi mông trần chạy huyên náo khắp nhà; lúc tức tối, toàn thân đều như cấm địa, chạm vào một cái liền giương nanh múa vuốt.
Quý Hàng hiểu rất rõ, lúc này nếu đem Tiểu Viễn về An gia không phải là lựa chọn tốt, chọc tức đại lão gia rồi đến lúc đó mời cả Viện Trưởng đến giành lại người hoàn toàn nằm trong khả năng xảy ra.
Nghe tiếng hít thở đều đặn phía sau, trong lòng anh thoáng chốc càng cảm thấy kiên định.
Đề bài khó trước mắt làm anh không còn tâm trí đi suy nghĩ đến chuyện một phần tư viên thuốc ngủ nào đó, tác dụng đều đã phân tán hơn một nửa.
Có thể đi đâu?
Mang về bệnh viện để cho Dương trợ lý nhìn mình chăm sóc em trai sao? Quá rêu rao, quá phiêu lưu rồi.
Đem về An gia, nhìn theo lộ trình mình đang đi, còn có thể tự lừa mình dối người sao?
Nhà của mình a? Kiều Thạc vừa trải qua trận đòn khá nặng, ngày mai còn đi làm, sao có đủ tinh lực đi săn sóc đứa nhỏ đang tàn tật này.
Vì vậy, lựa chọn của Quý Hàng rất nhanh chỉ còn lại có Hạ Đông và Nhan Đình An.
Đèn xanh làm giật mình, phanh lại buông lỏng.
Quý Hàng ở nhất định sẽ bị chửi rủa và có thể bị đòn, quyết đoán lựa chọn người phía sau.
—–.